Chương 55: Đông Thị ác hán
Nhưng vừa đi tới cửa, Trương Tử Tinh lại không muốn vào, hắn thân là nam tử, tự dưng cầu kiến tiểu thư con nhà người ta, mười phần hết tám chín là kinh động đến Thương Dung, Thương Dung là người ra sao? Cho dù hắn học theo Thanh nhi đeo cái khăn che mặt, chỉ sợ cũng khó tránh được pháp nhãn của vị lão thừa tướng này, mặc dù chuyện này sớm muộn cũng phải rõ ràng, nhưng ở đây dưới tình huống tâm ý của Thanh nhi vẫn chưa rõ, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình sớm với bố vợ tương lai này.
Trong bốn thê tử của Trương Tử Tinh, Khương Văn Sắc và Dương Cửu là nguyên phối của Thọ vương, khi gã đi tới thế giới này thì đã có; Hoàng Phi Yến năm đó săn bắn mà gặp, với hắn coi như là tình đầu ý hợp, nhưng cuối cùng cũng là do tiên đế tứ hôn; còn cùng Nguyệt Cơ kết hợp thật ra là do hắn tự tuyển, nhưng bởi vì hoàn cảnh đặc thù, cuộc hôn nhân này mang đậm màu sắc chính trì và công lợi, sau hắn đối với Nguyệt Cơ là thật tình thương yêu, cũng nghĩ là đã xóa bỏ được vấn đề này.
Thanh nhi cùng hắn áo vải tương giao, mặc dù đến nay nhất cử nhất động đềo theo lễ, nhưng trong lòng đã có một loại hiểu ý cực kỳ vi diệu, quan hệ của hai người chỉ còn cách nhau một sợi chỉ mỏng manh, chỉ cần phá nó đi, là có thể chính thức trở thành tình nhân hoặc vợ chồng. Hắn và Thanh nhi cảm tình trong đó, tựu như không hề có quyền thế và lợi ích gì nhiễm vào trong đó mà tự do luyến ái, có thể nói là trân quý khó tìm.
Trong mắt Thanh nhi, vị Tử Tinh tiên sinh này mặc dù tài học xuất chúng, nhưng bất quá chỉ là thân phận bình thường, vô quyền vô thế, cùng nhà của Thanh nhi tuyệt đối không phải môn đăng hộ đối, hơn nữa đã có vợ rồi… Thanh nhi thông minh hơn người, sẽ lựa chọn phát triển tình cảm với một người như hắn sao? Các nhân tố "bất lợi"này cơ bản đều là hắn tự mình cố ý tạo nên, chính là muốn nhìn một chút Thanh nhi sẽ lựa chọn như thế nào. Trong lòng Trương Tử Tinh phi thường hy vọng Thanh nhi có thể dứt bỏ hết thảy, lựa chọn "Tiêu Diêu cùng nhân" như hắn.
Trương Tử Tinh tại cửa phủ Thừa tướng bồi hồi một lúc, cuối cùng lựa chọn rời đi. Rời đi cũng không có nghĩa là bỏ qua, bất quá, Tử Tinh tiên sinh chuyển sang cửa sau của phủ Thừa tướng, thấy bốn bề vắng lặng, hắn ngầm vận lực lượng, hai chân nhún một cái vọt lên cao mấy trượng, nhẹ nhàng đứng trên bờ tường. Trương Tử Tinh vốn chỉ là muốn bám lấy đầu tường, không độ cao vọt lên cũng vượt xa dự đoán, nếu không phải kịp thời khống chế trọng tâm, thiếu chút nữa là trực tiếp phóng qua tường, thầm nghĩ thân thể bán tiên này quả nhiên hữu dụng, sau này cho dù Thanh nhi bị nhốt ở trong nhà cũng có thể dể dàng gặp gỡ nàng - cảm tình của hắn cũng không đơn giản là cơ duyên nữa mà đã trở thành chuyện thiết ngọc thâu hương.
Thủ vệ của phủ Thừa tương tựa hồ cũng không quá nghiêm ngặt, Trương Tử Tinh vừa rồi đứng trên đầu tường cũng không bị phát hiện, hắn nhắm chuẩn điểm đặt chân, nhẹ nhàng nhảy xuống. Thương Dung là Thừa tướng của Đại Thương, tay nắm quyền thế có thể nói dưới một người, trên vạn người, song phủ Thừa tướng của hắn so với các phủ đệ quan lại khác, chỉ có thể dùng hai chữ "keo kiệt" để biểu đạt.
Trong phủ phòng ốc không nhiều lắm, phần lớn đất đại là dùng để trồng cây cối hoa cỏ, trông tràn ngập màu xanh. Dựa vào các cây cối này, Trương Tử Tinh cơ hồ không phí chút khí lực nào đã tìm được nhà sau trong hậu viện, trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của bọn nha hoàn.
"Tiểu thư gần đây tựa hồ tiều tụy không ít, cả ngày không thiết gì ăn uống".
"Không thể như vậy, ta thấy tiểu thư tám phần là có tâm sự".
"Tiểu thư vốn thông minh tuyệt đỉnh, chuyện trên thế gian không có gì có thể làm khó được nàng, có thể có tâm sự gì?"
"Tiểu Đào, ngươi thật ngốc, tâm sự này của tiểu thư… chỉ sợ là bởi vì nam tử mà thôi…"
"Cũng khó trách, thì ra tiểu thư là nhớ đến tình lang! Lão gia cũng rất yêu thương tiểu thư, năm đó cũng đáp ứng mặc cho nàng chọn lựa lang quân. Đáng tiếc tiểu thư thông tuệ, tài hoa hơn người, các thiếu gia đến đây cầu thân cũng tự ti mặc cảm, buồn bã rời đi, đến nay vẫn không có đối tượng thích hợp, thật không biết là nam tử nhà ai tốt phước như vậy, có thể được tiểu thư thương yêu".
Nghe đến đó, Trương Tử Tinh âm thầm đắc ý: Nam tử này đương nhiên là bổn tán nhân rồi, từ nha hoàn này nói xem ra, Thanh nhi tựa hồ vẫn chưa sanh bệnh, chỉ là vì bận tâm đến hắn mà ăn ngủ không yên, về phần cha của Thanh nhi tùy ý để nàng lựa chọn phu quân của mình, cũng không có nghĩa là Thương Dung có thể dễ dàng tha thứ nữ nhi gả cho một người không có công danh, mà lại nhà nghèo đã có vợ rồi.
Chỉ nghe bọn nha hoàn tiếp tục nói: "Chính là nhờ có Đặng tiểu thư, thường thường lôi kéo tiểu thư ra ngoài thư giãn, mà hai vị tiểu thư vừa rồi cũng đã đi ra ngoài rồi".
"Nghe Đặng tiểu thư nói, hôm nay muốn đến Đông Thị du ngoạn, còn nói muốn chọn vài món trang sức nữa".
"Nói đến vị Đặng tiểu thư kia, mặc dù xinh đẹp, tính tình lại rất hung dữ, trời sinh võ nghệ hết sức kinh người, ngay cả hộ vệ trong phủ cũng đánh không lại nàng, nghe nói lần trước có công tử nhà tướng quân gì ý muốn khinh bạc, bị nàng đánh, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng muốn mất".
"Tương lai nếu là ai cưới tiểu thư nhà họ Đặng này, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ…" Lời này vừa ra, tiếng cười lại vang lên.
Trương Tử Tinh biết được Đặng Thiền Ngọc và Thanh nhi đi Đông Thị, không có ở chỗ này lâu nữa, theo đường cũ lặng lẽ quay lại, vượt tường mà ra.
Đi tới cách Đông Thị không xa, đã thấy phía trước có rất đông người vây quanh, tựa hồ đang xem náo nhiệt, Trương Tử Tinh vốn không muốn đi vào, nhưng cảm giác của hắn linh mẫn, đột nhiên nghe ra trong đó truyền đến tiếng quát cảu con gái dĩ nhiên là do Đặng Thiền Ngọc phát ra, liền nhanh chóng chen vào.
Chỉ thấy Đặng Thiền Ngọc bóng ảnh như thoi đưa, giữa bốn gã đại hán lực lưỡng mà xuyên qua lại, chỉ chốc lát đã đánh cho bọn họ chật vật không chịu nổi, đám người vây xem thấy cô gái xinh đẹp này lợi hại như thế, đều ồn ào bàn tán.
Nhưng những tham âm này lại bị một tiếng cười lớn đè ép xuống: "Mỹ nhân võ nghệ giỏi! Bổn đại gia đối với ngươi hứng thú càng lúc càng lớn, không bằng ngươi và cô gái che mặt kia cùng về phủ của ta làm thiếp?"
Người lên tiếng chính là một tráng hán vóc người khôi ngô, so sánh với hắn, mấy "đại" hán đang vây đánh Đặng Thiền Ngọc căn bản chỉ là trẻ con, tráng hán này tướng mạo hung ác, cao chừng hai thước, mặc dù mặc cẩm y đặc chế, nhưng cũng khó che dấu cơ thể toàn thân, giọng nói lại như chuông đồng. Xem ra, cuộc phân tranh này lại là do sắc đẹp của Đặng Thiền Ngọc.
Đặng Thiền Ngọc cả giận nói: "Đồ dâm đãng, dám khẩu xuất ô ngôn với bổn tiểu thư, ngươi có bản lãnh thì lại đây mà nhận lấy cái chết, bổn tiểu thư muốn đánh cho ngươi ngay cả cha ngươi cũng không nhận ra!"
Tráng hán cũng không nổi giận, ngược lại ha ha cười to: "Mỹ nhân thật là mạnh mẽ! Bổn đại gia thích nhất chính là hàng phục những con ngựa bất kham! Một hồi nữa đợi ta đem về phủ, cho thân thể ngươi nếm thử tư vị của tên dâm đãng này!"
Vừa nói, hắn thị uy dậm chân một cái, một tảng đá chắc chắn trên mặt đất bị một cước này của hắn mà bể nát, Đặng Thiền Ngọc thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, bỏ qua không chửi mắng nữa, mà âm thầm đưa tay vào túi pháp bảo ở bên hông, nắm sẵn một viên tinh thạch.
Nếu là bình thường, Trương Tử Tinh cũng không để ý đến, nhưng hôm nay người này lại có ý đồ động đến Thanh nhi và Đặng Thiền Ngọc, không thể nghi ngờ đã động đến cấm kỵ trong lòng hắn.
"Lũ chuột nhắt vô sỉ! Dám phá quấy con gái nhà lành, có biết tội gì không!" Một tiếng gầm vang lên, đám người đều tránh ra, chỉ thấy Trương Tử Tinh vẻ mặt giận dử đi ra, đứng ở trước người Đặng Thiền Ngọc.
"Tiểu tặc!"
"Tiên sinh!"
Thanh nhi và Đặng Thiền Ngọc thanh âm kinh hãi đồng thời vang lên.
"Tiên sinh quả nhiên bình an vô sự! Thanh nhi cuối cùng cũng buông được tảng đá nặng trong lòng!" Thanh nhi nghẹn ngào nói một câu, trong mắt cũng đã ngân ngấn nước.
Trương Tử Tinh biết Thanh nhi đối với tình cảm luôn luôn dấu bên trong, hôm nay lại không thể khống chế như thế, có thể thấy được trong lòng nàng rất kích động. Nghĩ đến lời nha hoàn nói nàng gần đây bộ dáng tiều tụy, trong lòng cũng rất cảm động.
"Vốn biết tiểu tặc này mạng lớn, có thể vượt qua cửa ải khó!" So sánh với Thanh nhi, Đặng Thiền Ngọc biểu hiện bình thản hơn nhiều, nhưng trong giọng nói mơ hồ đang cố gắng che dấu không được sự mừng rỡ.
Tráng hán nọ thấy Đặng Thiền Ngọc và Thanh nhi đối với Trương Tử Tinh biểu hiện hết sức thân thiết, trên mặt lộ ra vẻ đố kỵ mãnh liệt, quát: "Tiểu tử! Hai cô gái này là phụ nữ của ngươi? Nếu thức thời, đem các nàng tặng cho bổn đại gia, bổn đại gia sẽ cho ngươi phú quý, nếu như không, ngươi hôm nay đừng có mơ tưởng còn sống rời khỏi nơi này!"
Trương Tử Tinh nghe đối phương đem hai nàng nói là phụ nữ của hắn, cũng mừng rỡ không phản bác gì, trong mắt hiện lên hàn mang, trầm giọng nói: "Khẩu khí thật lớn! Dám đánh phụ nữ của ta, ta muốn xem ngươi có năng lực gì!"
Thanh nhi nghe được Trương Tử Tinh trước mặt nhiều người như vậy mà nói mình là phụ nữ của hắn, bất giác trên mặt giống như hỏa thiêu, cúi đầu, trong lòng cũng xuất hiện cảm giác vui mừng khó tả. Đặng Thiền Ngọc cũng muốn nói lời giải thích, lại không biết thế nào, đột nhiên mặt đỏ lên, cũng không có phản bác, mà thấp giọng nói: "Tiểu tặc, ngươi đi bảo vệ tỷ tỷ, nơi này cứ giao cho ta. Tên này lực mạnh vô cùng, bản lĩnh không phải chuyện đùa, để ta dùng Ngũ quang thạch đối phó với hắn!"
"Không cần, người nầy dám động đến các người, ta nhất định dùng thân thủ giáo huấn hắn! Cô cứ lui ra, nếu ta không địch lại thì mới ra tay" Mặc dù tráng hán này lực lượng kinh người, nhưng Trương Tử Tinh xem ra, cũng không tính là gì.
Đặng Thiền Ngọc đánh giá Trương Tử Tinh một hồi, cảm giác trên người hắn tựa hồ có biến hóa đặc biệt, nhưng lại không thể nói cụ thể là cái gì, nghe được trong lời nói của hắn có ý bảo vệ mình và Thanh nhi, trên mặt vẻ đỏ ửng càng đậm, trong lòng cảm thấy êm êm, cũng không hề cậy mạnh, trái lại lui về bên người Thanh nhi. Thanh nhi lúc này đắm chìm trong tâm sự, vẫn chưa phát hiện dị trạng của Đặng Thiền Ngọc.
"Chỉ bằng ngươi? Ta dùng một ngón tay cũng có thể bóp nát ngươi tại chỗ," Tráng hán khinh miệt liếc nhìn Trương Tử Tinh, ánh mắt quét về phía hai cô gái phía sau hắn, "Ta bây giờ sẽ giết ngươi, rồi đem hai cô gái kia về phủ!"
"Vậy xem ngươi có bản lãnh này không!" Trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng, thầm vận huyền công, chân phải tiến lên trước một bước, cũng đạp nát một hòn đá trên mặt đất, cử động này tuy là cũng giống người kia, nhưng uy thế so với một cước của trang hán kia còn muốn kinh người hơn.
Tráng hán chấn động, sự khinh thị trong lòng đều diệt hết, ánh mắt nhìn về phía Trương Tử Tinh cũng thay đổi. Đặng Thiền Ngọc vốn chỉ nghĩ "tiểu tặc" này chắc là chỉ có một chút thuật phòng thân hoặc phóng ra một ít phù chú dọa người mà thôi, không nghĩ tới lực lượng lại lợi hại như thế, đôi mắt đẹp nhất thời nổi lên một tia sáng kỳ dị, đối với biểu hiện kế tiếp của hắn càng tràn ngập sự chờ mong.
Tráng hán nhìn ra lực lượng kinh người của Trương Tử Tinh, tuyệt đối là kình địch, cho nên không dám chậm trễ, hét lớn một tiếng, ra quyền trước công về phía Trương Tử Tinh, những người đang vây xem đối với tên tráng hán hung ác này vốn không có cảm tình, thấy hắn tung nắm tay cực lớn của mình hướng về vị thanh niên anh tuấn kia, đều vì lo cho người này mà hét lên.