Chương 46 - 47

Chương 47: Bạn gái

Cao Ngữ Lam về đến nhà, Doãn Tắc hớn hở ra đón: “Em yêu, em về rồi à, chồng em ở nhà một mình cô đơn quá”.

Cao Ngữ Lam không lên tiếng. Sau khi nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ, tâm trạng cô rất tệ nên lúc này cô không có tâm trạng đối đáp với Doãn Tắc. Cô cởi giày, ném túi xách xuống ghế rồi ôm chặt lấy Doãn Tắc, ở trong lòng anh không muốn nhúc nhích.

Những lúc buồn chỉ vòng tay ôm của Doãn Tắc là dễ chịu nhất.

“Sao vậy em?” Doãn Tắc vỗ vai cô, đưa cô đi đến bên ghế so­fa, cả hai ngồi ôm nhau trên ghế so­fa.

Cao Ngữ Lam lắc đầu, ôm chặt Doãn Tắc mà không lên tiếng.

Doãn Tắc cũng không truy vấn, chỉ im lặng ôm cô và hôn lên tóc cô.

Một lúc sau, Cao Ngữ Lam đột ngột mở miệng: “Doãn Tắc, em biết trên đời này không thiếu những kẻ tồi tệ thích bịa đặt hay phao tin đồn nhảm thọc gậy bánh xe, nhưng em không thể ngờ một người bạn của em lại xấu xa ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa người bạn đó còn chơi với em từ nhỏ đến lớn, anh thử nói xem cuộc đời sao lại như vậy?”

Cao Ngữ Lam vừa nói xong, Doãn Tắc liền cốc nhẹ lên đầu cô một cái: “Mới tý tuổi đầu ra vẻ thâm trầm làm gì chứ. Người ở độ tuổi của em chưa đến lượt cảm thán về cuộc đời đâu. Đợi tới khi nào em đầu bạc răng long không đi nổi nữa, chúng ta sẽ lại cùng nhau ngồi trên ghế so­fa như bây giờ thảo luận chuyện cuộc đời”.

Cao Ngữ Lam trề môi, ngẩng lên nhìn Doãn Tắc, cô giơ tay vuốt nhẹ nếp nhăn trên mắt anh.

“Này, chẳng phải đã nói là em không được phép sờ vào nếp nhăn của anh?”.

Vẻ mặt và ngữ khí của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy buồn cười. Doãn Tắc cắn tay cô, cô liền rụt tay lại và tiếp tục rúc vào lòng anh.

Doãn Tắc ôm chặt lấy cô, cả hai đều không lên tiếng. Một lúc sau, chuông điện thoại của Doãn Tắc reo vang, Cao Ngữ Lam đẩy anh: “Điện thoại của anh kìa”.

“Ừ”

“Mau đi nghe điện thoại đi”.

“Em yêu, khi trọng lượng cả người em đè nặng xuống đùi anh, em đừng phát mệnh lệnh di chuyển có được không?”

“Go, go, go”. Cao Ngữ Lam cố tình trêu anh.

“Thế thì em phải ”go“ trước đã”.

“No, no, no”. Cao Ngữ Lam thật sự không muốn động đậy. Cô vừa nói dứt lời, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, cả người bị bế lên không trung. Cao Ngữ Lam giật mình hét lớn, Doãn Tắc cười ha hả, bế cô đi vào phòng ngủ rồi ném cô xuống giường. Sau đó anh cầm điện thoại, nghe đầu bên kia nói vài câu và trả lời “được thôi”.

Doãn Tắc cúp điện thoại, nằm xuống giường cù Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam cười lăn cười lộn, né bên này tránh bên kia. Hai người vui đùa một lúc, Doãn Tắc dừng lại, giơ tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt Cao Ngữ Lam rồi thơm vào má cô: “Em xem đi, em cười đẹp biết bao nhiêu, có tinh thần biết bao. Em đừng bực tức trong lòng nữa, trên đời này kiểu gì cũng có người khiến em không vui, em hãy mặc kệ họ, cứ sống tốt cuộc sống của mình, nghĩ đến những chuyện vui vẻ là được”.

Cao Ngữ Lam mỉm cười gật đầu: “Doãn Tắc, anh nhất định không lừa dối em và ức hiếp em như mấy kẻ khốn khiếp kia đúng không?”

“Tất nhiên rồi, cô ngốc ạ”. Doãn Tắc cúi đầu cắn vào môi cô rồi hôn cô.

“Doãn Tắc... ” Cao Ngữ Lam ôm chặt người anh. Người đàn ông này toàn tâm toàn ý yêu cô, bảo vệ cô, khích lệ cô thoát khỏi đáy vực, khiến cô ngày càng trầm luân, quyến luyến anh, dựa dẫm vào anh.

Doãn Tắc tiếp tục hôn cô, không nỡ buông tay. Cao Ngữ Lam lại sờ vào nếp nhăn trên khóe mắt anh, anh cười với cô khiến nếp nhăn càng sâu hơn.

“Đã nói là không được sờ rồi mà”. Doãn Tắc nằm đè lên người cô không muốn động đậy: “Đáng tiếc quá, chúng ta phải ra ngoài rồi”.

“Đi đâu cơ?”

“Doãn Thù mời chúng ta ăn cơm. Con bé nói hôm nay đi shop­ping, nhân tiện mua ít quà cho mọi người, có cả quà của em nữa đấy”.

“Em cũng có à? Em gái anh khách sáo quá”.

“Ừ, nhưng anh không muốn đi đâu hết”.

Cao Ngữ Lam đẩy người anh: “Anh dậy đi, người anh nặng quá”.

“Nặng gì mà nặng, em cần phải rèn luyện thêm mới được”.

“Rèn luyện cái đầu anh, mau dậy đi. Em gái anh mời đi đâu ăn cơm? Nhà hàng Thực phải không?”

“Con bé mời cơm tất nhiên là không phải ở nhà hàng Thực rồi, đó là một nhà hàng rất nổi tiếng thời gi­an gần đây. Anh vừa vặn cũng muốn đến đó khảo sát xem sao”.

“Em gái anh cố tình chọn chỗ đó à? Cô ấy tốt với anh thật đấy”.

“Em ghen đấy à?”. Doãn Tắc nở nụ cười gi­an tà: “Em yên tâm đi, cả tấm thân và trái tim của anh đều thuộc về em”. Doãn Tắc nằm thẳng người gi­ang hai tay: “Mau tới đây giày vò anh đi, nhanh lên, cứu mạng... ”

Cao Ngữ Lam đánh mạnh vào người Doãn Tắc: “Đừng làm loạn nữa, anh mau dậy chuẩn bị đi”.

“Đúng rồi, anh còn phải đi đón chị gái anh và Nựu Nựu nữa”. Nựu Nựu hôm nay tham gia một hoạt động thiếu nhi ở trường mẫu giáo. Doãn Tắc thở dài: “Em yêu, đường tình của anh trắc trở quá, đúng không em?”.

“Anh nói đến tà tâm của anh đấy à?”. Cao Ngữ Lam một câu trúng trọng tâm, Doãn Tắc ưỡn người: “Vẫn là em hiểu anh nhất”. Hai người lại cười đùa một lát mới ra khỏi cửa.

Nhà hàng Doãn Thù chọn quả là rất tuyệt, Doãn Tắc gọi món cũng tương đối có trình độ, Nựu Nựu xếp quyển thực đơn thành một dãy rồi chỉ này chỉ nọ như tiểu hoàng hậu, khiến mấy người lớn cười ồ.

Doãn Thù mua váy áo cho Nựu Nựu, mua một đôi giày cho Doãn Tắc và mua bộ dưỡng da cao cấp cho Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam. Lúc nhận quà, Cao Ngữ Lam cảm thấy rất ngại ngùng. Cô nghĩ cô và Doãn Thù mới chính thức gặp nhau hai lần, lần nào cũng là người ta tặng quà cho cô, còn cô chẳng tặng người ta thứ gì.

Doãn Tắc giúp Cao Ngữ Lam nhận quà, nói trước sau gì Doãn Thù cũng gọi cô là chị dâu, người một nhà nhận quà không sao cả. Doãn Thù tỏ ra rất vui, mở miệng gọi Cao Ngữ Lam “chị dâu” thật.

Mọi người nói nói cười cười, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Giữa chừng, Cao Ngữ Lam đi nhà vệ sinh. Khi quay trở lại phòng riêng, Cao Ngữ Lam tình cờ nhìn thấy bóng lưng Doãn Thù qua cửa kính.

Bàn tay đang đẩy cửa của Cao Ngữ Lam dừng lại ngay tức khắc, một hình ảnh lóe lên trong đầu óc cô, đó là tấm ảnh hại cô bị công ty đuổi việc, bóng lưng của người được Ôn Sa nhìn bằng ánh mắt thâm tình... Cao Ngữ Lam hóa đá ở ngoài cửa, trí nhớ của cô thật ra không tốt lắm, nhưng chuyện này để lại ấn tượng quá sâu sắc, cô cảm thấy chắc cô không nhận nhầm.

Cách một lớp cửa kính, bóng lưng của người ở bên trong mờ mờ ảo ảo, thành ra có hiệu quả rất giống bóng lưng trên tấm ảnh. Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh, thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng này cô đã có cảm giác rất quen thuộc, hóa ra là như vậy.

Cao Ngữ Lam đứng ở ngoài một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định đẩy cửa đi vào trong. Cô không biết đóng kịch nên tâm trạng đều thể hiện ra nét mặt. Doãn Tắc kéo tay cô, hỏi với giọng đầy quan tâm: “Em sao vậy, người khó chịu à?”

Cao Ngữ Lam miễn cưỡng gật đầu: “Vâng, hình như đau dạ dày”.

“Đau dạ dày?” Doãn Tắc giơ tay ấn vào dạ dày của cô: “Chỗ này sao?”

Cao Ngữ Lam không dám nhìn Doãn Thù, chỉ gật đầu: “Ừ”

“Em đáng thương quá”. Doãn Tắc hôn lên thái dương cô: “Quả nhiên cứ phải anh đích thân nấu ăn cho em mới được. Em xem, em ăn đồ do người khác làm là đau dạ dày ngay”. Anh nói đùa nhằm mục đích giúp Cao Ngữ Lam thả lỏng tinh thần. Doãn Tắc nắm tay cô: “Dạ dày có đau lắm không? Có cần đi khám bác sỹ không?”

“Không cần đâu, bây giờ em thấy đỡ hơn rồi”. Cao Ngữ Lam cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống bàn ăn, trong lòng cô rất hỗn loạn.

Doãn Thù ngồi gần cửa ra vào, lúc này đã đứng dậy đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ rót cốc nước nóng, cô đưa cốc nước cho Cao Ngữ Lam và cất giọng dịu dàng: “Chị uống ít nước nóng đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn”.

“Chị không sao”. Cao Ngữ Lam ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đầy quan tâm của Doãn Thù. Không hiểu vì nguyên nhân gì cô đột nhiên mở miệng hỏi: “Đúng rồi, em bằng tuổi chị phải không? Em có bạn trai chưa?”

Mấy người lớn ở trong phòng sững sờ, Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Tắc, đưa mắt qua Doãn Ninh rồi quay lại nhìn Doãn Thù đang đỏ bừng mặt.

“Em, em... ” Doãn Thù lắp bắp: “Em vẫn chưa có bạn trai”.

Cao Ngữ Lam gật đầu không lên tiếng, cô cầm cốc nước đưa lên miệng để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Cô làm sao vậy? Nếu người phụ nữ được bảo vệ đó chính là Doãn Thù, cô có thể làm gì hơn?

Bữa ăn kết thúc trong không khí hơi tế nhị, Cao Ngữ Lam cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng không biết có phải vì cô có tật giật mình hay là vì cô đặt câu hỏi vừa rồi nên cô có cảm giác bầu không khí không vui vẻ như trước.

Sau bữa ăn, Doãn Tắc đưa mọi người về nhà. Nựu Nựu hỏi một cách nghiêm túc: “Cậu không về nhà sao ạ?”

“Gần đây cậu sống ở một nhà khác”. Doãn Tắc trả lời.

Cao Ngữ Lam hơi căng thẳng, chỉ sợ Nựu Nựu tiếp tục hỏi đến vấn đề nhạy cảm, nhưng Nựu Nựu chỉ nói: “Vậy thì Man đầu thuộc về cháu đúng không?”.

“Không được, Man đầu là bảo bối của cậu, Nựu Nựu phải chăm sóc nó tử thế đấy nhé”. Nói đến đây, Doãn Tắc đột nhiên nghĩ ra: “Đúng rồi, bây giờ chân cậu khỏi rồi, có thể đón Man đầu cùng qua ở”.

Nựu Nựu phản ứng rất nhanh: “Không được, nếu cậu đón Man đầu thì phải đón cả Nựu Nựu đi cùng”.

Doãn Tắc nhíu mày: “Đón Nựu Nựu đi cùng? Vậy mẹ cháu phải làm sao, mẹ cháu sẽ cô đơn đấy”.

“Dễ giải quyết thôi mà, cậu đón cả mẹ cháu cùng đi là được rồi”. Cô bé rất nhanh đưa ra biện pháp giải quyết cho Doãn Tắc.

Doãn Tắc bóp trán: “Chị mau đưa bảo bối của chị lên nhà đi, lực sát thương của con nhóc này ngày một tăng cao”. Nựu Nựu cười sung sướng vì nghĩ cậu đang khen ngợi cô bé. Cuối cùng, Nựu Nựu giơ tay chào tạm biệt Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam rồi đi theo mẹ lên tầng trên.

Doãn Tắc khởi động xe, giơ tay sờ trán Cao Ngữ Lam: “Em sao thế, trông có vẻ không vui, tài đối đáp cao cường của Nựu Nựu cũng không làm em buồn cười sao?”

Cao Ngữ Lam chỉ lặng lẽ nhìn đèn nhấp nháy ở bên đường, không lên tiếng trả lời Doãn Tắc.

Doãn Tắc cau mày: “Dạ dày vẫn đau sao?”

Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô ngẫm nghĩ rồi đột ngột hỏi: “Tại sao Man đầu lại là bảo bối của anh?”. Đề tài này chẳng ra sao cả, trên thực tế cô chỉ kiếm chuyện để nói mà thôi.

“Sao thế? Đến ”dấm“ của Man đầu em cũng ăn sao?” Doãn Tắc cười cười: “Man đầu giống một cô gái ngốc nghếch nào đó đi theo anh suốt, em hiểu ý anh đúng không?”

(Trong tiếng Trung “ăn dấm” có nghĩa là ghen)

Cao Ngữ Lam quay sang nhìn Doãn Tắc, anh vừa lái xe vừa liếc cô: “Sao thế, anh đang lái xe mà em nhìn anh như vậy thì rất dễ xảy ra tai nạn đấy”.

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn về phía trước, suốt đoạn đường đi cô không nói một lời nào. Đợi đến khi Doãn Tắc dừng xe ở trước nơi ở của cô, cô cuối cùng không nhịn được hỏi anh: “Doãn Tắc, anh biết bạn gái của Ôn Sa là ai không?”

Quan hệ nguy hiểm- Khiêu nhược hỏa diễm

Chương 48: Đồ đáng ghét

Doãn Tắc ngẩn người, anh tắt máy xe ô tô rồi từ từ quay sang nhìn Cao Ngữ Lam, vài giây sau mới lên tiếng: “Anh biết”.

 Cao Ngữ Lam đờ ra một lúc, cô nhìn thẳng vào anh, mãi mới thốt ra hai từ: “Là ai?”

Doãn Tăc gõ ngón tay lên vô lăng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta vào nhà rồi nói sau được không em?”

 Cao Ngữ Lam mở miệng định nói điều gì đó nhưng cô lại thôi. Cô gật đầu, hai người xuống xe, đi lên thang máy, Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam, cô không cự tuyệt.

Vào nhà, hai người ngồi xuống ghế so­fa, Doãn Tắc vỗ nhẹ lên tay cô: “Em có muốn uống chút nước nóng không?”

 Cao Ngữ Lam lắc đầu, Doãn Tắc lại hỏi: “Sao hôm nay em đột nhiên muốn hỏi chuyện này?”

“Tại sao trước đây anh không nói với em là anh biết?”

“Em có hỏi anh đâu”. Doãn Tắc nói: “Nhưng điều này không quan trọng, chỉ là em không hỏi anh, anh cảm thấy anh không nên chủ động nhắc đến thì hơn”.

“Tại sao?”

“Bởi vì chuyện đó liên quan đến việc riêng tư của một cô gái”.

Trong lòng Cao Ngữ Lam nhói đau, rõ ràng cô mới là người bị hại, vậy mà người cô yêu lại nói vì bảo vệ chuyện riêng tư của người khác che giấu cô một việc rất quan trọng đối với cô.

Cao Ngữ Lam cúi đầu không lên tiếng, Doãn Tắc kéo cô vào lòng: “Em giận anh vì chuyện này?”

Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô không hình dung nổi cảm xúc trong lòng cô lúc này. Thật ra dù cô biết bạn gái của Ôn Sa là ai thì cũng thay đổi được điều gì? Thậm chí trước đó cô cũng có quan tâm đến bạn gái Ôn Sa là ai đâu, mặc kệ cô ta là ai đều chẳng can hệ gì tới cô.

Nhưng không quan hệ gì đến cô và giấu giếm cô là chuyện hoàn toàn khác nhau, cô không thể nào khống chế tâm trạng buồn bã của mình, bạn trai cô coi trọng người con gái khác còn hơn cô. “Nếu em và người đó cùng bị rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước?”

Cao Ngữ Lam vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của Doãn Tắc, bờ ngực cô đã tựa vào hơi rung lên, Cao Ngữ Lam cau mày ngẩng đầu nhìn, thì ra Doãn Tắc đang cười không ra tiếng.

Cao Ngữ Lam nghiến răng đánh anh một phát: “Buồn cười lắm sao?”

“Em hỏi câu vừa nhàm vừa chẳng mới mẻ như vậy, anh ấy buồn cười quá”. Doãn Tắc véo mũi cô: “Tại sao một vấn đề nghiêm túc qua em lại trở nên biến điệu như vậy?”

Cao Ngữ Lam đấm mạnh anh: “Đừng đánh trống lảng, em thích hỏi câu này đấy. Anh quan tâm đến việc riêng tư của cô ấy, còn tâm trạng của em thì sao? Anh biết rõ Ôn Sa rất đáng ghét đúng không, là cô ta dùng thủ đoạn bỉ ổi hại em bị mất việc, hủy hoại thanh danh của em. Cô ta nói cô ta muốn bảo vệ người cô ta yêu, vậy thì em cũng có quyền được biết em vì ai mới bị tai vạ”.

“Được, anh trả lời câu hỏi của em. Trước khi em có cơ hội rơi xuống nước, anh sẽ dạy em biết bơi”.

“Đây là giả thiết khác rồi, giả thiết em biết bơi trước khi rơi xuống nước, nhưng không phải là câu anh cứu ai mà em hỏi”.

Doãn Tắc lại cười cười rồi thơm lên mặt cô: “Cô bé này thông minh thật đấy”.

Cao Ngữ Lam hừ một tiếng: “Anh hãy trả lời em một lần nữa đi, để em nghe xem anh nói thế nào”.

“Anh vẫn là đáp án cũ, anh sẽ dạy em biết bơi trước em rơi xuống nước”.

“Nếu em vẫn không biết bơi thì sao?”

“Thế thì em không đáng để anh yêu”. Câu nói của Doãn Tắc rất nhẹ, nhưng lại đánh rất mạnh vào tim Cao Ngữ Lam. Cô trừng mắt với anh, còn anh thì mỉm cười nhìn cô.

“Một người chỉ hài lòng với việc không biết bơi mà không chịu nỗ lực học tập, trong khi đó lại mắc mớ chuyện người khác có đi cứu mình hay không. Em thử nói xem, loại người này có đáng để yêu hay không?”

Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc một hồi, cô đột nhiên đấm anh: “Anh là kẻ đáng ghét nhất, đáng ghét nhất”.

“Ừ, anh đáng ghét nhất”. Doãn Tắc ôm cô vào lòng: “Tâm trạng em đỡ hơn chút nào chưa?”

“Chưa”. Cao Ngữ Lam giở thói con nít.

“Vậy anh hát cho em nghe nhé”.

“Không cần”.

“Nhảy múa thì sao?”

“Cũng không cần”.

“Vậy em muốn anh làm gì?”

“Là Doãn Thù đúng không?”. Cao Ngữ Lam hỏi thẳng: “Cô ấy và Ôn Sa là một đôi đúng không?”

Doãn Tắc nghiêm nghị: “Thảo nào trong bữa cơm tối nay em kỳ lạ thế”.

“Doãn Tắc, em biết cả rồi, vì vậy anh hãy chiếu cố đến tâm trạng muốn tìm hiểu chân tướng sự việc của em đi, điều này hoàn toàn không đi ngược lại tâm ý bảo vệ chuyện riêng tư của cô ấy đâu”.

Doãn Tắc ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thật ra anh cũng vô tình phát hiện, lúc bố anh qua đời, con bé mới học năm đầu cấp hai. Mẹ con bé vô cùng phẫn nộ khi biết tin bố anh đưa mẹ anh đi hóng gió nên mới gặp tai nạn và qua đời, bà ta quản lý Doãn Thù rất chặt. Anh nghĩ Doãn Thù cô độc và thiếu tình yêu thương của mọi người, con bé lại có tính cách hướng nội, hay thẹn thùng, chẳng bao giờ tiếp xúc với người khác giới nên mới như vậy”.

Doãn Tắc xua tay: “Đây cũng là suy đoán của anh, không phải trọng điểm. Tóm lại là một lần anh vô tình bắt gặp con bé có hành động thân mật với một cô gái ở quán bar, anh mới biết chuyện này. Doãn Thù cũng nhìn thấy anh, con bé cầu xin anh giữ bí mật cho nó. Tuy Doãn Thù và anh không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng con bé rất ngoan ngoãn hiểu biết, bố qua đời từ khi còn nhỏ, vì vậy anh rất thương con bé, anh đã giữ bí mật giúp Doãn Thù. Thế là con bé cảm thấy anh là người có thể tâm sự, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình, con bé đều kể chuyện tình yêu với anh. Một lần, Doãn Thù nói con bé gặp được người yêu nhất trên đời này, người đó tên là Ôn Sa, làm việc ở tập đoàn Hằng Viễn”.

Kể đến đây, Doãn Tắc dừng lại. Thấy vẻ mặt không vui của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc véo má cô rồi nói tiếp: “Sau đó một buổi tối anh gặp lại cô gái say rượu đáng yêu mà anh luôn nhớ đến. Ngày hôm sau, cô ấy nước mắt ngắn nước mắt dài lôi ra hai tấm danh thiếp, nói là một người phụ nữ tên Ôn Sa hại cô ấy. Anh cầm lên xem, chính là tập đoàn Hằng Viễn. Vì vậy anh mới đi tìm Ôn Sa, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.

“Vì vậy anh không phải vì em mới đi tìm Ôn Sa, anh là vì Doãn Thù”. Cao Ngữ Lam cất cao giọng: “Anh giả làm bạn trai của em để bao che cho cô ấy?”

“Nói bậy, anh vì cả hai người mới đi tìm Ôn Sa”. Doãn Tắc xoa đầu Cao Ngữ Lam: “Sau đó anh nói cho Doãn Thù biết, anh yêu cô gái vì Ôn Sa bị đuổi khỏi công ty, Doãn Thù cảm thấy rất có lỗi với em. Nhưng con bé cho rằng tình cảm kiểu này người bình thường khó có thể chấp nhận, con bé đã chịu không ít sự kỳ thị của mọi người, Doãn Thù sợ em coi thường con bé, vì vậy con bé yêu cầu anh giữ kín miệng. Anh định từ từ sẽ nói cho em biết sau, vì sau này chúng ta kết hôn, em và Doãn Thù sẽ thường xuyên qua lại, chuyện của con bé chắc chắn không dấu nổi em. Anh tính đợi Doãn Thù đồng ý rồi sẽ nói cho em biết”.

Lời giải thích của Doãn Tắc hoàn toàn hợp tình hợp lý, Cao Ngữ Lam không thể phản bác điều gì, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bực trong lòng. Sao có thể trùng hợp như vậy, tất mọi chuyện xoay một vòng rồi lại quay về quỹ đạo của nó. Cô bị bạn gái của Doãn Thù vu khống làm mất việc làm, đúng buổi tối hôm đó, cô đánh anh trai Doãn Thù, còn khiến người ta mò đến nhà.

Lẽ nào đây chính là duyên phận? Nhưng nhiều rắc rối như vậy, liệu có vấn đề gì không?

Đúng lúc này Doãn Tắc hỏi: “Sao em biết là Doãn Thù?” Đến Doãn Ninh anh còn dấu, làm sao Cao Ngữ Lam biết được?

“Bóng lưng của cô ấy rất giống người ở trên tấm ảnh. Hơn nữa hôm nay em tình cờ nhìn thấy Ôn Sa và một cô gái đứng ở trên đường. Cô gái đó mặc đồ giống Doãn Thù, bóng lưng cũng rất giống”.

Doãn Tắc thở dài: “Em đã biết rồi thì xin em hãy coi như không có gì xảy ra trước mặt Doãn Thù. Con bé rất để ý đến chuyện này, anh không muốn con bé bị tổn thương”.

Cao Ngữ Lam cụp mi mắt, trong lòng rất không vui.

Suốt buổi tối Cao Ngữ Lam như người mất hồn, Doãn Tắc vừa ôm vừa dỗ cô đi ngủ. Anh cắn tai cô nói nếu cô vì chuyện Doãn Thù mà giận anh thì anh cũng sẽ tức giận.

Sáng hôm sau, Doãn Tắc đi họp ở nông trường. Lúc anh đi, Cao Ngữ Lam đang tập trung viết bản đề án kinh doanh. Doãn Tắc nói đưa cô đi nông trường thăm quan nhưng Cao Ngữ Lam từ chối, cô nói hiện trong đầu cô có một số ý tưởng, cô muốn ghi lại. Doãn Tắc không ép cô, chỉ ôm hôn cô rồi ra khỏi nhà.

Đến buổi chiều, Doãn Tắc giải quyết xong công việc ở nông trường, anh đang định gọi điện thoại cho Cao Ngữ Lam hỏi xem cô muốn ăn rau trái gì để anh vặt ở nông trường, không ngờ nhận được điện thoại của Cao Ngữ Lam, cô nói cô đang trên xe buýt về thành phố C.

Doãn Tắc đớ người, hỏi cô: “Ở nhà xảy ra chuyện gì à?”

“Không phải, sắp đến sinh nhật ba em rồi, em về chuẩn bị sinh nhật cho ba em”. Cao Ngữ Lam hơi khẩn trương: “Em đã làm xong bản đề án, gửi đến email của anh rồi đấy. Em cũng đã gọi điện báo cho chị Doãn Ninh. Về hoạt động của tạp chí, những việc cần chuẩn bị em đã bàn xong với bọn họ rồi. Em sẽ không làm lỡ công việc đâu, em chỉ về nhà vài ngày thôi”.

Trong lòng Doãn Tắc rất không vui, anh tự thấy bản thân đối xử với cô không tồi, đủ lòng nhẫn nại và độ lượng. Anh thích cô làm nũng hay hờn dỗi, chứ không thích cô giở trò đi vào bế tắc này. Doãn Tắc chỉ nói ngắn gọn một câu: “Được, vậy thì em về đi”, rồi anh cúp máy ngay.

Cao Ngữ Lam nhìn đăm đăm vào máy di động, cô cảm thấy mũi cay cay. Chiếc xe buýt bon bon lao về thành phố C, nhưng trái tim cô ở lại thành phố A. Cô muốn gọi điện thoại cho Doãn Tắc, nhưng thái độ của Doãn Tắc rõ ràng không hài lòng, vì vậy cô không dám bấm điện thoại. Hơn nữa, cô cũng không biết nói chuyện gì với anh vào lúc này, cô chỉ là cảm thấy trong lòng ngột ngạt, cô cũng không biết bản thân bị làm sao, cô không muốn vô cớ gây chuyện, cô cũng không muốn Doãn Tắc thấy bộ dạng này của cô, vì vậy cô mới quyết định về nhà bình ổn tâm trạng.

Cao Ngữ Lam không muốn khiến Doãn Tắc ghét cô, cô muốn tự học “bơi”.

Nhưng bây giờ, cô hình như đã bị Doãn Tắc ghét rồi.

Đến buổi tối, Doãn Ninh hỏi Doãn Tắc có về nhà ngủ không, Doãn Tắc nói không cần. Tuy Cao Ngữ Lam không ở, nhưng anh vẫn thích rúc trong cái tổ nhỏ của cô.

Cô gái ngốc nghếch đó, thật là tức chết đi được. Sau khi đến thành phố C, cô chỉ gửi mỗi một tin nhắn báo cô đã về đến nhà, sau đó chẳng thấy tăm hơi.

Doãn Tắc vừa tức giận vừa nhớ nhung, cuối cùng quyết định về nhà đón Man đầu sang ở cùng. Buổi tối anh ôm Man đầu xem tivi. Man đầu nằm trong lòng anh nhưng không yên phận, chốc lại lục túi của anh. Doãn Tắc đứng dậy lấy mấy chiếc bánh quy của chó cho nó ăn: “Không có thịt khô rồi, bị mẹ ăn hết rồi. Mày ăn tạm bánh quy đi”.

Man đầu có đồ ăn là tốt rồi, chẳng thèm để ý đó là bánh quy hay thịt khô. Doãn Tắc nhìn Man đầu rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Cao Ngữ Lam: “Thịt bò khô bị Man đầu ăn hết rồi, không còn phần của em”.

Ở đầu bên kia Cao Ngữ Lam đọc tin nhắn, đang bần thần không biết tin nhắn này có ý gì, kết quả chục giây sau lại nhận được một tin nhắn khác: “Man đầu đang đi ị trên ghế so­fa của em”.

Ở đầu bên này, Man đầu sau khi ăn no ngoan ngoãn nằm liếm mép trên đùi bố, không biết là mình đã bị bố vu oan.

Cao Ngữ Lam nằm trên giường một lúc, cuối cùng mới nghĩ ra. Đồng chí Doãn Tắc à, đồng chí ấu trĩ quá đi!

Cô ôm tấm chăn, coi đó là Doãn Tắc. Cô dùng sức đẩy mạnh, đấm mạnh vào chăn. Anh chàng này thường nói cô luôn biến mọi chuyện trở thành hài hước, thật ra là anh mới đúng.

Đồ đáng ghét ấu trĩ! Cô mới rời xa anh chưa đến một ngày, nhưng cô rất nhớ, rất nhớ anh, phải làm thế nào bây giờ?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện