Chương 24
Hôm nay Tử Mặc xách một bình giữ nhiệt đi thăm mẹ anh. Lần trước các bác sĩ cho biết sau khi trị liệu bằng hóa chất, khẩu vị của bà Giang vẫn không tốt, anh đã nói, chẳng biết là hữu tâm hay vô ý: “Mặc Mặc nấu canh ngon lắm, lần sau để cô ấy nấu mang tới đây cho mẹ.” Cô chỉ biết đứng ngẩn ra bên cạnh, thừa nhận không được, mà phủ nhận cũng không xong. Từ hôm ấy, lòng cô vẫn canh cánh chuyện này. Thứ bảy được nghỉ, cô liền đi mua nguyên liệu về nấu canh đem đến bệnh viện. Trên hành lang, cô y tá chuyên chăm sóc mẹ anh đi ngang qua thấy cô liền cất tiếng chào: “Chị đến rồi à!” Ngày thường theo anh tới đây được mấy lần nên cũng có chút quen biết, cô cười gật đầu lại.
Đang định đẩy cửa bước vào, chợt nghe thấy bên trong phòng có người đang nói chuyện, là tiếng hai người phụ nữ, tuy cách cánh cửa khép hờ nhưng nghe vẫn rất rõ ràng, cô đang tính lui ra thì nghe thấy giọng bà Giang truyền tới: “Chị biết ý Tu Nhân chứ, chị đã nói với nó là chia tay với cô gái họ Triệu đó đi, nhưng chuyện đó khó lắm, tính nó bướng như vậy mà.”
“Trước giờ Tu Nhân có nghiêm túc trong chuyện tình cảm đâu, không thì nó đã không buông thả như thế rồi. Khó lắm nó mới cải biến, đều là nhờ cô Triệu kia, chị cũng thấy yên tâm. Nhưng e là cha nó sẽ không đồng ý, tư tưởng cố chấp của ông ấy đâu phải một sớm một chiều, dễ gì thay đổi. Chắc sắp sửa một trận long trời lở đất nữa rồi…”
“Với anh rể thì chẳng có nước thương lượng rồi, ông của Tu Nhân đã chọn sẵn cháu dâu từ lâu, hai nhà lại là chiến hữu… chị cũng hiểu anh rể nhất còn gì, anh ấy xưa nay coi trọng nhất là lời hứa…”
Mẹ anh khẽ ừ một tiếng: “Có câu không thù không thành cha con, quả nhiên ứng với hai cha con nhà này. Mấy năm nay, thấy bên nhà họ Tống không ngó ngàng gì đến Tu Nhân, chị cứ ngỡ họ không ưa vì nó quá phóng túng. Có được mỗi một mụn con, chỉ cần nó thấy thích thì chị cũng theo ý nó. Mấy năm qua Tống Linh Linh cũng biền biệt ở nước ngoài, cứ tưởng vụ này chìm rồi. Ai ngờ chị ngã bệnh, gia đình bên ấy đến thăm rồi khơi lại…”
“Lần trước cùng đi uống trà với Kiều phu nhân, em thấy Tống Linh Linh rồi. Trông con bé rất thời thượng. Em cũng có nhận ra đâu, đến khi Kiều phu nhân nói mới biết. Con bé mới từ Mỹ du học về…”
Tử Mặc vẫn lẳng lặng đứng như đang nghe chuyện của người khác, tận một hồi lâu sau mới rùng mình. Hóa ra từ đầu tới cuối cô chỉ là người thứ ba mà thôi, anh đã sớm có vị hôn thê rồi! Vậy mà anh chưa bao giờ nhắc đến… Nhưng việc gì anh phải nói chuyện này với cô? Cô là gì của anh nào? Vậy không phải tốt sao? Hai người môn đăng hộ đối, đều là con nhà danh giá. Cô nên chúc mừng anh mới đúng!
Cô rời cánh cửa, bước lững thững trên hành lang dài dằng dặc. Lại gặp cô y tá ban nãy, trên mặt cô vẫn là nụ cười điềm tĩnh, đưa bình giữ nhiệt trong tay ra: “Nhờ chị mang cho bệnh nhân giúp em, bây giờ bà ấy đang nghỉ ngơi.” Không nhìn ánh mắt cô y tá, Tử Mặc xoay người rời đi. Bên ngoài trời đang đổ mưa, tuyết vẫn rơi không ngừng. Gió thổi vù vù tung vạt áo cô bay bay. Hơi thở cô phả ra hóa thành những cụm trắng xóa trước mặt. Mùa xuân vẫn chưa đến nữa sao? Sao lại lạnh như thế này? Thành phố này đúng là chẳng có gì tốt, mùa đông thì tới sớm, mùa xuân lại tới muộn, gió bụi không ngừng, chẳng bằng thị trấn nhỏ quê cô, sông nước hữu tình, bốn mùa đều là xuân.
Anh về nhà sớm, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, gọi mấy cú điện thoại cũng không thấy bắt máy. Sắc trời càng ngày càng tối đen. Anh đi đi lại lại trong phòng, căn nhà quá đỗi yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ đều đều tích tắc truyền vào trong tai khiến lòng người càng thêm phiền não. Mở TV ra, chuyển kênh liên tục, lúc quăng điều khiển sang một bên, nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ, anh chộp lấy chìa khóa trên ghế, vọt ra ngoài. Xe vừa ra khỏi cổng biệt thự đã thấy trên đường có một dáng người nhỏ nhắn, đầu cúi gằm xuống, đang bước đi với tốc độ chậm như rùa. Anh phát hỏa, người đàn bà ngốc nghếch này, lẽ nào cô không biết tuyết đang rơi nhiều sao?
Xe thắng gấp ngay bên cạnh cô. Tử Mặc gần như không còn cảm giác nữa, vẫn chậm rãi bước đi. Anh đẩy cửa xuống xe, giận dữ nói: “Em điên à, không thấy tuyết đang rơi sao?” Lúc này cô mới như sực tỉnh, ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh: “Là anh à?”
Anh chỉ lo để ý toàn thân cô đang ướt đẫm nên không chú ý có điều gì đó không ổn, bắt lấy tay cô: “Cái gì mà là anh? Trừ anh ra còn ai khác?” Quăng Tử Mặc lên xe, anh vội vã lấy khăn giấy lau cho cô. Mặt cô lạnh như băng, tóc ướt nhẹp, áo khoác ngoài cũng chẳng hơn gì. Vừa cởi ra cho cô, anh vừa mắng: “Rốt cuộc em vừa đi đâu? Sao anh gọi nhiều như vậy mà không bắt máy?” Cô không trả lời, chỉ ngồi yên không nhúc nhích. Cả áo len bên trong của cô cũng ướt, anh ngừng lại, vội vàng khởi động xe. Ôm cô lên lầu, đưa cô vào phòng tắm, mở nước nóng, chỉ một lát cả phòng tắm đã ngập trong hơi nước. Đem quần áo tới, thấy cô vẫn ngồi y nguyên trong bồn tắm, y phục còn nguyên trên người, anh ném quần áo trên tay vào giỏ đựng đồ sạch, chạy tới trước mặt cô: “Rốt cuộc là em làm sao? Ngã bệnh rồi à?” Tự hành hạ mình như vậy không đổ bệnh cũng khó! Không bắt được taxi thì ít ra cũng phải biết gọi anh tới đón chứ! Trong nhà đâu phải chỉ có một chiếc xe, bảo cô đi học lái, cô không chịu! Định thuê tài xế đưa đón cô hàng ngày, cô cũng sống chết không chịu, nói làm thế là quá rêu rao. Trước giờ vẫn để tùy theo ý cô, giờ xem ra không thuê tài xế là không được rồi!
Đưa tay cởi giùm cô chiếc áo len, cô thấp giọng nói: “Để em tự làm.” Anh thử nhiệt độ nước, thấy vừa đủ liền cầm vòi sen gội đầu cho cô. Dòng nước ấm áp từ từ thấm vào da thịt, cô chợt rùng mình. Anh đang dùng dầu gội xoa tóc cho cô, cũng nhận thấy điều đó: “Em sao vậy?” Cô ngẩn ra một hồi, cầm lấy vòi sen: “Để em, em tự làm.” Anh bật cười. Da mặt người phụ nữ này lúc nào cũng mỏng nên rất khó tiếp nhận sự tiếp xúc táo bạo của anh. “Được, anh đi ra ngoài. Em mau tắm đi, để nước lạnh là bị cảm đó.”
Cô tắm rất lâu, cũng phải đến một tiếng đồng hồ. Anh lo cô ngủ quên trong đó nên cứ cách một lát lại len lén mở cửa nhìn. Xong xuôi, cô mặc áo choàng trắng bước ra, nhận lấy chiếc khăn khô từ anh, ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi lau tóc. Quan sát một hồi, anh cảm thấy có điều gì đó khang khác nhưng không biết cụ thể là ở đâu, định hỏi cho rõ nhưng thấy cô có vẻ rất mệt mỏi nên thôi, quyết định đi tắm. Lúc anh tắm xong thì cô đã ngủ. Bước lại bên giường sờ trán cô, thấy nong nóng, anh liền xuống thư phòng ở lầu dưới tìm hộp thuốc, lấy ra hai viên. Trở lại phòng, cô vẫn nằm yên, hơi thở đều đều, chứng tỏ đang ngủ rất say. Làn tóc đen nhánh vương trên gối trắng, làm bật lên khuôn mặt linh lợi đang ửng hồng vì nóng. Anh cúi người, trên người cô có hương thơm thanh thanh sau khi tắm, nghe rất dễ chịu. Thực ra trên người anh cũng có mùi này, nhưng hương thơm từ cô không hiểu sao lại đặc biệt tươi mát, rung động lòng người. Chợt cô trở mình, dây lưng chiếc áo choàng tắm trên người khẽ lỏng ra, làm lộ ra những đường cong thấp thoáng phía dưới. Anh thấy miệng mình khô khốc, vội vàng dời tầm mắt, khẽ lay cô: “Mặc Mặc, uống thuốc đi!” Cô ậm ừ rồi lại xoay người, tiếp tục ngủ. Anh thấy dở khóc dở cười, nhưng không thể để mặc như thế được, bèn đặt cốc nước và thuốc xuống, nâng cô dậy: “Ngoan nào, mau uống thuốc đi, không thì chắc chắn mai em sẽ đổ bệnh đó!” Nghe mà cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ, vì hồi bé, cha cô luôn dỗ dành cô uống thuốc như thế. Ước gì được ở mãi trong mộng, trở lại tuổi thơ ấu vô ưu vô lo, để được cha mẹ cưng chiều, nâng niu thì hay biết mấy!
Anh vỗ vỗ má cô: “Mặc Mặc, nhất định phải uống thuốc.” Rốt cuộc cô cũng tỉnh lại, mông lung mở mắt nhìn anh. Anh cười: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Nào, uống thuốc đi!” Cô ngoan ngoãn hé miệng, ngậm thuốc vào rồi uống một hớp nước, nuốt trôi thuốc. Anh hài lòng đặt cô trở lại giường, đắp lại chăn, dịu dàng nói: “Em ngủ đi.” Cảm giác sau khi hoàn thành tốt đẹp một công trình xây dựng chưa chắc đã khiến anh thỏa mãn như lúc này. Cô mở to mắt nhìn anh. Đang định xem giấy tờ, quay đầu lại, thấy cô vẫn đang nhìn anh, cười: “Hôm nay em hơi kỳ cục phải không?” Thấy cô ỷ lại vào mình như thế, tâm tình anh đột nhiên tốt lên một cách kỳ lạ, buông giấy tờ, leo lên giường ôm cô: “Anh có thấy thế đâu, em mau ngủ đi!” Cạch một tiếng, tắt điện, trong phòng tối om.
Cô vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập từng nhịp, từng nhịp một chậm rãi. Mùi vị của anh ngập tràn tứ phía. Lòng cô chợt cay xè. Thì ra con đường này cũng đã đến đoạn cuối rồi, mọi con đường nào rồi cũng có điểm kết thúc! Cảm giác được sự bất an của cô lẫn bàn tay nhỏ bé đang không ngừng du tẩu trên người mình, anh hít sâu một hơi, ghé vào tai cô: “Em không muốn ngủ phải không?” Cô không trả lời, chỉ xoay đầu, chặn lại miệng anh, đầu lưỡi mềm mại vươn vào bên trong, cùng anh chơi trò đuổi bắt. Ngập ngừng một giây đồng hồ, sau đó anh lập tức trở nên chủ động, tay nhanh chóng cởi chiếc áo choàng trên người cô, vuốt ve làn da nõn nà, làm dậy lên từng đợt lửa mãnh liệt. Môi anh bất giác trượt đến bờ ngực cô, nhấn nhá không rời. “A…” Tiếng rên rỉ không kềm nén được bật ra khỏi miệng cô, vang vọng trong căn phòng tối đen, tĩnh mịch. Động tác anh ngày càng cuồng nhiệt, như thể muốn bức ra những tiếng rên rỉ đầy mê hoặc của cô trong cơn thở dốc…
Cô rời giường rất muộn, lúc này anh đã đi ra ngoài, để lại một mẩu giấy nơi đầu giường: “Emdậy xong nhớ ăn sáng, uống thuốc nhé!” Nỗi chua xót quen thuộc lại dâng lên trong lòng, cô lắc đầu, từ từ ngồi dậy. Tắm rửa, thay đồ, bước xuống lầu, cô mới biết dì Trương đã đến. Thấy cô xuống, bà vội vàng chạy tới: “Sao cô lại xuống đây! Cậu Giang nói cô bệnh, kêu tôi hôm nay qua chăm sóc cô.” Thường thì thứ Bảy, Chủ nhật, dì Trương được nghỉ. Cô ngồi xuống: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ bị cảm một xíu thôi.” Dì Trương bưng tới một chén cháo trắng và mấy đĩa thức ăn: “Cậu Giang đã kêu tôi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, cô ăn đi. Còn có cả thuốc nữa, cậu ấy dặn tôi nhất định phải xem cô uống.” Thì ra anh cũng biết cô sợ nhất là uống thuốc, từ trước tới giờ có thể trốn được thì nhất định cô sẽ trốn.
Tối hôm qua không ăn uống gì, lại phải đi bộ từ trạm xe bus về mất một đoạn khá dài nên hiện giờ cô rất đói bụng, ăn liền hai chén cháo. Ăn xong, lại uống hết số thuốc dì Trương đưa cho. Vừa đặt chén xuống, hệt như có thần giao cách cảm, anh đã gọi điện sang: “Em đỡ hơn chút nào chưa?” Cô nhỏ nhẹ ừ một tiếng. “Vậy em nghỉ ngơi nhiều một chút, chiều anh sẽ về.” Ừ xong, cô cúp máy.
Đứng trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết không ngừng rơi xuống, cô thấy thời gian trôi thật nhanh, nhưng cũng lại chậm vô cùng. Đã từng có một mùa đông tuyết rơi, hai người rúc trên giường cùng trải qua những ngày giá rét, nhớ lại mà cảm thấy như mới ngày hôm qua. Lại có một mùa đông, hai người cùng ở trấn cổ quê cô, ăn lẩu nóng giữa trời gió rét, anh hứng thú nói như vậy thật là đặc sắc. Thì ra mọi chuyện đã qua lâu đến vậy rồi, lâu đến dường như cô cũng quên mất.
Đưa tay mở cửa sổ ra, gió bắc ào ào thổi vào, quất vào mặt đau rát, không chỉ lạnh trên mặt mà dường như cả trong lòng cũng rét run lên. Lạnh, lạnh đến thấu xương, nhưng cả người cô giờ đây lại tỉnh táo đến dị thường.