Chương 126: Binh giả, quỷ đạo dã

Sau khi Thải Vân đồng tử đi, Trương Tử Tinh tìm được tình báo trọng yếu lập tức khẩn cấp trở lại cung, ngay trong đêm triệu Thượng đại phu Phi Liêm vào cung.

Phi Liêm từ sau sự kiện Nữ Bạt, cũng đã được những ngày nhàn nhã, dù sao cũng không có chuyện gì mới nên cũng thoải mái.

"Phi Liêm khanh gia, quả nhân lần này triệu ngươi đến là có nhiệm vụ trọng yếu" Nghe câu này, Phi Liêm trong lòng không khỏi hồi hộp, nhiệm vụ trọng yếu theo như lời Thiên tử, tám chín phần mười là chuyện khó giải quyết.

"Ái khanh lần trước dẫn dụ Nữ Bạt đã lập công lớn, Quốc sư cuối cùng đã thuận lợi tiêu diệt yêu tà, quả nhân rất vui mừng, chẳng biết Ác Lai thương thế đã khỏi hẳn chưa?"

Vừa nghe hai chữ Quốc sư, Phi Liêm âm thầm lưu tâm, trong miệng đáp: "Đa tạ bệ hạ quan tâm, khuyển nhi cơ bản đã khôi phục, ngày sau là có thể hồi cung nghe bệ hạ sai khiến".

"Trước mắt có hai đại sự, đều là sắp xảy ra, không là khanh gia thì không thể giải ưu cho quả nhân" Trương Tử Tinh ngữ khí đầy vẻ ngưng trọng, "Ngày đó tiêu diệt Nữ Bạt, vốn là vì cứu thiên hạ vạn dân, không ngờ lại dẫn xuất ra một kẻ đối đầu lợi hại".

Phi Liêm nghe vậy, tim đập nhanh lên một tiếng, lập tức đoán được thân phận của kẻ "đối đầu" kia, chỉ nghe Thiên tử quả nhiên nói: "Kẻ đối đầu chính là Vũ thần Ứng Long của Hoàng Đế, pháp lực cao cường, còn trên cả Nữ Bạt, không phải là Thượng đại phu thì không thể thắng địch…"

Phi Liêm năm đó lấy hai đánh một, mới ngăn chận được Ứng Long, ngày nay hắn tu vi tổn hao nhiều, lại đơn độc một người, sao dám cùng Ứng Long đối địch, lập tức vội vàng nói: "Ứng Long là thượng cổ chi thần, pháp lực cao thâm, cuộc chiến năm đó từng đại hiển thần uy, không phải là loại đại thần có thể thắng được. Việc này nếu Quốc sư

Không tự mình ra tay, thì không có khả năng thắng".

Trương Tử Tinh sắc mặt do dự, nói: "Khanh là người quả nhân tin tưởng, quả nhân cũng không dấu diếm, Quốc sư ngày đó nghịch thiên mà thi triển thần thông mà gọi mưa xuống, giải trừ hạn ách, đã thương tổn đến nguyên khí, chỉ sợ chưa chắc có thể thắng được Ứng Long".

Phi Liêm đã sớm đoán được trận mưa kia cũng không phải là do công lao của Thiên tử cầu nguyện. Hắn dù sao thân đã trải qua cuộc chiến Hoàng Đế Xi Vưu năm đó, cũng từng hoài nghi làm mưa xuống giải trừ hạn tai cho thiên hạ là do Ứng Long gây nên, chẳng qua theo lý thuyết. Cho dù là Ứng Long, cũng không thể làm cho cả thiên hạ đồng thời mưa xuống, nghe Thiên tử nói như vậy, mới biết được là do vị Quốc sư thần thông quảng đại kia, trong lòng không khỏi kính sợ.

"Bệ hạ, hạ thần thật sự lực lượng có hạn, đến lúc đó chỉ sợ phụ lòng tin của bệ hạ, việc Ứng Long, xin bệ hạ thứ cho. Nếu là việc khác nằm trong khả năng, hạ thần tất không dám cự tuyệt".

Trương Tử Tinh thấy Phi Liêm lần nữa chối từ đối phó việc Ứng Long, thở dài: "Được rồi. Quả nhân khiến cho Quốc sư lại vất vả một lần nữa rồi, ái khanh hãy đi giúp cho quả nhân một việc khác dể dàng hơn".

Phi Liêm cũng cẩn thận, không bởi vì câu "dễ dàng" của Thiên tử mà yên lòng, cẩn thận hỏi: "Xin bệ nói ra chuyện thứ hai kia".

Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói: "Việc này cũng không phải là nhỏ, ái khanh nếu mà như vậy…"

Phi Liêm mặt lộ vẻ khó xử: "Bệ hạ. Việc này hạ thần…"

Trương Tử Tinh không chờ hắn kể khổ, lập tức nói: "Như ái khanh không muốn. Quả nhân đành phải làm Vi Phiền Quốc sư, nhưng Quốc sư chỉ có một người, làm sao mà chia ra làm hai việc? Ái khanh muốn đi ứng phó với Ứng Long sao - ngươi nguyện trung thành với quả nhân, coi như vì quả nhân mà giải ưu, hai việc phải chọn một, không được chối từ".

Phi Liêm làm sao có thể đánh với kẻ địch cũ, dưới sự so sánh, nghĩ thấy việc sau vẫn là dễ làm hơn, lập tức nói: "Việc Ứng Long, hạ thần lực bất tòng tâm, hạ thần xin chọn việc tế tự".

Trương Tử Tinh mặt rồng vui vẻ: "Như thế thì tốt, có trung trinh chi thần như ái khanh, quả nhân có thể không có gì lo lắng rồi! Ái khanh hãy nhanh về phủ chuẩn bị, không thể sai sót".

Phi Liêm rụt rè cáo lui mà đi. Trương Tử Tinh nhìn thấy bóng dáng của hắn âm thầm cười lạnh: Phong bá này, muốn ẩn dấu thân phận, không chịu khai thật, xem ra vẫn không chịu chân chính nguyện trung thành với Thiên tử. Theo lời kể lại của Nữ Bạt của Ứng Long mà thấy, Phi Liêm tựa hồ đang nghĩ biện pháp khôi phục thân thể cùng tu vi năm đó, cho nên thân phận Thượng đại phu này chỉ để che dấu mà thôi, tất yếu thì nhất định sẽ buông tha.

Trương Tử Tinh cũng không để ý, bên hắn đã có cường giả cấp Huyền tiên như Khổng, ngay cả Nữ Bạt, Ứng Long cũng là cấp Kim Tiên, thực không cần đem hy vọng ký thác trên người Phi Liêm. Đối với loại "thần tử" tâm hoài dị chí như Phi Liêm tốt nhất là nên xử lý, giết thì có chút đáng tiếc, lấy làm vật hi sinh không phải là không tốt.

Ngày hôm sau vào triều, Văn Trọng thượng tấu: "Thủy quan hôm qua báo lại, tường thành phía Đông Nam lún xuống một góc, tựa như có linh vật tạo nhạc, lão thần xin đi trước xem xét".

Thiên tử chuẩn tấu nói: "Nếu quả có linh dị chi vật tác quái, không phải Thái sư thì không thể. Lão Thái sư vì quốc không chối từ vất vả, làm gương cho trăm quan. ĐI sớm về sớm, tránh cho quả nhân lo lắng".

"Xin bệ hạ yên tâm, lão thần cưỡi Mặc kỳ lân có thể đằng vân, đi rất nhanh, năm ngày sau là có thể về triều ca phục mệnh".

Văn Thái sư vừa nói kỳ hạn này, bácg quan đều không có phản ứng. Chỉ có Vi Vi Phiền nghiến răng tay bỗng nhiên nắm thật chặt, trên mặt vẫn bất động.

Khoảng cách Mẫu tân tế thần càng ngày càng gần, dưới sự báo cáo của Thiên Ảnh, Việt vương phủ gần đây tương đối bình tĩnh, không có gì dị thường. Trương Tử Tinh lại biết, cái này là trước khi bão táp nổi lên. Sự thật là, đã nhiều ngày, Hoàng cung tất cả vẫn như thường, thao luyện thì vẫn thao luyện, đến mê hoặc thì vẫn lui tới, cùng với vẻ an phận của Việt vương phủ tựa hồ có vài phần ăn ý.

Một ngày trước khi bão táp bùng nổ, bỗng nhiên xảy ra một việc.

Con gái của Vi Vi Phiền vào cung thăm bạn tốt là Lệ phi Hoàng Phi Yến.

Vi Viện năm đó từng được chư phi liệt vào một trong những người được ngắm tuyển làm phi tử cho Trương Tử Tinh, nhưng Trương Tử Tinh cho rằng nàng tư tâm quá nặng, cuối cùng không nạp nàng vào cung. Mà Vi Viện cũng cố chấp, lại liên tiếp cự tuyệt hôn sự, ngay cả cha của nàng cũng không dám bức, cuối cùng chỉ để nàng tiếp tục làm khuê nữ.

Ba năm trôi qua, Vi Viện vẫn xinh đẹp mềm mại, nhưng mi lực lại thành thục thêm vài phần, tuy nàng không được Thiên tử tiếp nạp, nhưng có giao tình thâm hậu với Hoàng Phi Yến, thỉnh thoảng lui tới trong cung thăm, thỉnh thoảng mang một ít lễ vật cho chư vị hậu phi, làm cho các nàng rất yêu thích.

Đối với việc Vi Viện vào cung, Hoàng Phi Yến đang ở thao luyện "bộ đội" tự nhiên hết sức cao hứng, lập tức mặc cho "binh lính", mời Vi Viện vào Tây cung của mình. Hai người tán gẫu một hồi, Hoàng Phi Yến lấy ra mấy bộ quần áo mà Trương Tử Tinh ngày thường khi rảnh rỗi thiết kế ra mà khoe với bạn tốt, mấy bộ trang phục này kiểu dáng hiện đại, phối hợp khác lạ, làm cho Vi Viện vừa vui vừa ghen tỵ, mà khi ánh mắt của nàng dừng ở một vật mà trong áo của Hoàng Phi Yến lộ ra, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Hoàng Phi Yến không rõ hỏi: "Vi Viện muội, sắc mặt của muội sao lại tái nhợt như thế?"

Vi Viện cố che dấu nói: "Không sao, chỉ có chút khó thở mà thôi.

Hoàng Phi Yến gật đầu. Cũng không để ở trong lòng, Vi Viện lén xem trộm vật đó. Sau khi xác minh rõ ý nghĩ của mình, sắc mặt lại càng khó coi.

Vi Viện trong lòng gấp rút, làm sao còn dám lưu lại, khẩn cấp nói: "Nương nương, muội muội hôm nay không biết là cớ gì mà cực kỳ mệt mỏi, đành phải về phủ nghỉ ngơi, ngày khác lại đến gặp nương nương".

Hoàng Phi Yến cũng chỉ hỏi thăm thân thể của nàng ta có sao không, rồi cũng không miễn cưỡng. Dặn bảo nàng về phủ nghỉ ngơi, rồi tự mình tiễn nàng ra khỏi cung.

Xuất cung, Vi Viện liền vội vàng trở lại phủ. Muốn gặp phụ thân thì lúc này Vi Vi Phiền vừa lúc ra ngoài chưa về, Vi Viện gấp đến độ giống như con kiến ở trên chảo nóng. Thật vất vả đợi Vi Vi Phiền trở về, thì đêm đã khuya.

Vi Vi Phiền vốn vẻ mặt thoải mái, sau khi nghe nữ nhân nói xong thì trầm hẳn xuống, cũng không khỏi đổi sắc.

"Đây là chuyện sinh tử. Vi Viện con có xem rõ ràng không?"

"Vi Viện tự biết việc này lợi hại, sao dám hàm hồ? Khư độc linh phù kia cùng với cái mà tỷ tỷ cho chúng ta là độc nhất vô nhị, tuyệt sẽ không nhìn lầm".

Vi Vi Phiền sắc mặt trầm trọng, trong lòng nhanh chóng nhớ lại: "Độc nhất vô nhị? Lệ phi có linh phù này, cũng không phải là ngẫu nhiên, các vị nương nương còn lại tự nhiên cũng sẽ có, như thế xem ra, chẳng lẻ độc kia vẫn chưa…"

"Vi Viện nhi, vạn hạnh là con hôm nay vào Hoàng cung, nếu không cả nhà chúng ta hôm nay đã gặp họa diệt môn!"

Vi Viện vội la lên: "Không chỉ như thế, phụ thân lập tức đi tới phủ của tỷ tỷ, nói rõ tất cả, để tránh ngày mai…"

Vi Vi Phiền bình tĩnh lắc lắc đầu: "Thiên tử đã có phòng bị như thế, nghĩ đến chắc đã biết mưu kế kia, Việt vương phủ tất đã đặt trong sự theo dõi, Vi phụ nếu có động tĩnh gì, chẳng phải là chui đầu vào lưới sao. Chỉ còn một cách… chỉ có cách là đi vào cung!"

Vi Viện thân thể mềm mại chấn động, cả kinh nói: "Phụ thân chẳng lẽ muốn hy sinh huynh trưởng cùng tỷ tỷ?"

Vi Phiền sắc mặt xanh lè, cắn răng nói: "Với cơ trí của Thiên tử, lại có bố trí như thế, việc ngày mai chỉ sợ khó mà thành. Vi phụ hành động này tuy tuyệt tình, nhưng cũng là không thể không làm. Hành động này vô luận thành bại, tộc của chúng ta đều phải bảo toàn. Ngay cả Vi phụ bởi vậy mà mất đi ba người con, thì vẫn còn có còn có con, nếu như Vi phụ không làm vậy, một khi ngày mai thất bại, tộc ta trên dưới lớn nhỏ, sẽ không còn gốc rế. Mấy trăm năm nay, tộc ta mai danh ẩn tính, tồn tại đến giờ, cũng chỉ còn lại có chừng đó huyết mạch, hôm nay đại sự không thành, làm sao có thể đoạn tuyệt trong tay ta…"

Vi Viện cắn chặt môi, nước mắt bất giác mà rơi xuống.

Vi Phiền sau khi đã ra quyết định cũng không dám trì hoãn, ngay trong đêm vào cung cầu kiến Thiên tử.

Trương Tử Tinh đối với việc Vi Phiền cầu kiến cũng ngoài ý muốn, nhưng vẫn tiếp kiến.

Vi Phiền vừa thấy Thiên tử, lập tức phủ phục xuống không đứng dậy, lập tức xưng có tội. Sau đó, hắn nói ra sự tình Trương Tử Tinh cũng ngạc nhiên.

Vi Phiền kể mấy ngày gần đây hắn thấy con trai có chút dị thường, không khỏi lưu tâm, hôm nay trong Việt vương phủ nữ nhi trong khi đi thăm Việt Vương phi, trong lúc vô ý nghe lén được một âm mưu cực lớn. Việt vương chủ mưu cấu kết với tứ đại chư hầu, chuẩn bị tại sáng ngày mai lúc Mẫu tân tế thần gây bất lợi đối với Thiên tử, mà hai con trai của hắn cũng tham gia trong đó! Vi Phiền cả kinh không phải là nhỏ, không dám giấu diếm, nhanh chóng ngay trong đêm chạy vào cung bẩm cáo Thiên tử.

Trương Tử Tinh giật mình chính là Vi Phiền lại có thể trung tâm như thế, không tiếc đại nghĩa diệt thân, đã gây ấn tượng cho hắn, Vi Phiền cũng giống như Phi Liêm, Phí Trọng là "đầu cơ chi thần", căn bản cũng không phải là trung thần gì. Hơn nữa, với tin tức tình báo của hắn, Vi Phiền cùng con dâu Vi Tử Khải lui tới thận mật, vốn đang bị hắn liệt vào trong số người hiềm nghi đồng mưu cùng với Vi Tử Khải, không ngờ lại trong đêm tới cáo mật.

Mà càng làm cho Trương Tử Tinh khiếp sợ chính là sáu chữ "cấu kết tứ đại chư hầu"! Không thể tưởng được, Vi Tử Khải quả nhiên liên kết với tứ đại chư hầu! Vốn không triệu bọn họ tới được, vốn đã cảm thấy có chút không đúng, thì ra là như thế!

Trương Tử Tinh lập tức liên tưởng đến đến việc Ám ảnh vệ mất tích ngày đó, trong mắt bắn ra sự khiệt ngã, thấy Vi Phiền run sợ. Trương Tử Tinh lập tức điềm nhiên ca ngợi Vi Phiền một phen, rồi phong hắn làm Thượng đại phu, đợi khi thượng triều sẽ chính thức tuyên bố, rồi nghiêm khắc dặn bảo Vi Phiền không được tiết lộ việc này.

Vi Phiền theo sự bình tĩnh của Thiên tử mà nhìn ra, việc ngày mai quả nhiên sớm đã lộ, thầm nghĩ may mắn đồng thời cũng phát khổ: chức Thượng đại phu này, chính là lấy tính mạng hai con trai cùng một nữ nhi mà đổi lấy.

Sự thật là, đối với lời của Vi Phiền, Trương Tử Tinh cũng không phải là không có tin hoàn toàn, hơn nữa việc tứ đại chư hầu, cũng không phải là việc thường, cũng phải từng bước xác định việc này, Trương Tử Tinh sau đó lập tức triệu đến một trong số đó, Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ.

Trương Tử Tinh trước tiên dò hỏi Sùng Hầu Hổ thật lâu, rồi không nói gì, Sùng Hầu Hổ bị chiêu tâm lý chiến này làm cho thấp thỏm bất an, sau đó Trương Tử Tinh lại thản nhiên hỏi hai câu.

Câu đầu tiên: "Quả nhân trước nay lấy Sùng khanh làm trung nghĩa chi thần, Sùng khanh cũng biết trung nghĩa gì gì? Người trung nghĩa, khí tiết đến chết cũng không thay đổi.

Sùng Hầu Hổ trong lòng vốn có quỷ, nghe nói như thế thì càng thêm bất an.

Thiên tử ngay sau đó lại hỏi một câu, hoàn toàn đánh thẳng vào phòng tuyến trong lòng của hắn: "Việt vương…… đến tột cùng là đã cho ngươi những ưu đãi gì?"

Sùng Hầu Hổ mồ hôi chảy ròng ròng, quỳ rạp xuống đất, vội vàng giải thích: "Việt vương… Việt vương muốn kích động đông tây nam bắc tứ hầu mưu nghịch, hạ thần tâm niệm bệ hạ chi ân, quả quyết cự tuyệt, xin bệ hạ minh giám".

Trương Tử Tinh đối với việc này cũng là thử lòng, quả nhiên chứng thực giả thiết, tự nhiên không tin lời của Sùng Hầu Hổ: "Quả nhân tại vị đã từng hứa với ngươi 'Vĩnh Trấn Bắc Địa', đời đời làm vương, đây là hậu ân thế nào, đáng tiếc ngươi làm cho quả nhân rất thất vọng, quả nhân thật đau lòng vô cùng, ngươi còn không nói thật mọi chuyện ra…"

Sùng Hầu Hổ vô cùng sợ hãi, khấu đầu không ngừng, đem sự tình ngày ấy nhất nhất nói ra, chính là nói sơ qua sự tình của tứ hầu với Vi Tử Khải. Sùng Hầu Hổ cũng không ngốc, hắn biết nếu chỉ nói ra sự tình của tam hầu kia, Thiên tử cũng khó mà không sinh nghi với mình, nhưng hắn nhưng không có bỏ qua Ngạc Sùng Vũ, nói ra Ngạc Sùng Vũ thực có thể sớm đã cấu kết với Vi Tử Khải, lúc trước bốn người tập hợp tại dịch quán chủ ý cùng là do Ngạc Sùng Vũ nói ra, rồi sau đó Vi Tử Khải tiến vào dịch quán, thân vệ của Nam bá cảnh giới bên ngoài cũng không có nửa điểm "phát hiện", lời nói cũng rất là phối hợp với Vi Tử Khải, điểm này, cũng không phải là oan uổng cho Ngạc Sùng Vũ.

Trương Tử Tinh đối với biểu hiện của Ngạc Sùng Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vốn đang đem vị Nam bá hầu này liệt vào đối tượng hiềm nghi trọng yếu, hiện tại xem ra tuyệt đối là đồng mưu với Vi Tử Khải.

Năm đó Vi Tử Khải bởi vì tại Chiêu tuyên điện cùng Trương Tử Tinh một phen "chư hầu nguy cơ luận" tranh đoạt ngôi Thái tử đã bại, hôm nay lại muốn kích động chư hầu, cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, liên tưởng đến việc Thải Vân đồng tử đến triều ca, Trương Tử Tinh trong lòng đối với kế hoạch của Nữ Oa đã có sự hình dung đại khái - lợi dụng dã tâm của thành viên tông thất của Đại Thương, mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế, mà lấy đi cái tính mạng của Thiên tử là hắn, đối với việc tranh đoạt Hoàng quyền của nhân gian, cũng chỉ là việc bình thường, nàng ta cũng không bị nhiễm nhân quả nghiệp lực, cho dù có, cũng đã có Thải Vân đồng tử đã bị trục xuất làm quỷ thế mạng. Một khi Thiên tử bị giết chết, sát kiếp theo đó thuận thế mà dậy, rồi sau đó lại lộ ra "Thiên mệnh chân chủ" mà thống lãnh chư hầu tiêu trừ phản nghịch phát động chiến loạn đại quy mô…

Trương Tử Tinh trong lòng đại hận, nhưng vẫn khống chế được cảm xúc ổn định Sùng Hầu Hổ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến tình tiết Phí Trọng phái Khương Hoàn ám sát Trụ vương, hãm hại Khương Hoàng hậu trong tiểu thuyết, trong đầu linh quang chợt lóe, nhất thời sinh ra một mưu kế.

"Âm ở trong dương, không có đối với dương…"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện