Chương 452: Nhất chiến định cục! Vạn phu mạc địch dữ vô gian quỷ đạo
Chẳng phải ước định không thể dùng phép thuật tại nhân giới chi chiến sao? Dù thiên tử được tiên nhân trợ giúp hay có sức mạnh kinh người như lời đồn đại cũng không thể như thế này! Đây xác thực là lấy một địch vạn!
Chẳng lẽ hôm nay thiên tử bị đại quân dọa cho mất trí rồi sao _ Tại liên quân chư hầu từ tướng lãnh cho đến sĩ tốt đều nghĩ thế.
Khương Tử Nha thấy Thương quân quả thật bỏ lại thiên tử mà triệt thoái trong lòng không khỏi hồ nghi, nhưng tình huống bây giờ quả thật là thiên tử một mình đối mặt vạn quân, cho dù hắn có mưu mưu sâu kế giỏi gì đi nữa cũng vô pháp xoay chuyển tình thế.
- Ta vốn coi trọng những người vũ dũng, hôm nay quả nhân là nhân giới chí tôn đơn thân độc mã khiêu chiến mười vạn quân, chẳng lẽ các ngươi lại không dám ứng chiến?
Cơ Phát quả thật đã dự mưu phái cung thủ chuẩn bị tấn công bất ngờ, giờ lại nghe đối phương thách thức như thế ngược lại không khỏi trì trệ ngưng tay, hắn tự nghĩ mình sắp trở thành người đứng đầu thiên hạ nên không thể để mất khí độ. Đương nhiên vị Chu Vũ Vương này cũng không đủ dũng khí cùng thiên tử một đối một, lập tức đem ánh mắt quét đến chư tướng dưới trướng cùng các lộ chư hầu.
Vừa may xuất hiện một Bá châu Đinh Kiến Cát tự thị mình tài cao nghệ lớn, muốn một bước nổi danh giục ngựa đi ra:
- Hôn quân, có ta đến đây!
Trương Tử Tinh lẳng lặng đứng yên, khinh thường nhìn Đinh Kiến Cát vọt đến. Khi hắn vừa giục ngựa đến gần, trường mâu chuẩn bị xuất ra, Trương Tử Tinh bất ngờ xuất thủ, lập tức bắt được trường mâu kéo cả người Đinh Kiến Cát quăng xuống. Khi hắn chuẩn bị hạ cánh, Trương Tử Tinh lại quỷ mị xuất hiện, một cước đá bay hắn về phía liên quân. Đinh Kiến Cát một thân cường tráng lại như một quả cầu văng xa vài chục thước, xương cốt toàn thân vỡ vụn, nằm bất động trên mặt đất.
Miêu tả thì dài nhưng Trương Tử Tinh xuất thủ như chớp, một loạt động tác phối hợp lưu loát như lưu thủy hành vân, lực lượng đánh ra lại như khai sơn phá thạch quả thật kinh người. Mọi người chỉ thấy thiên tử tùy ý xuất một cước lấy mạng lại mang Đinh Kiến Cát bay xa như thế, trong tâm thức không khỏi phát sinh một trận hàn ý.
Cổn Châu Bành Tổ Thọ vốn cùng Đinh Kiến Cát kết nghĩa anh em, nay thấy hắn thảm tử, trong lòng vừa sợ vừa giận, lệnh cho hai tướng Trâu Minh, Quách Mẫn cùng xuất chiến. Trâu Minh đã thấy thiên tử một kích giết chết Đinh Kiến Cát, trong lòng đã có phòng bị không dám đánh bừa, từ xa phóng trường thương về phía Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh nhẹ nhàng bắt lấy lại vung tay ném về phía Quách Mẫn. Trường thương xé gió bay đi mang theo uy thế kinh người, Quách Mẫn không kịp đề phòng cả người bị thương xuyên qua bay ngược về sau, thân tử mà trên mặt còn mang đầy vẻ kinh hoàng.
Trâu Hoa thấy Quách Mẫn thảm tử, chiến ý mất sạch lập tức quay ngựa muốn đào thoát nhưng toàn bộ thân mình không tự chủ được ngày càng lùi lại. Trâu Hoa vừa quay đầu lại lập tức kinh hãi, bị dọa cơ hồ tè cả ra quần. Nguyên lai phần đuôi tọa kị của hắn đã bị Trương Tử Tinh nắm chặt, sau đó như một thước phim chiếu chậm, một nắm đấm xuất hiện trước mắt hắn... to dần...to dần...
Một kích, vỡ não.
Nhìn con ngựa chở thi thể không đầu quay về, Cơ Phát không khỏi căm ghét "Chí bảo" trong quân. Nếu không có thứ đó, tại sao chiến mã lại chở thi thể đáng sợ như vậy Chỉ trong khoảnh khắc đó, sĩ khí của liên quân đã giảm sút trầm trọng.?
Chứng kiến ba tướng tiêm phong đều thảm tử, trong liên quân không còn ai dám phái tướng sĩ đơn độc xuất chiến. Khương Tử Nha liền phát lệnh xuất quân, lập tức ba nghìn bộ binh tinh nhuệ xuất động. Nhóm bộ binh này toàn thân mang bì giáp, song thủ cầm đao thuẫn thanh thế kinh người. Với tình thế này, cho dù Trương Tử Tinh vũ lực phi phàm cũng khó thoát cảnh loạn đao phân thây.
Kỳ quái ở chỗ Thương quân mắt thấy trong chốc lát thiên tử sẽ gặp nạn nhưng vẫn như cũ không hề xuất kích. Mà đương tràng Trương Tử Tinh cũng không chút hoang mang, điềm nhiên ra lệnh cho Ô Văn Hóa mang đến một đồ vật. Kiện đồ vậy này là một thứ dài dài được bao bọc ở ngoài, với lực lượng của Ô Văn Hoán khiêng nó cũng thập phần khó khăn có thể thấy được sức nặng của vật này.
Trương Tử Tinh nhanh chóng mở lớp vỏ ngoài ra, đem hình dáng vật kia xuất ra.
Ngoài suy nghĩ của liên quân, vật này lại là một thanh đại kiếm. Với hình thù kiếm này, có lẽ phải dùng từ " Cự " để miêu tả, chính xác là một thanh cự kiếm.
Thanh kiếm này nguyên bản đã cực kì to lớn, sau khi được tháo vỏ lớp vỏ tựa hồ còn có thể kéo dài ra, sau khi thành hình chiều dài hơn mười thước, chiều rộng đến ba, bốn thước có dư. Hai bên lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, chuôi kiếm lại được thiết kế vô cùng nhỏ bé, thậm chí là vừa vặn một nắm tay người! Toàn bộ thanh kiếm, đặc biệt là phần chuôi kiếm được tạo thành từ một loại kim chúc kì dị, tỏa ra thần quang chói mắt.
Trên thực té, loại cự kiếm ngoại cỡ này vốn là vũ khí của tương lai, lại được trang bị thêm nhiều vật liệu, dùng khi cận chiến uy lực cực mạnh, thậm chí có thể chặt đứt cả chiến hạm, sau đó lại được Trương Tử Tinh cải trang biến thành vũ khí "Nhân lực"...
Bọn bộ binh tinh nhuệ đều trợn mắt há mồm kinh hãi : Chuôi thanh cự kiếm đáng sợ này đang được thiên tử "Cử" lên, chính xác là "Nắm" lên, hơn nữa chính là chỉ dùng một tay!
Thương quân phía sau thấy thiên tử trổ thần lực sĩ khí dâng cao, không ngừng dậm trường mâu xuống đất, hô lớn:
- Thần uy! Thần uy!
Từ trước đến nay tướng sĩ đều bội phục thần lực của Ô Văn Hóa, nay thấy hắn gần như kiệt sức mới mang nổi cự kiếm mà thiên tử lại có thể thoải mái dùng một tay nâng cả cự kiếm!
Khương Tử Nha cũng kinh sợ không thôi: nếu là sử dụng tiên thuật phụ trợ thì không tính làm gì, nhưng đây là nhân giới chi chiến, đây chẳng lẽ là thực lực thật sự của thiên tử sao? Hay là cự kiếm này chỉ được vẻ bề ngoài, sức nặng thật sự cũng không đáng bao nhiêu?
Trương Tử Tinh cắm cự kiếm xuống đất, nhất thời mặt đất chấn run uy thế kinh người:
- Đây chính là Thiên Tử Kiếm, bọn phản nghịch các ngươi có dám tiếp một kiếm này của ta không?
Trong lòng mọi người không khỏi phát lạnh: loại cự kiếm đáng sợ này, đừng nói là tiếp một kiếm, chỉ cần đụng nhẹ một cái cũng đủ khiến gân cốt đứt đoạn rồi...
Đám bộ binh đang tấn công tâm ý đều kinh hãi, nhưng quân lệnh như sơn bất dắc dĩ cùng quát lớn lấy thêm can đảm rồi tiếp tục tiến lên. Trương Tử Tinh sát ý dâng cao, cự kiếm đảo nhẹ một vòng, lập tức hơn trăm tên binh sĩ chưa kịp làm gì đã bị nhuệ khí đáng sợ chém thành hai đoạn, nhất thời huyết vũ đầy trời.
Sau đó, lại thêm một động tác đơn giản được xuất ra : Hoành tỏa thiên quân.
Cự kiếm này thật sự quá dài, mà Trương Tử Tinh hành động lại thập phần thoải mái như đang sử một trường kiếm bình thường, nhưng trường kiếm này đối với ba nghìn quân nhân đang tiến đến lại như lưỡi hái tử thần đoạt mạng, căn bản không thể chống đỡ, trong chốc lát lại xuất hiện một hồi huyết nhục tung bay.
Nhóm bộ binh này vốn lúc đầu đã mất đi ý chí, chỉ dựa vào số đông mà cùng nhau xông lên, bây giờ còn chưa tiếp cận được địch nhân đã bị phơi thây thì nỗi sợ hãi càng tăng cao, cuối cùng sĩ khí mất hết không tên nào dám tiếp tục tiến lên.
Liên quân thấy thiên tử chỉ đơn giản sử dụng vài thức "Thiên Tử Kiếm" lấy một địch ngàn, trong chớp mắt ba ngàn quân tinh nhuệ đã tổn thất hơn phân nửa. Hơn nữa, với uy lực khủng khiếp của Thiên Tử Kiếm, tất cả đều mất mạng ở phụ cận xung quanh, không một ai có khả năng tiếp cận thiên tử.
- Thiên Tử thần uy!
Thanh âm Thương quân ngày một dâng cao, mà sắc mặt các tướng lĩnh liên quân đều thập phần khó nhìn, thiên tử uy vũ vô song lại có vũ khí kinh khủng bậc này ai có thể địch lại?
Khương Tử Nha quyết định thật nhanh, lập tức lệnh cho bộ thoái lui, lại sắp xếp cung thủ tiến lên phía trước, tất cả tập trung vào Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh nhìn thấy đám cung tiễn thủ tiến lên cũng không hề kinh hoảng, cự kiếm trong tay chỉ thẳng lên không trung. Khương Tử Nha phát một hồi trống lệnh, lập tức vạn tiễn tề phát, một màn mưa tên phóng tới Trương Tử Tinh.
Mắt thấy Trương Tử Tinh sắp bị màn tên biến thành nhím, nhưng khi các mũi tên vừa bay đến đều không tự chủ bị hút "Niêm" chặt vào cự kiếm, chốc lát nhìn từ xa cự kiếm như vừa được khoác thêm một lớp áo tơi.
Đám người Khương Tử Nha, Cơ Phát chứng kiến ngay cả cung tiễn thủ cũng vô pháp đả thương được thiên tử trong lòng không khỏi chấn động, lúc này Trương Tử Tinh đột nhiên chỉ kiếm về phía liên quân, cổ tay rung lên, nhất thời vạn tiễn dính trên thân kiếm đồng loạt phát động ngược trở lại với tốc độ đáng sợ. Đám liên quân sĩ tốt đứng đầu lập tức thi nhau ngã rạp xuống, đám tên này sức công phá cực mạnh, may mắn bọn chúng lúc phía trước đều có đại thuẫn phòng hộ, nếu không thương vong thật không thể tính nổi.
Sau đó, Trương Tử Tinh hoành kiếm tiến thẳng về phía liên quân. Bởi vì cự kiếm sức nặng kinh người nên sau mỗi bước đi mặt đất lại rung động một chút, hắn bước đi tuy không nhanh nhưng mỗi bước chân như dậm thẳng vào tim liên quân tạo thành một áp lực tâm lý cường đại bao phủ đại quân.
- Nỗ xa! Dùng nỗ xa bắn chết hắn!
Cơ Phát sợ hãi có chút thất thố quát lớn, trên trán đã thấm mồ hôi lạnh, tim đập liên hồi, tuy hắn tận lực không muốn thừa nhận nhưng nỗi sợ hãi về Trương Tử Tinh thật sự tồn tại trong tâm trí hắn.
Nỗ xa đã sớm được chuẩn bị từ trước, sau tiếng quát của Cơ Phát cơ quan lập tức được phát động, nỗ này có khả năng xuyên kim liệt thạch, tốc độ cực nhanh lực lượng cực mạnh, thật không thể cùng với đám tiễn thủ lúc trước so sánh. Nhưng Trương Tử Tinh vẫn như cũ từng bước tiến tới xem đám tiễn nỏ kia như rơm rạ.
Trong lúc bình thường, Cơ Phát đối với nỗ xa cực kỳ tin tưởng, với số lượng nỗ xa như thế dùng để bắn chết một người quả thật dễ như trở tay, cho dù là dạng quái vật như Ô Văn Hóa chắc chắn cũng không chịu nổi. Nhưng hôm nay sau khi chứng kiến thiên tử Trụ trổ thần uy, trong lòng hắn cũng mất đi tự tin đối với vũ khí này.
Quả thật lo sợ của Cơ Phát đã thành sự thật, những mũi nõ có khả năng xuyên thấu cả trọng giáp đang bay đến đột nhiên dừng lại trước người thiên tử, sau đó tất cả như con người mất đi sinh cơ, đồng loạt rơi hết xuống mặt đất.
Cùng lúc rơi xuống với nỗ tiễn còn có niềm tin của Cơ Phát.
Vốn nghĩ rằng thắng lợi đã đến, việc phạt Trụ dễ như trở bàn tay, thật không ngờ còn đụng phải địch nhân cường đại thế này. Chẳng lẽ đây chính là ma thần trong truyền thuyết, lấy thân phận nhân giới chí tôn một mình một kiếm chống lại hơn mười vạn quân, lại có thể áp đảo đại quân?
Trương Tử Tinh bỗng hét lớn một tiếng, bước chân ngày càng nhanh, một tay giơ cự kiếm lăng không đánh về phía liên quân.
Trong mắt Cơ Phát, động tác của thiên tử cơ hồ chậm lại, hoặc có thể nói do hắn quá khẩn trương mà sinh ra ảo giác - có thể cầm cự kiếm mà nhảy cao được như thế! Chẳng lẽ Thiên tử Trụ là một tòa núi cao, chính mình vĩnh viễn khong thể vượt qua? Không, đấy không chỉ là núi cao, mà quả thực là mình từ đáy vực nhìn lên thiên không!
- Đại vương, nguy hiểm! Mau lui lại!
Thanh âm Khương Tử Nha vừa kịp đánh thức Cơ Phát, trong mắt hắn, động tác của thiên tử bỗng nhiên nhanh hơn, cự kiếm đã đạt đến một tốc độ đáng sợ hướng đại quân liên quân đánh xuống.
Cơ Phát cuống quýt cùng chư tướng lui về. Chỉ nghe phía trước liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Chỉ một kiếm này của thiên tử nhưng lại đem trận tiền của liên quân xé thành một lỗ hổng lớn, dưới kiếm này cũng không biết bao nhiêu người không kịp trốn tránh đã bỏ mạng. Trương Tử Tinh sau khi tiếp đất lại lập tức đem cự kiếm quét thêm một vòng cung, chỉ thấy chân tay nhục thể tiếp tục được dịp bay tán loạn. Trong phạm vi một quạt này của hắn, đối phương không còn ai có khả năng đứng dậy.
Máu tươi cùng tứ chi tung tóe hợp lại thành một khu vực tử vong, mùi máu tanh khiến người khác sợ hãi, xa xa một chút ngoài phạm vi của một kiếm vừa rồi cũng khiến liên quân chật vật, người ngã ngựa đổ, người người thi nhau bỏ chạy về phía sau, không ít sĩ tốt vì dẫm chân lên nhau mà thương vong.
Gần đấy nhất là Nam Bá Hầu Ngạc Thuận ngồi trên tọa kỵ cũng đang run rẩy không thôi, vừa rồi hắn cũng nằm trong phạm vi công kích của Thiên Tử Kiếm, may mắn được đại tướng tâm phúc là Chuyên Chử liều mình bảo vệ cuối cùng mới thoát được hiểm cảnh giữ lại được một mạng, toàn thân mồ hôi ướt đẫm.
- Nghịch tặc! Có ai dám cùng Thiên Tử Kiếm của quả nhân đấu một trận không?!
Trương Tử Tinh tay cầm Thiên Tử Kiếm lại chỉ thẳng về trước, mà xa xa tiếng hô "Thần uy" lại càng vang dội.
Bọn Cơ Phát lúc này mới hiểu được vì sao thiên tử hôm nay lại cuồng vọng đến thế! Thể hiện sức mạnh kinh người, lấy một chấn nhiếp vạn! Thiên Tử Kiếm uy lực khủng bố, lại thêm lực lượng kì dị bên người thiên tử, há phàm nhân bình thường có thể địch lại?
Trương Tử Tinh cũng không truy kích, lẳng lặng nhìn quân đội đối phương triệt thoái củng cố đội hình, đem ánh mắt đảo về các lộ chư hầu, chư hầu hay tướng lãnh nào bị ánh mắt hắn đảo qua đều sợ hãi cúi gằm mặt không dám đối diện.
Cơ Phát cũng không còn dám tiến đến tiền quân mà co đầu rụt cổ tại hậu quân nhờ chư tướng bảo hộ. Khương Tử Nha tuy tinh thông thao lược nhưng cũng không thể ngờ đến tràng cảnh này: lấy lực lượng một người có thể chấn nhiếp mười vạn đại quân!
Khương Tử Nha trầm ngâm một lát, sau đó lại lệnh cho kỵ binh xuất trận, hình thành một vòng vây quanh Trương Tử Tinh. Lấy nỗ tiễn công kích làm chính, lại lợi dụng tính cơ động của kỵ binh tùy cơ đột kích, cho dù không thể đắc thủ cũng có thể chậm rãi tiêu hao thể lực đối thủ, đợi lúc thiên tử kiệt sức lập tức tiến công.
Trương Tử Tinh như cũng biết ý đồ của đám kỵ binh, tay không biết ấn mở cơ quan gì, lại giơ cao cự kiếm bước thêm vài bước, khoảng cách bước chân thật sự khoa trương. Sau đó chỉ thấy Trương Tử Tinh ngày càng nhanh hơn rồi quét ngang một nhát, tiếng gió rít chết người lại vang lên, bất kể đám kỵ binh đang ở vị trí nào, chỉ cần dính vào công kích này người ngựa đều phân thành hai mảnh, mà phong áp từ nhát chém này cũng tạo thành thương vong khủng khiếp cho đám kỵ binh ngoài xa hơn. Nhất thời, tràng cảnh máu tươi cùng tử vong lúc trước lại tái hiện.
Một kiếm quét ngang, ngàn quân tan vỡ. Còn về phần nỗ xa căn bản bị lực lượng vô hình quanh Trương Tử Tinh ngăn trở, căn bản không thể xuyên thấu.
Đám kỵ binh may mắn còn sống sót đều bị dọa đến can đảm câu liệt ( vỡ mật), chỉ dám đứng xa xa phía bên ngoài, mà vòng vây liên quân cũng tiếp bước ngày một mở rộng. Trương Tử Tinh hướng về phía Tây Chu quát:
- Nghịch thần Khương Tử Nha! Ngươi nghĩ có thể tiêu hao hết sức lực quả nhân sao? Quả thực là si tâm vọng tưởng! Nếu tác chiến như thế cho dù ba ngày ba đêm ta cũng tiếp các ngươi, chỉ là không biết bọn phản nghịch các ngươi còn ai nguyện ý bỏ mạng vô ích không?
Trong khi cuồng ngạo, Trương Tử Tinh lại vũ lộng cự kiếm , theo sau là một màn phi sa tẩu thạch ( cát bay đá văng), sau đó lại cắm kiếm xuống mặt đất. Tuy cả bề mặt đất đều chấn động nhưng động tác của hắn lại cực kỳ thoái mái, mà toàn bộ liên quân từ tướng đến tốt sĩ khí cũng đều tụt giảm trầm trọng.
Cơ Phát sau khi đã lùi sâu vào hậu quân, lại được chư tướng bảo vệ lúc này mới ổn định tinh thần hỏi Khương Tử Nha:
- Tướng phụ! Chẳng lẽ cấm thuật chi chú của các thánh nhân đã mất đi hiệu lực? Hôm nay thiên tử chắc đã sử dụng pháp thuật huyền bí gì mới có thể trở nên lợi hại như thế!
Khương Tử Nha nghe vậy liền thầm vận tiên lực, lại xuất ra phù chú nhưng không hề thấy phản ứng, lúc này mới lắc đầu nói:
- Cấm thuật chi chú chắc chắn vẫn còn tồn tại, như vậy thiên tử sử dụng hôm nay chính là lực lượng bản thân, không hề dựa vào pháp thuật hay pháp bảo gì cả!
Khương Tử Nha tuy rằng tu vi thấp kém, nhưng cũng hiểu được thần thông của thánh nhân, cấm thuật chi chú này lại do sáu thánh nhân cùng bày ra, cho nên đám người Văn thái sư đều chịu ảnh hưởng của cấm chú này, nếu không sao Chu quân có thể thuận lợi một đường vượt cả năm quan ải?
Trừ khi hôm nay tu vi của thiên tử đạt đến trình độ thánh nhân, nếu không thì không thể sử dụng bất cứ pháp thuật hay pháp bảo gì cả. Còn nếu thiên tử đã là thánh nhân, vậy thì cuộc chiến Tây Chu phạt thương này đã không còn ý nghĩa, đương nhiên chuyện này là không thể xảy ra.
Trương Tử Tinh cầm cự kiếm vũ lộng một hồi, đột nhiên lại nhảy lên cao, dùng sức toàn thân đạp mạnh đem chuôi kiếm cắm xuống đất, cả thanh cự kiếm chỉ còn sáu, bảy thước là lộ ra bên trên. Trương Tử Tinh đứng trên chuôi kiếm, ngạo nghễ nhìn đại quân đang vây quanh mình.
Khương Tử nha thừa dịp lập tức mệnh lệnh chúng quân từ từ đi lên khép chặt vòng vây, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng mười thước, Trương Tử Tinh đang bất động bỗng hừ lạnh một tiếng, lúc này dưới mặt đất một âm thanh kì dị xuất hiện, âm thanh này như vang vọng khắp Chu quân, toàn quân kinh hãi nhất thời ngừng di chuyển, cảm giác được trong lòng như bị một áp lực vô hình đè nặng, định thần nhìn lên thì mới phát hiện loại áp lực này xuất phát từ ánh mắt của một người - vạn phu mạc địch nhân giới chí tôn.
Loại áp lực vô hình này cực kì lợi hại, không chỉ ảnh hưởng đến tâm thần mà còn tác dụng lên cả thân thể, đám liên quân đang tiếp cận Trương Tử Tinh đều cảm giác được cả thân thể đột nhiên tăng trọng mấy lần, nhất thời toàn thân không thể chuyển động, nhất là trọng kỵ binh, đám tọa kỵ không thể chịu nổi sức nặng của chủ nhân liền hất xuống đất, sau khi rơi xuống lại không thể giãy giụa, sự sợ hãi trong lòng đám binh lính này đã lên đến cực điểm, bắt đầu lần lượt quỳ rạp xuống. Động tác này một phần do thân thể đột nhiên tăng trọng không thể tự chủ, phần nhiều hơn chính là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Đây chính là Thiên Tử chi uy? Vô pháp kháng cự, vô pháp đề ngự!
Nhân giới vô địch, văn vũ song toàn, uy áp của thiên tử lúc này đã phát huy đến cực hạn... đây không còn là nhất kị đương thiên nữa mà chân chính là vạn phu mạc địch. ( một đấu vạn)
Hình tượng thiên tử tay cầm cự kiếm vô địch, thêm vào khí thế vạn phu mặc địch lúc này đã khắc sâu vào tâm khảm quân sĩ, sinh ra các loại cảm giác bất đồng: hoặc hoảng sợ kinh hãi, hoặc kính nể... mà trong đó rất nhiều binh sĩ đều tồn tại một cảm giác: thiên tử là duy ngã độc tôn, Đại Thương của thiên tử là bất bại, loại hành vi ngu xuẩn Tây Chu phạt Thương cuối cùng cũng chỉ mang lại thảm bại mà thôi.
Loại đả kích này so với việc dùng vũ lực hủy diệt càng có uy lực hơn, có khả năng lan tỏa cực mạnh tạo thành một sức mạnh thần kì.
- Bọn sĩ tốt các ngươi theo chủ phản nghịch cũng xem như là thân bất do kỷ, quả nhân thuận theo thiên ý, không đành lòng giết hết tất cả, nếu các ngươi biết dừng chân đúng lúc, lập tức đầu hàng, quả nhân sẽ khai ân đặc xá, không truy cứu thêm!
Thanh âm Trương Tử Tinh vang vọng chiến trường, ngay sau đó tiếng binh khí rơi xuống vang lên không ngớt, nhất phụ cận xung quanh khu vực cự kiếm, loại cảm giác này ảnh hường càng sâu đến binh lính.
Cơ Phát khi đông chinh tuy phá được ngũ quan nhưng binh lính chết vô số, phần đông sĩ tốt được bổ sung vào đều lấy từ tù binh hoặc nô lệ, mà đám quân lính này đều là bị ép buộc tham gia chiến tranh, tuy cảm ân phù và cửu đức phù khi xưa đã không còn nhưng trong lòng vẫn luôn cảm hoài ân đức của thiên tử, lại chính mắt chứng kiến thần uy của thiên tử, bây giờ nghe được lời ấy đều mặc kệ tướng lĩnh liên quân đang chém giết thị uy, không ít người đều trực tiếp chạy đến khu vực của cự kiếm kia, sau đó đều cảm được "Uy thế" của thiên tử mà quỳ rạp xuống đất.
Khương Tử Nha nhìn thấy các chư hầu đang dao động tinh thần, thầm biết tình thế không ổn, lập tức vận sức quát to:
- Triều Ca đã ở trước mặt chúng ta, chiến thắng chỉ cách ta có vài bước chân, các ngươi lại có thể buông tay sao?
Khương Tử Nha vừa nói xong, lập tức hạ lệnh cung thủ xạ tiễn về phía cự kiếm, nhưng các mũi tên khi vừa đến gần đột nhiên lực lượng yếu đi mấy phần, miễn miễn cưỡng cưỡng bay thêm một chút rồi rơi xuống, ngược lại còn làm bị thương một ít "người nhà", khu vực mặt đất xung quanh cự kiếm như có một hấp lực cường đại hơn xa bình thường.
Đây chẳng lẽ là pháp thuật sao? Hay quả thật thiên tử có cái gì gọi là "Uy thế"?
Khương Tử Nha cũng bắt đầu hoài nghi tác dụng cấm chú chi thuật của thánh nhân, chiến lực lúc này của thiên tử so với tiên nhân càng khó đối phó, phiền toái hơn chính là lúc này không ai có khả năng sử dụng phép thuật, nếu tình hình này cứ tiếp diễn chỉ sợ đây là kết thúc của Thương Chu chi chiến.
Khương Tử Nha lòng như lửa đốt nghĩ mãi không ra đối sách, mà Phong Liêm cùng Dương Nhâm bên cạnh cũng đều tỏ vẻ vô kế khả thi.
Hàng quân xung quanh cự kiếm ngày càng nhiều, lúc này thanh âm Trương Tử Tinh lại vang lên: "Hôm nay quả nhân chỉ xử lý kẻ chủ mưu! Những người liên quan đều có thể tha mạng!
Lời vừa nói ra, trong liên quân lại thêm một trận xao động, hàng binh hướng đến cự kiếm ngày càng nhiều. Nam Bá Hầu Ngạc Thuận trong lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác không tốt, bắt đầu tập hợp thân vệ chuẫn bị ra ám lệnh triệt thoái, mà Quỷ Phương vương bên kia cũng lặng lẽ lệnh cho quân đội lùi lại phía sau.
Chuyên Chử là tướng quân do một tay Ngạc Thuận đề bạt, mặc dù trên khuôn mặt có một vết sẹo to thập phần xấu xí nhưng dũng lực hơn người, lại trung thành và tận tâm. Khi Dương Nhâm còn phục vụ trong Nam Quận đã lập chiêu hiền bảng, khiến những người xuất thân hèn mọn có cơ hội tiến thân, nên Chuyên Chử mới được chiêu nhập vào quân trung.
Nhưng sau đó Chuyên Chử lại vì một việc nhỏ mà vô ý đắc tội với Dương Nhâm, sau đó suýt chút nữa bị chém đầu nên kết thành thù hận. Ngạc Thuận đối với Chuyên Chử rất ấn tượng, đã vài lần khảo nghiệm lòng trung thành, sau đó mới đưa vào đội thân vệ. Chuyên Chử cũng không phụ sở vọng, đã không ít lần lập công, lại thêm vài lần tiêu diệt thích khách hộ chủ nên đã được Ngạc Thuận tín nhiệm. Sau đó Dương Nhâm bị Ngạc Thuận nghi ngờ, lại bắt giam, tuy rằng được người cứu thoát nhưng theo đề nghị của Chuyên Chử hắn vẫn giữ lại một vài sách lược hữu dụng. Mà sau đó Chiêu Hiền quán cũng đã tuyển thêm được không ít nhân tài khiến cho thực lực Nam Quận ngày càng phát triển, sau đó dùng vũ lực thâu tóm các thế lực chư hầu lớn nhỏ xung quanh.
Cho nên Ngạc Thuận mới hoàn toàn tin tưởng hợp tác với Cơ Phát, dấy binh tại Tam Sơn quan tấn công Đại Thương.
Chuyên Chử nghe Ngạc Thuận phân phó, lập tức triệu tập thân vệ quân tập trung xung quanh Ngạc Thuận, chuẩn bị tùy thời hộ chủ rút lui.
Trương Tử Tinh tinh mắt, nhìn thấy đại kỳ mang chữ "Ngạc" đang lặng lẽ di động lập tức quát lớn:
- Nghịch tặc Ngạc Thuận, ngươi cùng Ngạc Sùng Võ năm đó đại nghịch bất đạo, cùng Việt Vương Khải phản loạn mưu đồ thích sát quả nhân, mà ngươi sau đó lại ở Nam Quận gây phản loạn, giết hại chư hầu, nô dịch dân chúng, lại còn dám tự xưng Nam Bá Hầu, tội không thể tha. Quả nhân hôm nay thế thiên hành đạo, lấy mạng chó của ngươi để trả lại công đạo cho chư hầu phương nam!
Ngạc Thuận nghe khẩu khí của thiên tử dường như muốn lập tức kết liễu tính mạng của hắn, lại nhớ đến thảm trạng của đám kỵ binh vừa rồi lập tức mất vía, hoảng sợ chỉ vào Trương Tử Tinh hét lớn:
- Các vị... tướng quân, mau giúp ta ngăn cản tên hôn quân này lại!
Nhưng mọi người chung quanh đều đã khuất phục dưới thiên tử chi uy, còn ai có thể ngăn trở?
Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng:
- Ai có thể thay quả nhân lấy thủ cấp của tên nghịch tặc này?
Ngạc Thuận lắp bắp kinh hãi, lo sợ binh sĩ xung quanh phản bội động thủ, vội vàng chạy đến đám thân vệ. Nhưng đúng lúc này, tại đội ngũ thân vệ kia lại xuất hiện một người lẳng lặng tiến đến một đao chém xuống lấy đi thủ cấp Ngạc Thuận.
Thủ cấp Ngạc Thuận bay lên, trước khi tia sinh cơ cuối cùng mất đi còn cố gắng nhìn kỹ, cuối cùng cũng phát hiện được hung thủ vừa ám toán mình.
Chuyên Chử!
Lại là người mà hắn tín nhiệm nhất! Thì ra ...
Trong phút chốc, Ngạc Thuận tựa hồ đã minh bạch tất cả sự tình, nhưng đầu đã rơi, bây giờ muốn hối hận cũng là không thể.
"Ầm" một tiếng, thân thể Ngạc Thuận ngã xuống, thủ cấp khi rơi xuống trên mặt còn mang một vẻ không thể tin được.
Ngạc Thuận vừa chết, nam quân nhất thời đại loại, một hồi chém giết lại nổ ra, nhưng dường như trung quân đã có chuẩn bị sẵn, chỉ một chốc sau đại loạn đã bị áp chế, tình hình Nam quân đã được đám người Chuyên Chử nắm giữ.
Biến cố phát sinh nhanh nhưng cũng kết thúc nhanh, nhất thời liên quân một mảnh ồ lên.
Chuyên Chử lấy đao treo đầu Ngạc Thuận giơ lên cao hét to:
- Khởi bẩm bệ hạ, nghịch tặc Ngạc Thuận đã bị trảm!
Trương Tử Tinh tựa hồ đã biết trước chuyện sẽ xảy đến, quát tiếp:
- Triều Điền tướng quân quả thật vất vả! Lần này đã tiêu diệt được nghịch tặc Ngạc Thuận, trên dưới Nam quân trẫm đều không truy cứu tội trạng!
"Chuyên Chử" từ xa hướng đến Trương Tử Tinh thi lễ, sau đó bắt đầu chỉ huy quân lính nam quân, dần dần vây quanh đại quân Tây Chu.
Triều Điền? Là tướng quân Triều Điền dưới trướng Văn thái sư ?
Khương Tử Nha kinh hãi, tuy hắn không biết cái tên "Chuyên Chử" này đại diện cho cái gì, cũng không biết thanh Ngư Trường Kiếm nổi đanh đời sau do đâu mà có, nhưng Nam quân rơi vào tay địch quân là điều chắc chắn, hôm nay sĩ khí đã mất, đại thế đã không còn, thiên tử Trụ lại thập phần lợi hại, nếu cứ tiếp diễn chỉ sợ toàn quân đại bại, lúc này liền mệnh lệnh chúng tướng bảo hộ Cơ Phát, chuẩn bị triệt ly Mục Dã.
Lúc này, tại trung quân Tây Chu cùng các lộ chư hầu phía sau bỗng nhiên xao động như đang bị phục kích, sau đó cấp báo từ phía sau truyền đến:
- Đại quân Quỷ phương bỗng nhiên phản bội, tấn côn quân ta!
Quỷ Phương phản chiến!
Cơ Phát cùng Khương Tử Nha nhất tề đại chấn, cơ hồ không thể tin vào tai mình.
Nếu nói Nam quân Ngạc Thuận không biết nhìn người bị nội ứng giết chết, vậy Quỷ phương này vì cớ gì lại phản bội?
Quỷ phương là dị tộc phía bắc, mấy năm gần đây nhân việc Đại Thương đại loạn mượn cớ xâm nhập vào Nam, đang đánh nhau với Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ lại bị thiên tử phái Văn Thái Sư xuống dẹp loạn, khổ chiến nhiều năm. Cuối cùng Quỷ Phương nhờ có nội ứng rốt cuộc cũng vượt qua đất bắc, hướng Tây Kỳ xưng thần. Thậm chí Quỷ Phương vương còn cho con cả Thừa Kiền vào Tây Kỳ biểu lộ lòng trung. Lần này ba lộ quân hợp công Đại Thương, Quỷ Phương cũng tính là tổn hao không nhỏ, cuối cùng nhờ Lý Tịnh phản bội giúp đỡ một đường đánh thẳng tới Mạnh Tân rồi hợp với Chu Quân, rồi còn được Cơ Phát phong làm Bắc Bá Hầu, thật không hiểu vì sao lại phản bội? Thật không hợp tình hợp lý!
Không kịp cho Cơ Phát cùng Khương Tử Nha suy nghĩ, Thương quân ở tiền phương cũng nhanh chóng tiến lên, cùng Nam Quân và Quỷ Phương hình thành thế ba mặt giáp công, vây lấy Chu quân và chư hầu vào giữa, tình thế bây giờ xem như hoàn toàn nghịch chuyển.
Trương Tử Tinh đứng trên cự kiếm, nhìn diễn biến cuộc chiến vẻ mặt tự nhiên như hết thảy đều nằm trong dự kiến.
- Bắc Bá Hầu!
Cơ Phát đối diện với Quỷ Phương giận dữ hét lớn:
- Tại sao ngươi lại bất tín, tạo phản trại trận?
Quỷ Phương Vương thúc ngựa đi ra, cũng không thèm liếc nhìn Cơ Phát, chỉ hướng cự kiếm phía xa thi lễ:
- Báo cáo chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Chủ nhân? Khương Tử Nha thầm giật mình- "Chủ nhân" hai từ này hoàn toàn không thể so với "Chủ công", hoàn toàn là xưng bậc của nô bộc!
Trương Tử Tinh gật gật đầu, Quỷ Phương Vương khom người lui về. Sau đó hắn tiếp túc điều khiển quân tướng ngăn cản Chu quân rút lui, xem tình thế quả nhiên Quỷ Phương đã tính toán từ lâu.
Nếu nói, việc ở Nam quận có thể do thiên tử tíinh kế từ vài năm gần đây, thì đối với việc sử dụng kỳ binh Quỷ Phương này này còn muốn xa hơn nữa, phải lui đến lúc thiên tử vừa sơ "Sủng" Đát Kỷ, chính là lúc vừa sai Văn thái sư viễn chinh Quỷ Phương.
Dùng binh thượng sách là dùng mưu.
Dụng binh phải gian trá.
Nhìn đám quân Tây Chu đang kinh hãi, Trương Tử Tinh bỗng nở nụ cười:
- Cơ Phát, ngươi có biết ý nghĩa của cái tên Lý Thị không?
Cơ Phát tâm niệm thay đổi thật nhanh nhưng cũng không hề lên tiếng. Trương Tử Tinh đã đem đáp án nói ra:
- Quỷ Phương Vương tên Lý Thế Dân, dưới trướng quan văn có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Ngụy Chinh, Đỗ Như Hối, Trương Lương, Ngu Thế Nam Đặng, quan võ thì có Lý Hiếu Cung, Úy Trì Cung, Đoạn Chí Huyền, Ân Khai Sơn Đẳng. Trưởng tử là Thừa Kiền, ngươi có biết những cái tên này đại biểu cho việc gì không?
Cơ Phát kinh ngạc nghe Trương Tử Tinh đem toàn bộ quan viên cao cấp Quỷ Phương kể rõ như lòng bàn tay. Mà hắn cũng không rõ ý tứ, nhìn sang đám người Khương Tử Nha cũng đang lộ vẻ nghi hoặc: những cái tên này rốt cuộc đại biểu cho cái gì?
Trương Tử Tinh cười giòn, lại nói thêm vài câu khiến Cơ Phát càng khó hiểu:
- Ngươi tất nhiên sẽ không biết, cũng sẽ không hiểu được. Đương nhiên những cái tên này mà nói cũng do quả nhân nhất thời cao hứng mà đặt ra thôi, so với những cái khô khan như AS1 hay RE-7 thì có phải dễ nhớ hơn nhiều không. Nếu có cơ hội, ngươi có thể liên hệ với cục quản lý thời không một lần, nếu vận khí tốt thì có lẽ sẽ minh bạch lời ta nói.
- Quả nhân biết ngươi vốn dã tâm ngất trời, đối với ngôi vị chí tôn sớm đã có mơ ước. Chẳng qua ngươi có biết, cuộc chiến này quả nhân đồng dạng cũng đã chờ đợi từ lâu rồi...
Trương Tử Tinh vừa nói vừa cảm khái, quả thật hắn tỉ mỉ mưu tính nhiều năn cuối cùng cũng chỉ chờ một trận chiến này thôi.
Giờ khắc này hắn đã chờ từ lâu rồi.
Cơ Phát tuy nghe chỗ hiểu chỗ không, trong lòng kinh nghi bất định, cuối cùng cũng có một phần hắn nghe và hiểu: Trương Tử Tinh kêu gọi Chu quân đầu hàng ( :)) ):
- Phản quân nghe đây! Hôm nay phản tặc Cơ Phát vận số đã tận, đại thế đã mất, quả nhân lấy danh thiên tử nhân giới cấp cho các ngươi một cơ hội cuối cùng! Lập tức thoát ly phản quân, quả nhân tuyệt đối không giết, hơn nữa những tội danh trước kia đều không truy cứu, nhưng nếu vẫn chấp mê bất ngộ, giết không tha!
Lời vừa xuất ra, trung quân Tây Chu lập tức xuất hiện hàng quân đại quy mô.
Nguyên bản Chu quân phần lớn là nô lệ hoặc tù binh đã đầu hàng thiên tử, hiện giờ đều xoay lại tấn công vào trung quân. Trương Tử Tinh thừa thế hạ lệnh ba cánh quân từ ba hướng hợp công, phản quân nhất thời đại loạn. Cơ Phát đại kinh thất sắc, Khương Tử Nha vội vàng lệnh cho thân vệ Hoàng Phi Hổ, Cơ Thúc Minh cẩn thận bảo hộ Chu Vương.
Cơ Phát trước trận chiến này đã có tâm muốn một đường dẹp tan Thương quân, đánh thẳng vào Triều Ca, đoạt lấy ngôi thiên hạ chí tôn từ thiên tử Trụ, thậm chí hắn cũng đã soạn sẵn kế hoạch khen thưởng cùng xử lý hậu hoạn, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến được cục diện chiến thắng mà mình vạch ra lại bị đảo chiều.
Hắn gần như chỉ cách vài bước nữa là có thể chinh phục đỉnh núi cao, nhưng càng bước lại càng phát hiện đỉnh núi còn xa không thể tưởng, mà lúc này lại xuất hiện một người một cước đạp hắn thẳng xuống vực sâu tan xương nát thịt, ngay cả quay người cũng không thể.
Lúc này liên quân sĩ khí đã mất, lại phải đối chọi với ba mặt giáp công nên sức chiến đấu đại giảm. Mà đám tù binh cùng nô lệ mà Chu quân vất vả hàng phục được lại vào đúng lúc này phản lại càng làm bại thế của liên quân tăng nhanh. Đại Thương, Nam quận, Quỷ Phương ba hướng đại quân nhất tề phát công, trung ương Chu quân và chư hầu lại bị hàng quân làm loạn, nội ứng ngoại hợp, lúc này quân lính tan rã, tử vong vô số. Trương Tử Tinh dùng cự kiếm, đánh đến đâu Chu quân tan tác đến đó. Giữa tràng Chu quân cùng chư hầu cũng đã bị phân cách thành từng khối, Dương Châu hầu Chung Chí Minh né tránh không kịp bị phong duệ từ cự kiếm chém ngang lưng thảm tử. Dự Châu hầu Diêu Sở Lượng, Cổn Châu hầu Bành Tổ Thọ bỏ mình trong đám loạn quân. Di Môn bá vũ Cao Quỷ cùng tả bá tông trì Minh Đẳng cùng vài chư hầu còn lại thấy đại thế đã mất, liền lệnh toàn quân bỏ vũ khí quỳ xuống đầu hàng. Đại quân Cơ Phát bị tách ra, lại không thấy tăm hơi Khương Tử Nha, Hoàng Phi Hổ đâu lúc này đành cùng đám thân vệ liều mình tả xung hữu đột tìm đường máu chạy ra.
Sau một hồi chiến đấu hỗn loạn, đại chiến dần đi đến kết thúc.
Trừ đám hàng binh, nô lệ cùng tù binh đầu hàng lúc đầu, còn lại toàn bộ phản quân đã bị tiêu diệt hơn một nửa, còn lại phần lớn đã đầu hàng, chỉ còn một bộ phận nhỏ đang liều mạng đột phá vòng vây chạy trốn.
Lúc này, Văn Trọng cưỡi Mặc Kỳ Lân đi đến, theo sau là Hoàng Phi Hổ.
Hoàng Phi Hổ rời khỏi tọa kỵ, hành lễ với Trương Tử Tinh rồi nói:
- Mạt tướng tham kiến bệ hạ! Lần này may mắn không nhục mệnh, mạt tướng cùng Phong tiên sinh và Dương đại phu đã âm thầm bày kế, hiện giờ đám người Hoàng Minh, Chu Kỷ đã nằm trong tầm kiểm soát. Tên Khương Tử Nha cũng đã được mạt tướng may mắn bắt giữ.
Khương Tử Nha bị bắt? Trương Tử Tinh thần sắc vui mừng, chạy nhanh đến tự mình nâng Hoàng Phi Hổ dậy, xua tay ngăn hắn hành lễ:
- Vũ Thành Vương trung can nghĩa đảm, nhiều năm nhẫn nhục lại phải chịu tiếng phản nghịch, lần ngày lại lập đại công, xin nhận quả nhân một lễ!
Hoàng Phi Hổ cuống quýt quỳ xuống, ngay cả nói cũng không dám, Trương Tử Tinh từng nghe việc con trai Hoàng Thiên Hóa của hắn bị Nguyên Thủy Thiên Tôn bắt vào Vạn Tiên trận, kết quả thân tử, trong lòng cũng dâng lên một nỗi thương cảm.
Văn Trọng nhảy xuống Mặc Kỳ Lân, khuôn mặt đầy vui mừng:
- Bệ hạ vũ dũng mưu lược, độc nhất vô nhị, nhiều năm trù tính cuối cùng cũng đã chiến thắng. Sau trận này thiên hạ còn ai dám chống lại bệ hạ, còn ai dám nghịch lại Đại Thương? Phản loạn tam phương chỉ một trận chiến mà bình, phản quân cũng một mẻ thu hết, ngay cả Cơ Phát may mắn thoát vây dù có về đến Tây Kỳ cũng không thể thoát được khống chế của Hoàng tướng quân.
- Thái sư, ngươi nói sai một phần rồi.
Trương Tử Tinh mỉm cười, tỏ vẻ đã biết trước:
-Cơ Phát vẫn không thể thoát.