Chương 27: Ngoại truyện 1: CẢM ƠN ĐÃ CHO EM GẶP ĐƯỢC ANH
Anh đứng trước cửa, bấm chuông hết lần này đến lần khác cũng không nghe trong phòng có động tĩnh gì, chắc chắn là người anh đang nóng lòng muốn gặp vẫn còn đang giận dữ rồi. Lấy điện thoại ra bấm thật lực, vẫn chỉ nghe thấy giai điệu quen thuộc kia vang lên, nhưng rồi lại nhanh chóng bị tắt đi hệt như vô số lần trước.
Ngước nhìn lên, trời đã chạng vạng. Bây giờ chỉ còn một chiêu cuối cùng, hơi vô lại một chút, đó là đợi cho đến đêm khuya, cứ bấm chuông không ngớt cho cô cảm thấy có lỗi với hàng xóm mà ra mở cửa. Tuy cô cố chấp với anh, nhưng lại thiện lương với những người khác hệt như con cừu nhỏ, nên chắc chắn phải đầu hàng thôi.
Đã nắm chắc là mưu đồ sẽ khả thi, nhưng mà chờ đến tận đêm thì cũng thật khổ. Chiều nay cô lửa giận phừng phừng xông vào phòng làm việc của anh, một nụ cười bắt quả tang nở trên môi cô, giống như anh đã phạm tội ác tày trời không bằng. Cô thư ký đang báo cáo dở công việc, thấy thế vội lặng lẽ lui ra, trước khi đi khỏi còn không quên ân cần đóng cửa phòng làm việc lại giùm họ.
Cô quăng một chiếc túi mà cô cầm trong tay nãy giờ vào người anh: « Giang Tu Nhân!!! Chuyện tốt mà anh đã làm đây ! » Cũng may là đã thân kinh bách chiến nên anh lẹ làng chụp được. Cô càng điên tiết, tiện tay cầm một cuốn tạp chí trên kệ ném tới. Anh nguýt thầm trong lòng, xem ra cô nàng thực sự tức giận rồi, liền vội vàng hồi tưởng lại xem mấy ngày qua mình đã làm cái gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng thấy mình làm sai chuyện gì cả.
Bắt được cuốn tạp chí, anh liền vội vàng kèm theo một bộ mặt cười : « Lão phật gia à, rốt cuộc là ai đắc tội với em thế ? Anh thì có làm cái gì đâu ! » Cô chỉ thẳng vào mũi anh, tức giận nói : « Anh…Anh… » nhưng lắp bắp mãi cũng chẳng thêm được câu gì khác, mắt cô ngân ngấn nước. Anh vội vàng cẩn thận « hầu hạ » cô từng li từng tí một : « Uống ngụm nước cho tiêu giận đã nào, đừng có vì tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể nha ! » Hình như chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền chậm rãi ngồi xuống ghế salon, một tay khẽ sờ bụng, một tay nhận lấy ly nước anh đưa, uống một hơi cạn sạch.
Ngẩng đầu lên thấy anh đang cười nhìn mình, cơn tức giận vừa xẹp xuống lập tức nổi lên : « Anh là cái đồ bại hoại… ». Anh nhìn cô đầy vẻ vô tội : « Em yêu, thật sự là anh không biết mình đã làm sai chuyện gì nữa, nếu là tử tù thì cũng phải cho người ta biết mình phạm tội gì chứ, nếu không chẳng phải là chết quá oan ức sao ! »
Cô tức giận : « Anh lại còn viện cái lý này ra nữa sao ? » rồi vùng dậy đi ra ngoài. Anh vội vàng kéo tay cô lại, giọng ăn năn hối cải: « Được rồi, được rồi, coi như anh sai được chưa ? » Cô oán hận nhìn anh một cái, nói : « Muốn biết anh làm sai cái gì thì tự đi lục cái túi của em khắc thấy ! » dứt lời liền xoay người bước đi.
Anh vội vàng chạy vào bàn làm việc lấy túi vừa vội vàng đuổi theo, lúc chạy ra được đến nơi thì cô đã vào thang máy rồi. Bất chấp điệu bộ gấp gáp của anh, cô ấn nút. Anh sải thêm bước chạy, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại ngay trước mặt, lòng càng thêm buồn bực – rốt cuộc mình đã làm cái gì ??? Vội kéo khóa chiếc túi ra, đập vào mắt anh trước tiên là một tờ kết quả siêu âm, có in những biểu đồ mà anh xem không hiểu tí nào. Ánh mắt anh lướt đến góc trái của tờ giấy, ở đó in rõ ràng mấy chữ : Kết quả siêu âm : đã có thai.
Anh cảm thấy nhịp tim mình tức khắc gia tốc, cứ « thình thình » giống như muốn phá lồng ngực mà ra vậy, mồ hôi nhanh chóng túa ra lòng bàn tay – cô đã mang thai con anh rồi ! Anh thấy như xung quanh mình có hàng ngàn hàng vạn bông pháo hoa nổ ra lách tách, sung sướng đến độ không thể nào hình dung nổi. Phản ứng đầu tiên của anh là lập tức ấn nút thang máy lia lịa – thực ra nhấn một lần cũng đã đủ rồi, đèn cũng báo là thang đang lên, chỉ cần ngắn ngủi mấy giây là sẽ tới thôi, nhưng anh vẫn không thể nào chờ nổi. Lúc anh chạy như bay ra đến ngoài đại sảnh thì cô đã biến mất chẳng có chút tung tích. Bắt được cánh tay người bảo vệ ở cửa sảnh, anh hỏi dồn : « Vừa rồi anh có thấy cô Triệu không ? Cô gái mặc áo khoác màu lam ấy… » Người bảo vệ bị anh làm cho sợ, có lẽ là chưa bao giờ tận mắt thấy sếp tổng « thân mật » lẫn bối rối như thế, vội vã chỉ về một phía, nói : « Cô ấy… vừa mới đón xe, đi về hướng đó »
Gọi vào di động, cô không bắt máy. Quay lại biệt thự, cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Anh biết tại sao cô lại tức giận – cô vẫn chưa chấp nhận lời cầu hôn của anh là vì vẫn hi vọng được cha anh chấp thuận. Cô đã mất cha từ hồi còn rất nhỏ rồi, nên cực kỳ hi vọng anh sẽ sống hòa thuận được với cha, không muốn vì cô mà quan hệ giữa hai cha con anh càng ngày càng xấu đi. Ông già thì vẫn nhất quyết không chịu khuất phục – từ trước tới nay bao giờ cũng thế, bất cứ cái gì mà con ông thấy tốt, thấy được là ông nhất định phản đối tới cùng.
Nhưng không phải bây giờ ông già cũng đã ngầm đồng ý rồi hay sao, cứ ba ngày hai bận bà má lại gọi điện tới kêu bọn họ đến đó ăn cơm. Nếu ông già mà không gật đầu, bà má anh làm gì có lá gan đó, mà cho dù bà có đi nữa thì lúc hai người đến ông sẽ trưng ra cái bộ mặt khó coi ngay, chứ đâu có bình thản như vậy ! Nhưng vì ông già không chịu hé miệng nên cô cứ đinh ninh ông phản đối hôn sự của bọn họ, cho dù anh có nói tỏng ra thì cũng vô ích. Thực ra thì anh rất hiểu, cô muốn nhận được lời chúc phúc của ba anh, chứ không muốn làm ông không vui.
Anh từng nói giỡn bên tai cô : « Đừng để ý đến ông già nữa, chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu đi. Sinh một đứa bé mũm mĩm, rồi sau đó ôm đến trước mặt ba để nó gọi ông, cho ông già tức ngất luôn… » Cứ nghĩ đến cái cảnh đó là anh lại khoái. Lúc ấy cô đang giở tạp chí, nghe anh nói vậy liền ngẩng lên liếc anh một cái : « Tiền trảm hậu tấu cái đầu anh á, ai thèm sinh cho anh, thích sinh thì đi tìm người khác mà sinh !»
Hình như đề tài này có nguy cơ thất bại, anh vội vàng ôm lấy cô, dụ dỗ nói : « Nhưng mà anh cần em sinh cơ, con của chúng ta chắc chắn sẽ là người ưu tú nhất ». Cô cười nhưng không cười ngẩng đầu, lấy tay véo má anh : « Mau thành thật khai báo cho em, có phải bên ngoài có cả một hàng dài trẻ con đang chờ gọi anh bằng cha không ? » Anh bật cười : « Sao lại có chuyện đó được ? Anh là người như thế sao ? »
Cô đẩy anh ra, liếc xéo anh một cái rồi phun ra câu nói kinh điển của Trầm Tiểu Giai : « Đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây ». Anh sáp lại : « Được rồi, anh biết rồi, em là heo nái chứ gì, không cần phải nhấn mạnh thêm nữa đâu… » Cô thụi mạnh cho anh một quyền, muốn đẩy anh ra. Anh không hề nhúc nhích mà còn vô lại sáp tới gần hơn, nói : « Anh đây dĩ nhiên cũng là heo rồi. Nào, lại đây, chúng ta cùng nhau sinh một chú heo con …» Hơi thở anh nóng rực, ướt át ập tới, cô vùng vẫy mãi không được, đành phải chiều theo ý anh…
Trăm phần trăm là anh cố ý làm cho cô có thai. Hôm đó sinh nhật cô trúng vào ngày thứ Sáu, cho nên cô xin nghỉ một ngày. Thứ Năm, hai người kéo hành lý lên chuyến bay đi đến đảo Phổ Cát. Không biết có phải vì trời quá xanh, nước quá biếc, phong cảnh quá đẹp hay không mà cô cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm, về đến nhà mới phát hiện ra có uống thuốc tránh thai thì cũng chẳng kịp nữa rồi. Thế là cô bỏ qua, rồi sau đó bận bịu công việc, liền quên béng đi luôn.
Cô không để ý, nhưng Trầm Tiểu Giai thì lại phát hiện có vấn đề. Lúc đi ăn trưa, cô nàng ngồi đối diện, săm soi cô hồi lâu mới hỏi : « Sao dạo này bao tử của chị lớn vậy ? Trưa nào cũng ăn hai chén bự, mới về phòng làm việc lại bắt đầu chén hết bánh ngọt cho tới khoai tây chiên… Chị đang nuôi giun à ? » Lúc đó cô mới phát giác có cái gì đó không ổn. Trước giờ cô cũng ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa nhỏ, còn bây giờ thì hoàn toàn khác – bây giờ cô thuần túy là thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn, thậm chí sáng ra thấy người ta ăn bánh bao ở đằng xa cô cũng chóp chép miệng. Trên đời này có không ít người tham ăn, nhưng tham đến cỡ đó lại có thể là cô sao?
Đột nhiên nhớ tới chuyện kia, cô thầm nghĩ, không phải mình trúng thưởng đấy chứ ! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy ? Trước kia lúc tán chuyện với Trầm Tiểu Giai về nội dung các bộ phim truyền hình, cô còn cười nhạo những nhà biên kịch : « Hai vai chính mới gần gũi có một lần mà đã trúng thưởng, làm gì có chuyện thần kỳ như thế chứ ? Nếu dễ vậy, sao trên TV người ta còn phát đầy những mẩu quảng cáo chữa vô sinh làm gì ? » Chuyện trúng thưởng trên phim là do người ta diễn, nhưng còn cô thì… đừng có nói là thật nha !?
Cô vội vàng xin phép Vương Đại Đầu cho cô nghỉ nửa buổi. Thực ra kể từ lúc Vương Đại Đầu nhìn thấy ảnh cùng bài viết về anh trên một tạp chí, anh ta liền thay đổi thái độ, không còn động viên cô : « Cố làm việc cho thật tốt nhé, sao này vị trí của anh sẽ là của em », mà hễ cứ rỗi rãi là lại đi chọc cô : « Để lúc nào anh tìm cho em một công việc nhé ? Yêu cầu không cao, chỉ cần no ấm là tốt rồi. Anh không yêu cầu em phải lo gánh vác kinh tế gia đình đâu ! » Mỗi một lần như vậy cô đều phải dở khóc dở cười.
Nhưng cũng chính vì điều kiện làm việc rất dễ chịu, có Trầm Tiểu Giai cùng rất nhiều đồng nghiệp thân thiết mà cô vẫn muốn tiếp tục đi làm. Anh thì chỉ mong sao ngày nào cô cũng ở nhà, đã không ít lần anh đề cập đến chuyện cô xin nghỉ việc. Nói hoài, cô liền cố ý nghiêm mặt nói : « Muốn em ở nhà làm bà cô già có chồng, ngày ngày hầu hạ đại gia anh hả, đừng có mơ ! » Anh cười khì khì : « Chẳng trách Khổng phu tử nói « Đàn bà và tiểu nhân đều khó nuôi », haiz, cứ hầu hạ bổn đại gia như hầu hạ khách hàng là được rồi, anh chỉ nghĩ cho em thôi mà ! »
Cô lườm anh, mắt long lanh cười : « Biết khó nuôi sao anh còn dám nuôi ? » Anh khoanh tay ôm ngực, liếc xéo cô : « Tại anh thấy em ăn cơm lúc nào cũng như gà mổ thóc í, lấy em chắc chắn anh sẽ tiết kiệm được bao nhiêu là dầu, là gạo. Lỡ mà em chuồn rồi, đến lúc đó anh phải cưới một cô nàng tham ăn vô địch, ăn cho chết anh thì sao ? Em có chịu trách nhiệm được không ? »
Anh thừa nhận chuyện khi ấy một nửa là do ý loạn tình mê, một nửa là cố ý. Trước đó vài ngày, ở sân bay anh tình cờ gặp một người bạn nối khố. Anh ta đang ôm trong tay một đứa bé, cười rạng rỡ. Nhìn cái vẻ đắc ý mà người cha trẻ kia nhìn anh, giống như đứa bé là cả thế giới với anh ta vậy. Đứa bé trông thật đáng yêu, đôi mắt ngây thơ như chú chim non, cất tiếng non nớt gọi : « Cha… Cha » Giây phút đó, anh cực kỳ ngưỡng mộ anh ta, một sự ngưỡng mộ khó diễn tả bằng lời.
Anh hiểu tại sao cô lại tức giận, vì anh đã tự tiện làm vậy mà không được sự đồng ý của cô, nhưng cũng không thể đổ toàn bộ lên đầu anh hết được. Dù anh cũng hi vọng mình sẽ gặp may mắn, nhưng làm sao anh dám chắc một trăm phần trăm chứ ! Giờ phút này anh chỉ có thể đứng ngoài cửa năn nỉ cô : «Mặc Mặc, đừng giận nữa mà ! Là anh sai, lần sau anh không dám nữa đâu ! » Một thanh âm oán hận ở bên trong truyền ra : « Lại còn lần sau nữa ! » Anh vội vàng ra sức lắc đầu xua tay : « Không có, không có lần sau nữa ! » rồi nhẹ giọng cầu khẩn : « Em xem, đã trễ như vậy rồi, nhất định là em rất đói bụng. Em không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng nữa chứ, chắc chắn là nó đói lắm rồi đó ! »
Cô không nói lời nào trong một hồi lâu. Anh lập tức tiếp tục : « Chúng ta đi ăn cơm đi, không thì gọi đồ ăn cũng được ».Thực ra thì cô đã đói đến độ da bụng cũng có thể dính vào da lưng rồi, đã mấy tháng cô không sống ở căn phòng này, lần trước giận dỗi bỏ về đây chưa được mấy tiếng đã bị anh dỗ dành quay về nhà, giờ đây chỉ còn sót lại có mấy gói bánh quy đã sắp hết hạn sử dụng. Mở thì cũng mở ra rồi, nhưng vẫn không dám ăn, cho nên cô đành an vị ở trên ghế, ôm cái bụng đang sôi sùng sục, nhìn gói bánh trên bàn mà phát bực. Mà giờ đây anh lại đứng ngoài liệt kê toàn những món ngon, chỉ nghe thôi đã chảy nước miếng rồi. Cô vốn định kiên trì thêm một lúc nữa, nhưng nuốt cả một bụng nước miếng xong, mới chợt phát hiện sao mình lại phải tự đày đọa mình như thế. Cho nên cô chậm rãi bước ra cạnh cửa, hé ra một khe nhỏ : « Những món anh vừa nói, em đều muốn ăn cả » Anh mừng rỡ, vội vàng nhân cơ hội chèn tay vào khe : « Được, được, cả nhà chúng ta cùng đi ăn nhé »
Cô cực kỳ rộng lượng, mở cửa ra lệnh : « Anh đi mua về đây cho em !» Anh trợn tròn mắt, như vậy có khác gì vẫn bị nhốt ở ngoài đâu, anh liền mau chóng thay đổi chiến thuật : « Như vậy thì lúc mua về đồ ăn nguội ngắt rồi, không ngon đâu » Hình như anh nói cũng có lý. Thấy cô có vẻ dao động, anh lập tức phát động tiến công dồn dập hơn : « Được rồi, là anh không đúng, là anh sai rồi. Mặc Mặc, đừng giận nữa mà, được không ? Chúng ta đi ăn đi ». Vừa nói, anh vừa lấy tay sờ bụng cô, hưng phấn nói : « Con cưng, ta là cha của con đây, là cha đó, cha, cha… »
Cô lại nhớ tới vụ này, cơn giận vẫn chưa tiêu, lấy tay đập vào anh : « Thẳng thắn thì được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị nghiêm trị, nói mau, có phải anh cố ý không ? » Anh quanh co : « Không có… » nhưng thấy hình như cô lại có khuynh hướng giận dữ nữa, liền vội vàng gật đầu : « Có một chút xíu » Thấy cô vẫn có vẻ không tin, anh đành đầu hàng : « Được rồi, anh thừa nhận là anh cố ý » rồi ôm lấy cô, đi ra cửa. Lúc sắp đi, anh còn không quên hung hăng nhìn trừng trừng cánh cửa kia một cái. Lần nào cũng bị đóng ở bên ngoài, cứ chờ xem lần sau ta xử lý mi như thế nào nhá !
Từ sau khi mang thai, cô bắt đầu xin nghỉ ở nhà. Bụng cô dần dần nổi rõ hơn, còn người thì cũng càng ngày càng lười. Hôm đó khí trời u ám, cô ăn trưa xong lại rúc vào phòng, gối đầu lên một cái gối hình con bướm cực to, bắt đầu lơ mơ ngủ. Anh đẩy cửa vào, sợ làm ồn đến cô nên rón ra rón rén bước lên giường, nằm bên cạnh cô. Bây giờ chỉ cần có xíu thời gian rảnh rỗi, anh đều muốn ở bên cạnh cô, tựa hồ ngắm cô và cái bụng của cô đã là một niềm hạnh phúc lớn lao với anh.
Cô mới ngủ được chốc lát thì nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên. Cô lười biếng lấy tay đẩy anh : « Điện thoại » Anh lấy điện thoại trên chiếc tủ đầu giường đưa cho cô. Gắng gượng mở đôi mắt lơ mơ ra thì thấy điện thoại xuất hiện dòng chữ : « Chủ nhà gọi điện tới » Cô không sao nghĩ ra được lý do chủ nhà lại tìm mình, tiền thuê nhà thì cuối mỗi năm mới đóng một lần, nhưng bây giờ mới là tháng Năm, còn rất sớm mà.
Nhấn nút trả lời, thanh âm của bà chủ nhà truyền tới : « Cô Triệu phải không ? » Cô đáp lời : « Dạ phải, chào dì Vương » Đầu dây bên kia có vẻ ngượng ngùng nói : « Cô Triệu à, thật ngại quá. Tôi phải báo cho cô biết là tôi không cho thuê phòng nữa. Tôi sẽ hoàn lại cho cô tiền thuê nguyên cả năm » Cô kinh ngạc : « Tại sao vậy ? Sao đang yên đang lành dì lại không cho thuê nữa ? » Chủ nhà giải thích : « Con tôi muốn ra nước ngoài học, người làm cha mẹ như chúng tôi dù sao cũng phải giúp nó có tiền xuất ngoại chứ… cho nên phải đem bán hết nhà cửa đi. Thật sự là ngại quá, cô Triệu à, cô tốt như vậy mà… »
Thì ra là như vậy ! Cô vội nói : « Không sao » Cúp máy, lòng cô dâng lên một nỗi bùi ngùi. Thật ra thì cô muốn giữ lại căn phòng đó để làm một nơi trú ngụ dự phòng. Dù bây giờ cô đang ở cùng anh, nhưng căn phòng kia cho cô có cảm giác rằng ít nhất còn có một chỗ thực sự thuộc về mình. Cô có thể núp bên trong đó mà tùy ý làm xằng, cho nên bất luận bao nhiêu lần Trầm Tiểu Giai than rằng cô thật phí phạm, số tiền đó chi bằng để dành mời cô nàng ăn cơm tốt hơn, nhưng cô vẫn kiên trì giữ lại. Giờ thì chủ nhà muốn bán đi, cô còn biết làm gì được nữa.
Có rất nhiều nguyên do khiến cô quyến luyến không nỡ xa rời nó. Bao nhiêu năm một mình bôn ba lưu lạc ở thành phố này, chỉ có mỗi lần trở lại căn phòng đó cô mới cảm thấy lòng ấm áp, tựa hồ cuối cùng cô cũng có một nơi nho nhỏ thuộc về mình, có thể cho mình một cảm giác bình yên giữa cái thành phố xa lạ rộng lớn này.
Mà căn phòng ấy cũng đã lưu lại biết bao dấu ấn của chuyện tình cô và anh– lần đầu anh hôn cô, lần đầu gây lộn, lần đầu cô đánh anh, lần đầu làm hòa… Bao nhiêu kỷ niệm đó như một cuộn phim cứ chầm chậm lướt qua trước mắt cô, giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, mà cũng giống như là đã lâu cả một đời rồi.
Tay anh dịu dàng vuốt ve bụng cô, chan chứa trân trọng và yêu thương vô bờ. Cô quay đầu nhìn vào mắt anh, hạnh phúc dâng đầy nơi khóe môi. Có anh, còn có con, cô sẽ không bao giờ còn phải lệ thuộc vào căn phòng kia nữa, bởi vì ở đâu có bọn họ, ở đó sẽ là nhà.
May mắn thay cô đã gặp được anh. Kì diệu thay ông trời đã xui khiến cho cô gặp được anh. Có đôi khi tình yêu và hạnh phúc rất bình dị - anh đưa tay ra, và cô nắm lấy, chỉ cần thế thôi !