Chương 27: Nữ Vương Thần Phục
Nguyệt Cơ Vương hồi lâu mới tỉnh táo lại, thở dài nói: "thế nhân đều nói đại vương là thiên thần chuyển sinh, soạn tam thư làm thiên hạ bái phục, không ngờ còn là tướng tài, quỷ thần cũng không địch nổi. Đông Di ta có địch thủ như đại vương, thật là trời không dung…, ngày trước tập kích hậu phương quân ta, chắc cũng là mưu kế của đại vương ?"
Trương Tử Tinh không phủ nhận, than nói: "nói ra thật xấu hổ, hôm đó tướng chỉ huy quá tham công, kết quả bị Vu thần quân vây khốn, kế này là sai lầm của ta. Hôm nay chiến đấu trên bình nguyên, quả nhân lại tính sai, khiến sĩ tốt thương vong…"
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, đại vương không nên tự trách, nếu không phải tướng chỉ huy hôm đó sai lầm, kỳ mưu này thiếu chút đã diệt hết căn cơ tộc ta, nghĩ lại mà vẫn sợ hãi không thôi…", Nguyệt Cơ Vương vừa nói ra mồm, mới phát hiện mình đang an ủi địch nhân, vội vàng ôm miệng không nói nữa.
Trương Tử Tinh nhìn ra, cũng không trêu chọc, tiếp tục nói: "vừa rồi nữ vương nói: "trời không dung Đông Di", thực là rất sai! Quả nhân hỏi nàng một câu, nếu lần này ta bình định Đông Di, nữ vương cho rằng quả nhân sẽ thu thập các tộc Đông Di thế nào? "
"Đông Di cùng Đại Thương nhiều năm thù hận, nếu đại vương chiến thắng…tộc ta chỉ còn đường diệt vong…", Nguyệt Cơ Vương trầm tư giây lát, nói ra đáp án theo lý trí, chứ tuyệt đối không phải điều nàng muốn chứng kiến.
"Nữ vương lời này rất sai rất sai ! Nếu là quân vương tầm thưởng có thể sẽ làm vậy, nhưng quả nhân là ai? Đâu thể so ta với mấy kẻ tầm thường!", Trương Tử Tinh cả người toát ra một cỗ ngạo khí: "lấy giết đối giết là biện pháp ngu xuẩn nhất, nếu như bỏ sót sẽ làm thù hận càng thêm sâu, vĩnh viễn không thể hóa giải. Quả nhân lại hỏi nàng, Đông Di vì sao muốn xâm phạm biên cảnh Đại Thương ta ?"
"Đông Di ta ở nơi biên thùy, tuy gần biển lớn, diện tích rất rộng, nhưng đất đai lại nghèo nàn, khó lòng trồng trọt, sinh hoạt rất gian khổ, tộc nhân chết đói, tật bệnh vô số…, đem quân xâm phạm là vì cừu oán nhiều năm, cũng có chút dã tâm, nhưng mục đích chủ yếu là cướp đoạt lương thực chống đói ", Nguyệt Cơ vương cười khổ nói: "Đông Di quen động, không quen thủ, cũng tự biết nhược điểm, nhiều năm nay chỉ cướp đoạt lương thực mà không dám chiếm thành".
"Nếu quả nhân nguyện ý giáo hóa, giải nỗi khổ của tộc dân, giúp người Đông Di sinh hoạt sung túc thì sao?"
Nguyệt Cơ Vương cả người rung động, mắt hạnh trợn tròn, chăm chú nhìn Trương Tử Tinh: "Nếu đại vương thực có thể giải trừ khốn khó nghìn năm qua, Nguyệt Cơ lập tức thuyết phục các nước, đem Đông Di vĩnh viễn xưng thần Đại Thương !".
"Nếu được như nàng nói, thực là rất vui mừng", Trương Tử Tinh lắc đầu nói: "chỉ là tình thế không phải ta làm chủ, trước mắt quân ta vừa bại, các tộc Đông Di lại rất đồng lòng, chắc đã toán kế, làm sao chịu xưng thần? quả nhân tuy có kế sách lâu dài, nhưng xem ra trước mắt chỉ có thể dùng vũ lực chấn nhiếp khiến các nước không dám phản nghịch, sau đó thi đức cảm hóa mới có thể khiến Đông Di cam tâm".
Tất nhiên, Trương Tử Tinh còn một ý không nói ra, sức chiến đấu của Đông Di trước mắt khiến hắn e ngại, đặc biệt là hai con ma thú, nếu không tiêu diệt thì chỉ sợ vẫn là mầm tai họa. Chỉ có hoàn toàn phá hết chỗ dựa của Đông Di, thi ân cứu trợ khiến chúng thần phục mới có thể chân chính loại trừ mối họa phía đông.
Nghe Nguyệt Cơ Vương hỏi kế sách phát triển Đông Di, Trương Tử Tinh chậm rãi đem lý luận kinh tế, vấn đề hòa hợp dân tộc, trao đổi văn hóa cùng nhiều quan điểm hiện đại nói ra một chút, còn chi tiết, cụ thể làm sao giúp Đông Di thoát cảnh nghèo khổ thì giữ kín như bưng.
Trong lịch sử sau khi nhà Chu lập quốc, Võ Vương phong tước chư hầu, đem Đông Di phong cho Khương Tử Nha, đổi là nước Tề. Tề quốc đất đai cằn cỗi, cư dân ít ỏi, hết sức lạc hậu. Khương Tử Nha lúc nắm quyền ở nước Tề đã hơn 90 tuổi, một bên hướng dẫn dân chúng đánh cá, làm muối, một bên tập trung phát triển thương nghiệp. Hơn mười năm sau, nước Tề nhờ ngư nghiệp mà trở thành nơi giàu có nhất thiên hạ. Có cơ sở này, Trương Tử Tinh tuyệt đối tin tưởng có thể phát triển và cải tạo Đông Di.
Nguyệt Cơ Vương nhập thần ngồi nghe, dần tin vị Thiên tử Thương triều này thực có năng lực thay đổi tương lai Đông Di, lập tức quỳ xuống: "Xin đại vương không nhớ thù xưa, cứu Đông Di ta thoát cảnh khốn khổ ngàn đời…Nguyệt Cơ tình nguyện làm nô tì, suốt đời hầu hạ đại vương."
Trương Tử Tinh biết vị mỹ nữ Đông Di này đã tâm phục, cười nhẹ bước lên đỡ Nguyệt Cơ Vương dậy, tự tay cởi dây trói, dẫn vào trong trướng ngồi xuống: "Nguyệt Cơ quá lời rồi, nếu đại kế của quả nhân thực có thể thực hiện, Nguyệt Cơ tất là cánh tay của ta cai quản phía đông, sao lại nói là nô tì…"
"Đại vương…" Nguyệt Cơ bị hắn nắm tay, cả người căng thẳng, nhưng cũng không rụt về.
" "Vương" là để ta xưng hô với chư hầu Đại Thương hoặc là điện hạ, quả nhân đứng đầu thiên hạ, phải xưng là "Đế", nàng có thể gọi quả nhân là thiên tử hoặc bệ hạ". Trương Tử Tinh thấy nàng khẩn trương, lập tức bỏ tay ra, bắt đầu nghiêm túc hỏi han quân tình Đông Di, Nguyệt Cơ Vương cũng không giấu nữa, nhất nhất trả lời.
Tình huống Đông Di căn bản không khác mấy so với những gì Khương Hoàn Sở nói, tất cả có năm tộc lớn, Hữu Cùng, Hữu Hồ, Hữu Cách, Châm Quán, Châm Tầm. Trong đó tộc Hữu Cùng mạnh nhất, được Châm Quán, Châm Tầm ủng hộ, mà hai tộc còn lại Hữu Hồ, Hữu Cách quan hệ thập phần mật thiết.
Vu Tế Vương là dòng Cửu Lê tộc năm xưa, nhiều đời quản lý toàn bộ quáng thạch của Đông Di, và nắm giữ bí thuật của Ma thần Xi Vưu – chế dã kim, vũ khí trong đội Vu thần quân dưới tay đều dùng dã kim chế tạo, rất sắc bén. Ngoài ra hắn còn có bí bảo có thể khống chế hai thượng cổ ma thú, cho nên dù chỉ có một khối lãnh địa nhỏ, nhưng lại chính là thủ lĩnh tinh thần của Đông Di, quyền uy tuyệt đối. Như lần xâm phạm cương thổ Đại Thương này, là do Hữu Cùng tộc Thương Kiệt Vương đề nghị, các đại tộc tổ chức đại hội, cùng được Vu Tế Vương thông qua mới quyết định tiến hành công kích.
Trương Tử Tinh nghĩ tới trường đao của đội quân Vu thần rất sắc bén, hơn xa binh khí đồng của Đại Thương, ánh mắt chớp động, quyết tâm chinh phục Đông Di càng thêm mãnh liệt: Đại Thương bây giờ vẫn là thời đồ đồng, sắt thép rất ít thấy, trường đao của địch nhân tất là dùng thép hoặc hợp kim chế thành. Siêu Não hoàn toàn có thể phân tích thành phần hợp kim, nhưng vấn đề là tài nguyên. Nếu có thể khai thác đại quy mô mấy mỏ quặng kia, lại kết hợp với phương pháp huấn luyện Siêu Não cung cấp, thì không chỉ tăng cường sức chiến đâu của quân Thương, mà còn có thể chế tạo càng nhiều hơn những đồ vật vượt thời đại.
Còn chuyện hôm nay quân Thương bị Phong Hi và Cửu Anh đánh cho đại bại làm cho Trương Tử Tinh rất đau đầu. Như Nguyệt Cơ tiết lộ, Vu Tế Vương có thể sai bảo hai con thú là nhờ lá tiểu kỳ trong tay, lá cờ đó chính là một trong hai bí bảo của Xi Vưu, "Xi Vưu Kỳ". Có điều hôm nay Vu Tế Vương dùng cấm pháp phát động Xi Vưu Kỳ, tinh lực nhất định suy yếu, ít nhất cần một tháng dưỡng thương mới khôi phục nguyên khí. Mà mỗi lần phát động cấm thuật, người thi thuật đều chịu tổn hại tinh thần rất lớn, nếu quá tổn hại có thể biến thành thần trí đại loại, phát điên mà chết.
Trương Tử Tinh thầm thở nhẹ một hơi, như vậy xem ra trước mắt Đông Di cũng không có lực tái chiến, chỉ cần diệt được hai đại ma thú, bình định Đông Di dễ như trở bàn tay, triệt để xóa đi mầm họa phía Đông.
Như Nguyệt Cơ Vương nói, Phong Hi và Cửu Anh năm xưa đều bị Xạ thần Hậu Nghệ đánh bại rồi thu phục để bảo hộ cho tộc nhân. Cửu Anh vốn là một con hồng hoang ma thú rất cường hãn, được khí âm dương giao thoa ở nơi thâm sơn đầm lầy, hóa hình mà thành, thân thể rất mạnh mẽ, có thể phun ra lửa độc, nước độc. Chín cái đầu như chín tính mạng, chỉ cần một đầu còn sống vẫn có thể mượn linh khí thiên địa khôi phục. Hậu Nghệ năm đó không biết, bắn rụng từng cái một, không ngờ nó không chết mà còn rất nhanh mọc đầu trở lại, Hậu Nghệ bèn thi triển tiễn pháp liên hoàn, chín mũi tên cùng lúc bắn trúng chín đầu mới đánh bại được nó. Con Cửu Anh này cũng may mắn, tu luyện nhiều năm đã ngưng luyện thành nội đan, cho nên không chết. Nhưng nguyên khí đại thương, bị Hậu Nghệ thần phục, tu luyện nhiều năm cũng chỉ khôi phục được hai đầu, thực lực đại giảm.
Phong Hi cũng là thượng cổ dị chủng, sức mạnh kinh người, da thịt cứng rắn như sắt, toàn thân không sợ đao thương. Năm đó nó khinh địch bị Hậu Nghệ bắt sống, gần như không bị thương gì, cho nên lực lượng bây giờ hơn xa Cửu Anh, rất khó đối phó.
Trương Tử Tinh nghe Nguyệt Cơ thuật xong bèn hỏi: "nói như vậy, chỉ cần bắt chước đại thần Hậu Nghệ, dùng hai mũi tên đồng thời bắn vào hai đầu của Cửu Anh, lại hủy nội đan thì tiêu diệt được nó?"
"Cung tên bình thường sao thương tổn được Cửu Anh?" Nguyệt Cơ lắc đầu nói: "trừ khi có được vũ khí của Hậu Nghệ năm đó, Xạ Nhật Thần Cung và Lạc Nhật Thần Tiễn mới có thể giết cửu anh, nhưng hai bảo vật này đã thất lạc nhiều năm không biết ở nơi nào, tộc ta tìm tòi nhiều năm vẫn không có kết quả…"
Trương Tử Tinh không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy, nhíu mày nói: "Xạ Nhật Thần Cung và Lạc Nhật Thần Tiễn đã thất lạc lâu vậy, giờ làm sao mà tìm được?"
Nguyệt Cơ suy nghĩ rất lâu mới nói: "Còn có một bộ bảo cung, chính là khắc tinh của Cửu Anh, đấy là vũ khí năm xưa Hiên Viên Hoàng Đế dùng để đánh bại Chiến thần Xi Vưu – Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn. Nếu bệ hạ tìm được bảo vật này, có thể tiêu diệt Cửu Anh ".
"Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn…", Trương Tử Tinh nghe có chút quen tại, lẩm bẩm vài lần, bỗng nhiên nhớ ra: "đây không phải lúc ở ải Trần Đường, Na Tra dùng cung tiễn này bắn nhầm đệ tử Thạch Cơ nương nương sao? Lần này thực may đã gọi Lý Tĩnh cùng theo xuất chinh, chẳng nhẽ mình có tài tiên tri?"
Trương Tử Tinh an tâm phần nào, hỏi Nguyệt Cơ tình huống Đông Di xong xuôi, sai người an bài chỗ cho nàng nghỉ ngơi, lại phái thị nữ hầu hạ chu đáo, sau đó truyền Lý Tĩnh tới hỏi chuyện.
"Thương thế Lý tướng quân thế nào?" câu nói mở đầu của Trương Tử Tinh lập tức khiến Lý Tĩnh hết sức cảm động.
Lý Tĩnh vội vàng đáp: "đa tạ Bệ hạ quan tâm, mạt tướng chỉ bị thương nhẹ ngoài da thôi".
"Quả nhân có một chuyện, muốn mời Lý tướng quân giải đáp", Trương Tử Tinh đi thẳng vào chủ đề: "Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn của Hiên Viên Hoàng Đế có phải cất ở ải Trần Đường?"
"Khởi bẩm bệ hạ, đúng vậy. Vật này chính là chí bảo trấn ải của ải Trần Đường, từ lúc mạt tướng nhậm chức tổng binh đã có".
Trương Tử Tinh hài lòng gật đầu: "Quả nhân giờ cần pháp bảo này phá địch, ngươi mau cho người mang tới đây".
Lý Tĩnh nhận mệnh, chần chừ giây lát nói: "Mạt tướng còn có sự tình bẩm cáo, Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn là bí bảo của Hiên Viên Hoàng Đế chúng ta, giờ không ai có thể sử dụng…"
Trương Tử Tinh không dè còn có việc này, ngẫm nghĩ một lát bỗng cười nói: "Cái này không khó…, Lý tướng quân, ngươi có ba con trai phải không?"
Lý Tĩnh ngây người khó hiểu: "Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng chỉ có hai con trai, con trai cả Kim Tra, bái Ngũ Long Sơn Vân Tiêu Động - Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn làm thầy; đứa hai tên Mộc Tra, bái Cửu Cung Sơn Bạch Hạc Động - Phổ Hiền Bồ Tát làm thầy, vợ là Ân thị, mang thai đã ba năm mà vẫn chưa sinh nở, thực khiến mạt tướng lo lắng khó hiểu, vì sao Bệ hạ nói thần có ba con trai ?"
Na Tra còn chưa ra đời ? Trương Tử Tinh lập tức đờ người, thế biết dùng ai thi triển Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn bây giờ?