Chương 243: Song Tu? Tây Vương Mẫu Đích Kỳ Quái Thỉnh Cầu
Cùng với dáng vẻ đồ sộ bên ngoài Quỳnh Ngọc Cung, trang trí bên trong cung điện cũng hết sức tuyệt với, chỗ lớn khí thế bao la hoành tráng, không có chút tục khí nào, chỗ nhỏ tinh xảo gọn gàng, khiến người có cảm giác hưởng thụ thực thoải mái, cho dù là hoàng cung cũng không bằng được. Linh khí la đà trong cung điện càng thêm dày đặc, mật độ hơn cả nơi linh khí dày nhất trên Đại Dư Tiên Sơn.
Trương Tử Tinh nhận được sự chào đón hết sức long trọng, tiên nữ hai bên nhất tề tấu nhạc, Dao chân nhân tự thân bước ra ngoài đại điện nghênh đón.
Lục Ngô thấy thế hết sức kinh hãi, hắn rõ thân phận và tính tình Dao chân nhân hơn ai hết, chỉ có một vị hỗn nguyên thánh nhân người mang đại thần thông năm đó tới đây mới được hưởng sự đãi ngộ tương tự như Tiêu Dao tử này, bình thường dù là mấy Huyền Tiên, nương nương cũng chỉ mời vào trong điện khoản đãi mà thôi. Giờ vị Tiêu Dao tử tuy không rõ có tu vi gì, nhưng từ khí thết phát ra với Thổ lũ thú khi nãy, hẳn chỉ là mức Kim tiên hạ giai mà thôi, còn kém cả bản thân mình, sao lại có thể được nương nương trọng thị như vậy?
Đặng Thiền Ngọc cũng giật mình không nhỏ, trong ấn tượng của nàng, tu vi của Trương Tử Tinh bất quá chỉ vào mức Kim đan kỳ của tu chân giả mà thôi, cho dù mấy năm qua gặp kỳ ngộ, cũng tới được mức Hóa Anh kỳ là hết cỡ, mà một kẻ tu chân giả sao có thể được sư tôn hoan nghênh như vậy?
Dao chân nhân đón Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên vào cung xong, mời hai người ngồi xuống, sai người dâng lên tiên quả quỳnh tương. Trương Tử Tinh biết phen đón tiếp long trọng này của Dao chân nhân tuyệt không phải vì thân phận quốc sư của hắn, mà là vì thân phận Thiên tử nhân gian kia. Trong truyền thuyết, Tây vương mẫu từng nhiệt tình khoản đãi nhân hoàng Chu Mục Vương, lại có chút tư tình với người ta. Chẳng nhẽ trong thế giới này, vị Dao chân nhân đang ngờ là tây vương mẫu đây cũng cũng sở thích như vậy?
Dao chân nhân mời hai người ngồi xuống xong, lệnh các tiên nữ tiếp tục tấu nhạc trợ hứng, bảo Lục Ngô lui xuống. Lục Ngô tuy ôm một bụng đầy nghi vấn, song không dám trái mệnh lệnh của Dao chân nhân, vội vàng thối lui.
Dao chân nhân hôm nay mặc một bộ cung trang đơn giản, cả người tỏa ra một khí chất đặc biệt cao quý, nhất là loại mỹ lệ thành thục pha chút lạnh lùng kia thực khiến người nảy sinh mơ tưởng. Bên người nàng có bốn vị nữ tử, đều là dạng giai nhân tuyệt sắc, trừ Đặng Thiền Ngọc Trương Tử Tinh quen biết ra, còn có ba vị mỹ nữ mặc áo xanh, tướng mạo rất giống nhau, như ba chị em sinh ba vậy.
Dao chân nhân đứng dậy, tiếng nhạc xung quanh lập tức dừng lại, chỉ thấy nàng giơ chén ngọc trên tay lên nói: "Ngày đó chia tay ở Đại Dư tiên sơn, ta thực lo lắng cho an nguy của Bệ hạ, giờ thực may biết tin ngài an toàn, hôm nay lại ngự giá tới thăm núi Côn Lôn của ta, thực là vị quân vương thành tín, cũng là sự vinh hạnh của Thiên Dao. Đây là tuyết quả quỳnh tương do ta tự thân nhưỡng chế, có công năng tẩy rửa nguyên thần, tăng tiến tu vi, xin Bệ hạ uống cạn chén này!".
Trương Tử Tinh vừa nghe cách nàng xưng hô, biết thân phận lập tức bị lộ rồi. Quả nhiên hắn thấy Đặng Thiền Ngọc đứng sau Dao chân nhân trợn trừng mắt hạnh, lộ vẻ không thể tin nổi. Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng, tháo mặt nạ ngũ sắc xuống lộ ra diện mạo thực, cười nói: "lễ ngộ và thịnh tình của nương nương thực khiến Tử Tân cảm động, sao dám chối từ? Ngày đó vì che dấu kẻ thù nên mới dấu đi diện mạo thực, giờ còn dấu diễm nữa thì thực là bất kính với nương nương".
Dao chân nhân thấy khuôn mặt thật của hắn anh tuấn hơn người, khí thế bất phàm, thực có chí khí vương giả, sắc mặt lướt qua một vẻ tán thưởng, gật đầu nâng chén. Trương Tử Tinh cũng không nói thêm gì, đưa chén lên uống cạn. Quỳnh tương này quả thật tuyệt diệu, mới vào học đã hóa thành một cỗ linh khí nồng ấm tan vào trong cơ thể, ánh sáng của Thái cực tinh vân trong tiên thức lập tức trở nên chói lọi, lực ma thần của tinh vân ám sắc nửa bên này cũng bị phân giải, hấp thu đi không ít. Ma thần lực này cực kỳ cường đại, rất nhanh tràn tới tứ chi bách hải, tự động dung hợp lại. Hắc khí trên mặt Trương Tử Tinh lúc ẩn lúc hiện, hồi lâu mới khôi phục vẻ bình thường, chỉ thấy tiên lực trong cơ thể càng thêm mạnh mẽ, không khỏi buột miệng khen: "vật của tiên gia quả nhiên thực huyền diệu!".
Dao chân nhân mỉm cười, lại hướng Hạm Chi Tiên kính một chén, sau đó chủ khách ngồi xuống, Dao chân nhân lệnh tiên nữ tiếp tục ca múa. Trương Tử Tinh bắt gặp ánh mắt cơ hồ muốn giết người đoạt mạng của Đặng Thiền Ngọc, nhất thời rùng mình một cái, vội vàng rời ánh mắt sang một bên.
Ca vũ kết thúc xong, Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên lại hưởng dụng không ít tiên quả diệu phẩm. Dao chân nhân lệnh chúng nhân lui xuống, chỉ lưu lại hai vị khách nhân trong đại điện. Trương Tử Tinh nhìn bộ dạng Đặng Thiền Ngọc khi bước ra ngoài, nhịn không nổi dùng tiên thức truyền âm: "Thiền Ngọc, năm đó ta không nên ẩn dấu thân phận, giờ cũng không phải muốn giấu nàng, chỉ vì ta được gặp lại nàng, hết sức vui vẻ trong lòng nên mới có ý đùa giỡn một chút. Thanh Quân đã sớm thành thê tử của ta, lúc nào cũng nhớ tới nàng. Bất kể ta là Thiên tử hay vị tiên sinh bình dân kia, nàng nhớ kỹ, ta đều là "tiểu tặc" của nàng".
Đặng Thiền Ngọc vừa nghe tên gia hỏa mặt dầy này đột nhiên nói ra bốn chữ "tiểu tặc của nàng", bộ dạng hung dữ kia nhất thời tan hẳn, ngay cái cổ trắng ngần cũng đỏ bừng, tựa hồ không dám trừng mắt nhìn hắn thêm nữa, vội vàng cúi đầu theo ba mỹ nữ kia rời đi.
Dao chân nhân mắt lộ kỳ quang, quay sang Trương Tử Tinh hỏi: "Bệ hạ sao lại dùng tiên thức truyền âm với tiểu đồ nhi kia của ta? Chẳng nhẽ đã xem trúng nhan sắc của nàng?"
Trương Tử Tinh kinh hãi, không ngờ dùng tiên thức truyền âm cũng không thể dấu được Dao chân nhân, lập tức đáp: "không dám dấu nương nương, Đặng Thiền Ngọc là người quen cũ của ta, chỉ là khi đó không biết được thân phận thực sự của Tử Tân, vừa rồi nương nương nói ra, rốt cuộc đã để lộ chuyện này".
Dao chân nhân gật đầu, nói: "ta biết trong lòng Bệ hạ có rất nhiều nghi vấn, ta sẽ trả lời từng thứ một. Nhưng trước đó, ta có vài câu muốn hỏi Bệ hạ".
"Xin mời nương nương".
Ánh mắt Dao chân nhân lướt qua phía Hạm Chi Tiên, hỏi: "vị Hạm chi đạo hữu này phải chăng là phi tử của Bệ hạ?"
Trương Tử Tinh yêu thương nhìn Hạm Chi Tiên một cái, đáp: "nàng không phải phi tử, mà là thê tử cùng đạo lữu của ta".
Tuy câu trả lời này của hắn hết sức cổ quái, nhưng Dao chân nhân lại nhìn ra nụ cười ôn nhu của Hạm Chi Tiên khi nghe câu trả lời của hắn, có vẻ còn hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Dao chân nhân lại hỏi: "ta tuy ẩn cư Tây Côn Lôn, nhưng cũng sớm được nghe uy đức của Bệ hạ, mấy năm nay thấy thiên hạ đồn rằng Bệ hạ ngày càng hôn muội, giờ xem ra hẳn không phải vậy. Bệ hạ làm như thế phải chăng vì muốn ứng phó sát kiếp?"
Trương Tử Tinh thấy lời nàng trỏ đúng chỗ yếu hại, nhưng cũng biết làm sao phủ nhận, chỉ đành gật đầu: "ta tuy tu vi không cao, nhưng cũng biết sát kiếp này bất lợi với Đại Thương ta, ngoài ra còn bị thánh nhân tính kế, nên Tử Tân mới lợi dụng lúc thiên cơ điên đảo này, ngầm thi kế mưu, ý đồ mọng tự bảo. Kế này tuy hi vọng nhỏ nhoi, song cũng phải gắng sức một phen mới được".
Dao chân nhân lộ vẻ đồng cảm, nói: "Bệ hạ chân thành với Thiên Dao như vậy, thực khiến Thiên Dao thấy rất vinh hạnh. Giờ nếu có một biện pháp có thể giúp Bệ hạ vượt qua sát kiếp, lại không cần hao tổn tâm kế như giờ, không biết Bệ hạ có nguyện ý chấp nhận hay không?"
Ánh mắt Trương Tử Tinh sáng lên, lập tức đáp: "nếu có chuyện tốt như vậy, Tử Tân sao có thể cự tuyệt? Chỉ không biết nương nương có diệu kế gì, ta phải mang điều gì ra đánh đổi?"
Đời không có bữa ăn miễn phí, ngay cả thế giới tiên nhân cũng vậy, đa số đều lấy lợi ích làm chính. Với tính tình cô độc cổ quái của Dao chân nhân, hẳn nhất định không chịu nhúng tay vào sát kiếp, giờ đối xử với hắn khách sáo như vậy, trừ phi…gã Thiên tử nhân gian hắn đây có thứ gì đó khiến Dao chân nhân bày ra bộ dạng như vậy.
Dao chân nhân nghe thấy câu cuối của hắn, bộ mặt lạnh lùng cũng không khỏi bật cười, nụ cười không ngờ hết sức mê người: "Bệ hạ tính tình thực linh lợi, có điều ngài cũng không cần trả giá điều gì, chỉ cần bỏ qua một số sự vật là được, cùng lúc đó, Bệ hạ cũng sẽ thu được nhiều thứ khác".
Trương Tử Tinh trong lòng nghi hoặc, vội hỏi mình phải vứt bỏ điều gì. Dao chân nhân không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Bệ hạ xưng ta là "nương nương", hẳn là đã biết thân phận thực sự của ta?"
Trương Tử Tinh đáp: "khi ta tới Tây Côn Lôn, từng tại núi Nhạc Du gặp qua một vị Trường Thừa đạo nhân, nói rằng nương nương là chủ nhân Tây Côn Lôn. Từ đó ta liền đoán, nương nương hẳn là người đứng đầu tiên nhân Tây côn lôn trong truyền thuyết – Tây Vương Mẫu nương nương".
Dao chân nhân nghe đến tên Trường Thừa đạo nhân thì không khỏi chau mày, nhưng cũng không phủ nhận phán đoán của Trương Tử Tinh, mà lại hỏi tiếp một câu thật kỳ quái: "Bệ hạ thấy tư sắc của ta thế nào?"
"Tư dung của nương nương, cho dù nhìn cả hai giới người, tiên, đều có thể xưng là tuyệt sắc vô song, ta nơi này có một bài phú, mời nương nương thưởng thức", Trương Tử Tinh trong bụng càng thêm khó hiểu, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng cung kính: "kỳ hình dã. Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng, phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt. Phiêu táp hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triêu hà; bách nhi sát chi, chước nhược phù canh xuất lục ba…."
Hình dáng của nàng,
Nhẹ như chim hồng,
Uyển chuyển như rồng.
Rực rỡ thu cúc,
Tươi rạng xuân tùng.
Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.
Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai,
Tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc…
Trương Tử Tinh trực tiếp đem danh tác "Lạc thần phú" (bài phú về nữ thần sông Lạc) nổi tiếng của Tào Thực, trích ra một đoạn đọc lên, cuối cùng lại thêm một câu "bài này cũng chỉ có thể nói được một phần vạn nhan sắc của nương nương mà thôi".
Khuôn mặt Dao chân nhân lại nở thêm một nụ cười động lòng người, khen ngợi nói: "đã nghe văn uy vũ đức của Bệ hạ cái thế vô song, hôm nay được thấy, quả thực không phải truyền ngôn. Không biết bằng chút tư sắc tầm thường của ta liệu có xứng với bị chí tôn nhân giới Bệ hạ đây?"
Trương Tử Tinh nghe xong, còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề gì, nhìn lại dáng vẻ Dao chân nhân, biết đây không phải đùa giỡn. Hắn liên tưởng đến trước đây cũng có ý nhiệm chinh phục vị nương nương này, trái tim không khỏi nhảy lên kịch liệt.
Hắn rốt cuộc cũng coi là nhịn được tâm tình xuống, nhìn Hạm Chi Tiên mặt đầy kinh hãi một cái, rốt cuộc bình tĩnh lại, đáp: "nương nương sao lại nói vậy? Nương nương co tu vi Huyền tiên, lại là mỹ nhân tuyệt sắc tỏng thiên hạ, nếu như có thể làm bạn bên người nương nương, thậm chí là ở gần Tây Côn Lôn cũng là hồng phúc tu trăm kiếp mới được!, nếu nói không xứng, thì phải là vị quân vương nhân gian thân trong hiểm cảnh, tu vi thấp kém này".
"Bệ hạ là rồng trong loài người, bác học kỳ tài, không chỉ văn võ song toàn, mà còn có thể trong mười mấy năm đạt tới tu vi Kim tiên người khác tu vài ngàn năm mới có thể có được, thực là kỳ tài trời sinh, sao phải khiêm tốn như vậy?", Dao chân nhân nghiêm mặt nói: "Côn Lôn sơn này vốn là tiên cảnh nơi chín tầng trời, do một nguyên nhân xa xưa mà rơi xuống trần gian, nên có chỗ rất đặc thù, không nhiễm tục thế trần ai. Chỉ cần Bệ hạ lưu lại Tây Côn Lôn, cùng Thiên Dao kết thành đạo lữ song tu, không chỉ có thể an toàn tránh qua sát kiếp mà còn có thể tăng tiến tu vi. Chỉ có điều, đất này không nhiễm bụi trần, nên Bệ hạ phải vứt bỏ hết những ràng buộc nơi thế gian".
Trương Tử Tinh không ngờ vị Tây vương mẫu này lại chủ động yêu cầu song tu với mình. Chẳng nhẽ Tây vương mẫu thực sự thích những kẻ nào là đế vương nhân gian? Lại còn điều kiện phải vứt bỏ hết ràng buộc nhân gian kia nữa!.
Sự do dự của hắn đã sớm ở trong ý liệu của Dao chân nhân, chỉ thấy nàng lại nói: "Bệ hạ hôm nay đã là Kim tiên, trường sinh bất tử, vài chục năm quyền thế, phú quý nhân gian kia sao đáng để vào mắt? Bệ hạ hẳn không định chiếm ngôi đế trăm nghìn năm, phá đi thiên số chứ? Nếu Bệ hạ đáp ứng lời thỉnh cầu của Thiên Dao, Thiên Dao đồng ý cùng Bệ hạ trở lại Triều Ca, nhường ngôi cho tông thất rồi trở lại nơi này. Bệ hạ sẽ trở thành chủ nhân Tây Côn Lôn, tự xưng "Nguyên đế", ta làm đạo lữ của Bệ hạ, cũng sẽ đổi cái danh Tây vương mẫu này thành "Nguyên hậu", cùng cai quản quần tiên Tây Côn Lôn, Bệ hạ có nguyện ý hay không?"
Nguyên đế? Ngay cả danh xưng nàng ta cũng chuẩn bị cả rồi? Xem ra vị Tây vương mẫu nương nương này hẳn đã sớm có kế hoạch, khó trách sao lại long trọng tiếp đón kẻ đạo lữ "dự định" mình đây. Nói thực, Dao chân nhân thực có thể coi là vưu vật tuyệt mĩ nhất trên trần đời, khí chất cao quý lãnh ngạo kia có thể dễ dàng khiến nam nhân nảy sinh dục vọng chinh phục mãnh liệt. Chuyện cai quản Tây Côn Lôn kia hẳn không phải giả, nếu có thể dựa vào lực lượng đặc thù của Tây Côn Lôn, trở thành Nguyên đế, vậy có thể từ bỏ thân phận Thiên tử Đại Thương dở hơi kia, đem số mệnh nước mất nhà tan chuyển cho nhà khác. Như vậy tính ra, mong muốn vượt qua sát kiếp hẳn cũng không phải là mộng tưởng.
Thế nhưng, vì sao Tây Vương Mẫu lại trực tiếp đề xuất yêu cầu bất ngờ này? Trương Tử Tinh tất nhiên không ngu ngốc tin tưởng mấy lí do như "nhất kiến chung tình", hắn nhìn Hạm Chi Tiên vẻ mặt kinh hãi bên cạnh, cười với nàng một cái, hỏi: "lời đề nghị của nương nương thực khó từ chối, chỉ có điều ta muốn hỏi rõ, câu "từ bỏ hết thảy những ràng buộc nhân gian" này có bao gồm cả những thê tử của ta trong đó?"
Dao chân nhân đáp: "ta từng nghe hoàng hậu cùng phi tử trong nội cung của ngài gặp chuyện bất trắc, giờ chỉ có hai phi mà thôi, chẳng nhẽ còn có phi tần khác bên ngoài? Ta cũng không hỏi ngài rốt cuộc có bao nhiêu thê tử, có điều nếu ngài chấp nhận từ bỏ thân phận Thiên tử, nhập vào Tây Côn Lôn của ta làm Nguyên đế, vậy cũng phải chấp nhận từ bỏ toàn bộ dĩ vãng, bao gồm cả phi tần, đạo lữ của ngài. Còn về phần vị Hạm Chi đạo hữu đây…"
Dao chân nhân nhìn Hạm Chi Tiên nói: "đạo hữu cũng là Kim tiên, hẳn cũng muốn tiếp tục tìm hiểu đại đạo. Hôm nay đạo hữu cùng Bệ hạ cùng lên Quỳnh ngọc cung của ta, xét ra cũng là duyên phận, ta nhất định sẽ hậu thưởng, tuyệt không tiếc gì đạo hữu. Trong bảo khố của ta có không ít đan dược, đạo thư, pháp bảo trân quý, đa số đều là vật thời thượng cổ, độc nhất vô nhị. Hạm Chi đạo hữu có thể lựa chọn ba món, tất có thể giúp đạo hữu tăng tiến tu vi hơn xa việc song tu".
Đạo thư, đan dược, pháp bảo: ba thứ này thực là ba thứ quý giá nhất đối với người tu luyện, huống chi với thân phận của Dao chân nhân, đồ vật của nàng ta hẳn đều là vật trân quý vô cùng, đây tuyệt đối là một lời hấp dẫn mê người.
Hạm Chi Tiên không trả lời, chỉ cùng Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn nhau, đang định mở miệng thì bị Trương Tử Tinh tranh lời: "nương nương, có Thất diệp huyền minh thảo không vậy?"
Vẻ mặt Dao chân nhân có chút bất ngờ, đáp: "Thất diệp huyền minh thảo tuy rất hiếm có, nhưng trên Ngọc Sơn của ta cũng không phải dị thảo gì trân quý, trong Tây phố thủy viên của ta có loại cỏ này, nếu Hạm chi đạo hữu cần, ta có thể tặng cho đạo hữu, thứ này không tính vào ba kiện bảo vật".
"Nương nương hào phóng như vậy, thực khiến người bội phục", Trương Tử Tinh tán một câu: "trước khi trả lời nương nương, ta còn vài nghi vấn, hi vọng nương nương có thể giải đáp giùm ta".
Dao chân nhân gật đầu. Trương Tử Tinh lập tức hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình: "ngày đó trên Đại Dư tiên sơn, ta vốn hóa thân thành quốc sư, nương nương vì sao biết được thân phận Thiên tử của ta?"