Chương 19: Paris
Keira cài khóa chiếc vali sẽ mang theo trong cuộc hành trình và Jeanne đưa cô ra ga phía Bắc, chị cô đã xi nghỉ buổi sáng để tiễn em gái lên đường. Hai chị em rời khỏi căn hộ và leo lên một chiếc xe buýt.
- Hứa với chị là khi đến nơi sẽ gọi điện báo cho chị biết nhé?
- Nhưng Jeanne ạ, em chỉ vượt qua eo biển Manche và em chưa từng gọi cho chị, dù là từ bất cứ nơi nào đi nữa, để báo với chị là em đã tới nơi!
- Có sao đâu, lần này chị yêu cầu em làm như thế. Em sẽ kể cho chị nghe về chuyến đi, xem khách sạn có thú vị không, xem em có htích phòng khách sạn không, em thấy Luân Đôn thế nào...
- Chị muốn em kể cho chị nghe cả hai tiếng bốn mươi phút ngồi trên tàu ư? Chị còn sợ đám đông hơn em gấp nghìn lần ấy chứ? Thú nhận đi, chị sợ khi nghĩ đến những gì em sẽ phải trải qua tối nay chứ gì!
- Chị có cảm tưởng là chính chị phải trình diện tại buổi thi vấn đáp này vậy. Cả đêm qua chị không tài nào chợp mắt.
- Chị có biết là chúng ta chẳng hề có chút cơ mày nào giành được giải thưởng này không?
- Đừng có lại bắt đầu giở cái giọng tiêu cực ấy ra, em phải tin vào vận may của chúng ta chứ!
- Chính vì chị đã nói như thế. Em sẽ ở lại Anh thêm một ngày để tới thăm bố.
- Cornouailles cách Luân Đôn hơi xa đấy, vả lại một ngày nào đó cả hai chị em mình sẽ cùng đi thăm bố.
- Nếu em thắng giải, em sẽ lên đường và nói với bố là chị không thể đến được vì chị bận quá nhiều việc.
- Em đúng là đồ mắc dịch! Jeanne vặc lại và huých khuỷu tay sang cô em.
Chiếc xe buýt chạy chậm lại và bắt đầu đỗ dọc theo khoảng không gian rộng trước cửa nhà ga. Keira lấy hành lý rồi ôm hôn Jeanne.
- Xin hứa, em sẽ gọi cho chị trước khi lên sân khấu.
Keira bước xuống vỉa hè và chờ cho chiếc xe buýt đi xa dần, Jeanne đã áp mặt mình vào ô cửa kính.
Sáng hôm đó, ga phía Bắc không lấy gì làm đông đúc. Giờ tập trung đông người đã qua từ lâu và trên sân ga chỉ có vài đoàn tàu đang đỗ. Các du khách sang Anh đang bước vào cầu thang máy dẫn lên trạm quá cảnh. Keira bước qua cổng hải quan, cổng an ninh, rồi vừa kịp ngồi vào trong phòng chờ rộng mênh mông thì các cửa dẫn lên tàu bật mở.
Cô ngủ suốt hầu hết hành trình. Khi cô thức giấc, một giọng nói phát ra từ hệ thống loa trên tàu đã thông báo tàu sắp sửa dừng tại ga Saint-Pancras.
Một chiếc taxi màu đen đưa cô xuyên qua Luân Đôn tới tận khách sạn nơi chị cô đã đặt phòng. Mải ngắm quang cảnh thành phố, lần này thì chính cô là người dán mắt vào cửa kính xe.
Phòng khách sạn của cô đúng như Jeanne đã miêu tả trước đó, nhỏ nhưng vô cùng duyên dáng. Cô thả chiếc va li tại chân giường, tra giờ trên chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ đặt trên bàn đầu giường và quyết định là mình vẫn còn thời gian để dạo một vòng quanh khu phố.
Cuốc bộ lên đầu đường Old Brompton, cô sang đến phố Bute và không cưỡng lại sự mời gọi của hiệu sách Pháp trong khu phố.
Cô lững thững dạo chơi trong đó hồi lâu, cuối cùng cũng mua một cuốn sách về Êtiôpia do bị bắt gặp đang coi cọp giữa các kệ sách rồi đến ngồi trong sân hiên của một hiệu bánh Ý nằm trên vỉa hè đối diện. Sau khi uống một tách cà phê để lấy lại sức, cô quyết định quay lại khách sạn. Buổi thi vấn đáp bắt đầu từ lúc sáu giờ tối và tài xế taxi đã chở cô từ ga về khách sạn đã báo cho cô biết trước là sẽ cần đến hơn một tiếng đồng hồ để quay trở lại Dock Lands.
Cô đến trước số 1 phố Quảng trường Cabot sớm ba mươi phút. Nhiều người đã có mặt trong đại sảnh của tòa tháp. Những bộ quần áo hoàn hảo không chê vào đâu được họ mặc trên người cho thấy họ đang đến cùng một chỗ. Dáng diệu thong dong Keira vẫn có từ trước tời giờ bỗng biến mất và cô cảm thấy dạ dày quặn thắt. Hai người đàn ông mặc lễ phục sẫm màu tiến vào sân trước. Keira nhíu mày, một trong hai gương mặt đó cô trông rất quen.
Tiếng chuông điện thoại di động bỗng kéo cô khỏi dòng suy tưởng. Cô lục tìm điện thoại dưới đáy túi và nhận ra số của Jeanne đang hiển thị trên màn hình.
- Em đã hứa là sẽ gọi cho chị rồi mà, vừa đúng lúc em đang bấm số của chị đây.
- Nói láo!
- Em đang đứng trước tòa nhà, thú thật với chị, em chỉ có một mong muốn, đó là biến khỏi đây ngay lập tức. Các kỳ thi chưa bao giờ là thế mạnh của em.
- Với toàn bộ thời gian chúng ta đã dành cho kỳ thi này, em sẽ đi đến cùng cuộc phiêu lưu. Em sẽ tỏa sáng, mà tệ nhất thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, em sẽ không giành được giải thưởng này ư? Đó sẽ không phải là ngày tận thế cơ mà.
- Chị có lý, nhưng em đang phát sợ trước đám đông này, Jeanne ạ, không hiểu tại sao, em chưa từng biết đến cảm giác này kể từ ngày...
- Đừng có tìm kiếm làm gì nữa, cả đời em đã bao giờ biết đến cảm giác này đâu!
- Giọng chị nghe lạ lắm.
- Lẽ ra chị không nói nên nói chuyện này với em, rốt cuộc thì không nên nói vào lúc này, nhưng nhà chị vừa bị trộm đột nhập.
- Bao giờ? Keira hốt hoảng hỏi.
- Sáng nay, trong khi chị tiễn em ra ga. Em yên tâm, không bị mất trộm thứ gì đâu, nói cho cùng chị không tin là bị mất thứ gì; chỉ là căn hộ bị lục tung và cả căn hộ của bà Hereira cũng bị như vậy.
- Tối nay chị đừng ở nhà một mình, sang đây với em đi, chị lên chuyến tàu nào đó đi!
- Ôi không, chị đang đợi thợ sửa khóa, vả lại chúng không lấy đi thứ gì cả, tại sao chúng phải đánh liều quay lại làm gì?
- Có lẽ vì chúng đang lục lọi dở thì bị đánh động chăng?
- Tin chị đi, cứ nhìn tình trạng phòng khách và phòng ngủ sẽ thấy chúng hoàn toàn thong thả, và nội trong đêm nay chị sẽ không thể dọn dẹp gọn gàng toàn bộ căn phòng.
- Jeanne ạ, em xin lỗi, Kiera nói khi nhìn đồng hồ đeo tay, nhưng em phải gác máy thật rồi. Em sẽ gọi lại sau, ngay khi...
- Dập máy luôn rồi đi đi, em sẽ muộn mất. Em dập máy chưa vậy?
- Chưa ạ!
- Em còn chờ gì nữa, chị bảo em đi đi cơ mà!
Keira tắt máy rồi bước vào đại sảnh của tòa nhà. Một người gác cửa mời cô vào một trong các thang máy. Quỹ Walsh đang họp tại tầng trên cùng. Bấy giờ là sáu giờ tối. Cửa buồng thang máy mở ra, một cô lễ tân dẫn Keira đi qua một hành lang dài. Căn phòng đã chật cứng người và rộng hơn cô tưởng rất nhiều.
Khoảng một trăm chiếc ghế tạo thành đài bán nguyệt vây quanh bục lớn. Ở hàng ghế đầu, các thành viên của ban giám khảo đang ngồi, mỗi người trước một bàn riêng, chăm chú lắng nghe người đàn ông đang trình bày công trình nghiên cứu của mình, nói với cử tọa qua một chiếc micro. Tim Keira đập rộn lên không kìm giữ, cô phát hiện ra chiếc ghế duy nhất còn trống ở hàng thứ tư và len tới đó ngồi. Người đàn ông diễn thuyết đầu tiên đang bảo vệ một dự án nghiên cứu về thuyết phát minh sinh vật. Bài thuyết trình của anh ta kéo dài mười lăm phút, đúng với khoảng thời gian quy định và được chào đón bằng một tràng pháo tay như sấm dội.
Ứng cử viên thứ hai trình bày một nguyên mẫu dụng cụ cho phép thực hiện những mũi khoan thăm dò nguồn nước với mức giá giảm thiểu, cũng như phương pháp lọc nước nhiễm mặn vận hành bằng năng lượng mặt trời. Nước sẽ trở thành vàng xanh ở thế kỷ 21, món đặt cược quý giá nhất đối với con người; tại nhiều nơi trên khắp hành tinh, sự sống còn của con người sẽ phụ thuộc vào nước. Tình trạng thiếu nước sinh hoạt sẽ trở thành nguồn gốc của các cuộc chiến tranh sắp tới, của những cuộc di dân lớn. Bài thuyết trình kết thúc thiên về chính trị hơn là chuyên môn.
Người thứ ba trình bày một bài diễn văn xuất sắc về những nguồn năng lượng xoay chiều. Hơi quá xuất sắc so với nhận xét của bà chủ tịch, bà đã trao đổi vài câu với vị giám khảo ngòi cạnh trong khi diễn giả thuyết trình.
- Sắp đến lượt chúng ta rồi đấy, Walter ghé tai tôi thì thào. Anh sẽ thể hiện xuất sắc cho mà xem.
- Chúng ta chẳng có cơ may nào đâu.
- Nếu anh cũng chiếm được cảm tình của ban giám khảo khác giống như đã chiếm được cảm tình của người phụ nữ kia thì dễ như trở bàn tay thôi.
- Người phụ nữ nào?
- Người cứ nhìn anh chòng chọc từ khi bước vào căn phòng này ấy. Đấy, hắn nhấn giọng rồi hất nhẹ cằm, ở hàng ghế thứ tư phía bên trái chúng ta kìa. Nhưng bây giờ anh chớ có quay đầu lại, anh vụng về quá đấy!
Dĩ nhiên là tôi đã ngoái lại nhìn và tôi chẳng thấy người phụ nữ trẻ nào đang nhìn tôi cả.
- Anh bị ảo giác rồi, Walter đáng thương ạ.
- Cô nàng đang nhìn anh chằm chằm kia kìa. Nhưng nhờ có vẻ kín đáo đáng ghi vào truyền thuyết của anh, cô nàng đã kịp thu mình vào vỏ như ốc mượn hồn rồi.
Tôi lại liếc nhìn lần nữa, thứ duy nhất đáng chú ý ở hàng ghế thứ tư là một cái ghế không cso người ngồi.
- Anh cố tình đấy à! Walter nạt. Đến mức này thì đúng là hết thuốc chữa rồi đấy.
- Nhưng Walter ạ, anh hoàn toàn mê muội mất rồi!
Người ta gọi đến tên tôi, vậy là đã đến lượt tôi lên thuyết trình.
- Tôi chỉ cố gắng giải khuây cho anh thôi, giúp anh thoát khỏi cơn trầm cảm, để anh không đánh mất năng khiếu vốn có của mình, và tôi thấy mình cũng khá thành công đấy chứ. Thôi nào, giờ thì hãy tỏ ra hoàn hảo, đó là tất cả những gì tôi trông đợi ở anh.
Tôi tập hợp các ghi chép của mình lại rồi đứng dậy, Walter ghé vào tai tôi.
- Về người phụ nữ trẻ, tôi không bịa tí nào đâu, chúc may mắn, bạn thân mến, hắn vừa kết luận vừa vui vẻ vỗ vai tôi.
Thời khắc này sẽ lưu lại như một trong những ký ức tồi tệ nhất của đời tôi. Chiếc micro ngừng hoạt động. Một nhân viên phụ trách kỹ thuật leo lên bục để thử khắc phục sự cố nhưng vô ích. Người ta sẽ mang một cái micro khác ra thay, nhưng trước đó cần phải tìm chìa khóa mở cửa phòng kỹ thuật. Tôi muốn kết thúc việc thuyết trình càng nhanh càng tốt và quyết định sẽ nói mà không cần micro; các thành viên ban giám khảo ngồi ở hàng đầu và giọng của tôi phải khá to để họ có thể nghe thấy những gì tôi nói. Walter đoán được tâm trạng sốt ruột của tôi và rối rít ra hiệu để tôi hiểu rằng đó không phải là một ý hay, tôi lờ tịt những điệu bộ nài xin của hắn rồi bắt đầu mở miệng thao thao bất tuyệt.
Bài thuyết trình của tôi rất gian nan. Tôi cố gắng giải thích cho cử tọa của mình rằng tương lai của nhân loại không chỉ phụ thuộc vào tri thức sẵn có của chúng ta về hành tinh này cùng các đại dương của nó, mà còn phụ thuộc vào những gì chúng ta tìm hiểu được về không gian. Giống như các nhà hàng hải đầu tiên thực hiện chuyến đi vòng quanh thế giới trong khi người ta vẫn nghĩ Trái đất là một mặt phẳng, chúng ta đã phải đi đến chỗ khám phá ra các thiên hà xa xôi. Làm sao có thể dự kiến được tương lai của chúng ta nếu không biết một ngày mới bắt đầu như thế nào. Hai câu hỏi khiến con người phải đối mặt với giới hạn trí tuệ của mình, hai câu hỏi mà ngay đến cả người thông thái trong số chúng ta cũng không thể trả lời, đó là: cái gì là lớn nhất, cái gì là nhỏ nhất, và khoảnh khắc số không, thời điểm mọi thứ bắt đầu là khi nào? Và người nào chấp nhận thử sức ở hai câu hỏi này cũng không thể hình dung ra nổi giả thuyết dù là mơ hồ nhất.
Thời còn tin rằng Trái đất là một mặt phẳng, con người không thể hình dung thế giới của họ là ở phía bên kia đường chân trời mà họ có thể nhận thấy. Vì sợ sẽ biến mất trong hư không, họ e ngại biển khơi mênh mông. Nhưng một khi họ đã quyết định tiến về phía chân trời, họ càng hiểu được độ dàn trải của thế giới nơi họ thuộc về.
Giờ đến lượt chúng ta thám hiểm Vũ trụ, để hiểu, ở phía bên kia các thiên hà mà chúng ta đã biết, vô số các thông tin đến với chúng ta từ các không gian và thời gian xa xôi. Trong vài tháng nữa, người Mỹ sẽ phóng vệ tinh không gian mạnh nhất chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Vệ tinh này có lẽ sẽ cho phép quan sát, lắng nghe và hiểu được Vũ trụ đã được hình thành như thế nào, liệu trên những hành tinh gần giống với hành tinh của chúng ta có xuất hiện sự sống hay không. Cần phải tham dự vào chuyến phiêu lưu này.
Tôi tin là Walter nói đúng, một phụ nữ trẻ ngồi ở hàng ghế thứ tư đang nhìn tôi chăm chú đến khó hiểu. Gương mặt người này gợi lên trong tôi một điều gì đó. Chí ít trong căn phòng này cũng có một người đang có vẻ bị cuốn theo bài diễn thuyết của tôi. Nhưng giờ không phải là lúc để quyến rũ ai đó, và sau thoáng ngập ngừng ngắn ngủi ấy, tôi kết thúc bài thuyết trình của mình.
Ánh sáng của ngày đầu tiên khởi nguồn từ đáy sâu nhất của Vũ trụ và đang hướng thẳng về phía chúng ta. Chúng ta có biết nắm bắt lấy nó, hiểu được nó không, rốt cuộc chúng ta có hiểu được mọi thứ đã bắt đầu như thế nào không?
Không gian lặng như tờ. Không ai nhúc nhích. Nỗi đau khổ dai dẳng của thằng người tuyết đang chậm rãi tan chảy dưới ánh nắng mặt trời chính là nỗi tuyệt vọng của tôi lúc bấy giờ; tôi chính là thằng người tuyết đó, cho đến khi Walter vỗ tay. Tôi thu lại các giấy tờ ghi chép của mình đúng lúc bà chủ tịch hội đồng giám khảo đứng dậy và đến lượt mình cũng vỗ tay, các thành viên trong hội đồng hùa theo bà và cả khán phòng đồng loạt vỗ tay; tôi cảm ơn tất cả mọi người rồi rời khỏi bục.
Walter dang tay đón tôi và ôm lấy tôi một lúc lâu.
- Anh thật là...
- Đáng thương hay đáng sợ? Tôi để cho anh tự do lựa chọn đấy. Mà tôi đã báo trước với anh còn gì, chúng ta chẳng có cơ may nào hết.
- Anh làm ơn im miệng cho! Nếu anh không cắt ngang thì tôi đã cho anh biết là anh thể hiện thật tuyệt rồi. Cử tọa đã không hề thì thầm phản đối lấy một câu, không thấy ngay cả đến một tiếng ho trong khán phòng này!
- Bình thường thôi, tất cả bọn họ đã chết giấc sau năm phút đầu mà!
Trong lúc ngồi xuống ghế, tôi thấy người phụ nữ trẻ ở hàng ghế thứ tư đứng dậy rồi bước lên bục. Đó chính là lý do tại sao người này nhìn tôi chòng chọc nãy giờ, vì chúng tôi đang ở vị trí đối thủ cạnh tranh và cô ấy đã quan sát tất cả những điều cần phải tránh khi thuyết trình.
Chiếc micro vẫn chưa hoạt động trở lại, nhưng giọng nói trong trẻo và sáng rõ của cô ấy vẫn vang tới tận cuối khán phòng. Cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô ấy như đang nhìn về nơi khác, về một xứ sở xa xôi nào đó. Cô ấy nói với chúng tôi về châu Phi, về một mảnh đất màu son mà bàn tay cô đã đào bới không ngừng nghỉ. Cô ấy giải thích rằng con người sẽ không bao giờ được tự do đến nơi nào mình muốn chừng nào họ còn chưa biết mình đến từ đâu. Xét theo khía cạnh nào đó, dự án của cô ấy là dự án tham vọng nhất trong số tất cả những dự án đã được thuyết trình, nó không chỉ đề cập đến khoa học và các ngành công nghệ mũi nhọn, mà còn đề cập tới việc thực hiện một ước mơ, ước mơ của cô ấy.
"Tổ tiên của chúng ta là ai?" là những lời đầu tiên của cô ấy. Hệt như tôi đang mơ được biết xem bình minh bắt đầu từ đâu vậy!
Cô ấy thu hút được sự chú ý hội đồng giám khảo ngay từ khi bắt đầu bài diễn thuyết. Bài diễn thuyết không phải là từ thích hợp, cô ấy đang kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện thì đúng hơn. Walter bị chinh phục hoàn toàn, cũng như các thành viên ban giám khảo và mỗi người chúng tôi đang có mặt trong khán phòng. Cô ấy kể về thung lũng Omo, tôi chắc sẽ không thể miêu tả những ngọn núi của Atacama đẹp như cô ấy đang vẽ ra trước mắt chúng tôi đôi bờ của con sông thuộc lãnh thổ Êtiôpia. Đôi lúc, tôi dường như nghe thấy tất cả tiếng sóng ì oạp vỗ bờ, cảm thấy luồng gió đang cuốn tung cát bụi, những vết bỏng rát vì cái nắng dữ dội. Trong khoảng thời gian đủ để kể một câu chuyện, tôi có thể bỏ ngang cái nghề mình đang theo đuổi để chuyển sang làm cùng nghề với cô ấy; gia nhập vào nhóm của cô ấy, đào bới thứ đất cằn cỗi bên cạnh cô ấy. Cô ấy lấy ra khỏi túi một đồ vật lạ thường, nâng niu đặt trong lòng bàn tay trước khi chìa cánh tay về phía hội đồng giám khảo để mỗi thành viên trong hội đồng có thể nhìn thấy nó.
- Đây là một mảnh xương sọ. Tôi đã tìm thấy nó ở độ sâu mười lăm mét bên dưới mặt đất, sâu trong một cái hang. Niên đại của nó là mười lăm triệu năm. Đó là một mảnh xương nhỏ xíu của con người. Nếu tôi có thể đào sâu hơn nữa, xa hơn nữa, lâu hơn nữa, biết đâu tôi sẽ quay về đứng trước mặt quý vị, và rốt cuộc có thể nói với quý vị rằng, con người đầu tiên là ai.
Khán phòng không cần đến sự khích lệ của Walter để nhiệt liệt hoan hô người phụ nữ trẻ này vào cuối bài thuyết trình của cô.
Vẫn còn mười ứng viên nữa và tôi thực lòng không muốn ở trong số những người trình bày sau cô ấy.
Lúc 21h30, ban giám khảo lui vào bên trong để thảo luận. Khán phòng vãn hẳn người và vẻ bình thản của Walter khiến tôi bối rối. Tôi ngờ là hắn đã từ bỏ mọi hy vọng liên quan đến chúng tôi.
- Lần này tôi nghĩ là chúng ta xứng đáng được thưởng một chầu bia loại ngon, hắn nói trong lúc cầm tay tôi lôi đi.
Dạ dày của tôi đã quặn thắt vì câu nói đó, rốt cuộc tôi đã nhập cuộc chơi, và tôi chờ đợi cho từng phút trôi đi mà không thể nào thư giãn được.
- Adrian, còn những bài học lỗi lạc của anh về tính tương đối của thời gian, anh định làm gì với chúng? Những giờ phút sắp tới đối với chúng ta có vẻ như cực kỳ dài đây. Đi thôi, chúng ta ra ngoài hít thở khí trời và sốc lại tinh thần đi!
Trên khoảng sân trước lạnh băng, một vài ứng viên cũng lo lắng chẳng kém gì chúng tôi đang châm thuốc hút, tự sưởi ấm bằng cách đứng giậm chân tại chỗ. Không thấy người phụ nữ trẻ ngồi hàng ghế thứ tư đâu, cô ấy đã biến mất.
Walter có lý, thời gian đã ngừng trôi và đối với tôi, dường như sự chờ đợi đang kéo dài bất tận. Ngồi trong quán bar Marriott, tôi không ngừng tra giờ trên đồng hồ đeo tay. Cuối cùng cũng đến lúc trở lại khán phòng nơi ban giám khảo sẽ thông báo quyết định của mình.
Người lạ mặt ở hàng ghế thứ tư đã ngồi vào chỗ của mình, cô ấy không mảy may nhìn đến tôi. Bà chủ tịch hội đồng bước vào, theo sau là các thành viên trong ban giám khảo. Bà bước lên bục và chúc mừng toàn thể các ứng viên vì đã xuất sắc thể hiện trong hồ sơ của từng người trong số họ. Bà khẳng định cuộc thảo luận đã diễn ra hết sức khó khăn và cần đến nhiều vòng bỏ phiếu mới có được kết quả cuối cùng. Một giải đặc biệt được trao cho ứng viên đã trình bày dự án lọc nước, nhưng phần thưởng quay trở lại với diễn giả đầu tiên, nó sẽ góp phần tài trợ cho những nghiên cứu của diễn giả đó về thuyết phát sinh sinh vật. Walter chịu đựng cú đó mà không hề tỏ ý phản đối. Hắn vỗ vai tôi rồi ân cần trấn an tôi rằng chúng tôi chẳng có gì phải trách mình cả, chúng tôi đã làm hết khả năng rồi. Bà chủ tịch hội đồng cắt ngang những tràng pháo tay.
Như bà đã thông báo, hội đồng giám khảo đã gặp phải rất nhiều khó khăn để đưa ra quyết định sau cùng. Năm nay có ngoại lệ, món tiền tài trợ sẽ được chia đều cho hai ứng viên, chính xác hơn là cho một ứng viên nam và một ứng viên nữ.
Người lạ mặt ở hàng ghế thứ tư là người phụ nữ duy nhất trình bày trước các thành viên giám khảo. Cô đứng dậy, lảo đảo, trong khi bà chủ tịch hội đồng mỉm cười với cô và tôi không nghe được tên cô trong âm thanh ồn ĩ của những tràng pháo tay.
Trên bục sân khấu là một vài cái ôm hôn và những người tham dự cũng như những người thân cận của họ bắt đầu rời khỏi khán phòng.
- Dù sao anh cũng sẽ tặng cho tôi đôi ủng để lội bì bõm trong phòng làm việc riêng chứ? Walter hỏi tôi.
- Lời hứa là lời hứa. Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng.
- Hồ sơ của chúng ta đã có vinh dự được lựa chọn... anh không chỉ xứng đáng với phần thưởng này, mà tôi cũng hết sức tự hào vì đã được đồng hành cùng anh trong chuyến phiêu lưu kéo dài suốt những tuần qua.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi bà chủ tịch hội đồng giám khảo đang muốn bắt tay tôi.
- Julia Walsh. Rất hân hạnh được làm quen với anh.
Đứng cạnh bà là một anh chàng to cao thân hình vạm vỡ. Âm sắc trong giọng nói cho thấy chắc chắn bà là người gốc Đức.
- Dự án của anh rất thú vị, người thừa kế của Quỹ Walsh nói tiếp, đó là dự án tôi thích nhất. Quyết định đã được đưa ra sau khi chênh lệch một phiếu. Tôi đã rất mong anh giành được giải thưởng này. Năm tới anh hãy tiếp tục tham gia, thành phần ban giám khảo sẽ thay đổi, tôi chắc chắn anh sẽ có được toàn bộ cơ hội. Ánh sáng của ngày đầu tiên sẽ đợi anh thêm một năm nữa, như vậy được chứ?
Bà nhã nhặn chào từ biệt tôi rồi lập tức rời đi, kéo theo anh bạn trai, một anh chàng Thomas nào đó.
- Đấy, anh thấy chưa, Walter thốt lên, đúng là chúng ta chẳng có gì phải hối tiếc!
Tôi không đáp lại, Walter đấm mạnh vào lòng bàn tay.
- Tại sao bà ta lại đến nói với chúng ta chuyện này nhỉ? Hắn lẩm nhẩm. "Chênh lệch một phiếu", thật không thể chịu nổi! Tôi sẽ thích hơn vạn lần nếu bà ta thông báo rằng chúng ta thua đứt đuôi, nhưng lại là chênh lệch một phiếu! Anh có nhận thấy sự tàn ác trong câu nói đó không? Tôi sẽ dành những năm tiếp theo của đời mình để làm việc trong những vũng ao, chênh lệch một phiếu! Tôi rất muốn biết ai là người đã làm thay đổi kết quả bỏ phiếu để vặn cho hắn gãy cổ.
Walter đang cáu tiết, và tôi không biết phải làm thế nào để hắn trấn tĩnh lại. Gương mặt hắn đỏ lựng, hơi thở dồn dập.
- Walter, anh phải bình tĩnh lại, anh đẩy chúng ta vào thế khó xử mất thôi.
- Làm sao có thể nói với ai đó rằng số phận họ đã được định đoạt với kết quả chênh lệch một phiếu cơ chứ? Đối với chúng, đó chỉ là một trò chơi thôi sao? Làm sao lại dám nói ra điều ấy cơ chứ? Hắn gào lên.
- Tôi nghĩ bà ta chỉ muốn động viên chúng ta và xúi chúng ta thử vận may thêm một lần nữa thôi.
- Đợi một năm nữa hả? Hay hớm nhỉ! Adrian, tôi sẽ quay về nhà, bỏ quá cho tôi vì đã bỏ mặc anh thế này, nhưng tối nay tôi không thể gặp gỡ giao du với ai được. Hẹn ngày mai gặp lại ở Học viện; nếu từ giờ đến lúc đó tôi tỉnh được rượu.
Walter quay gót và vội vã rời đi. Tôi còn lại một mình giữa khán phòng này, chỉ còn mỗi một việc là đi về phía cửa ra.
Bỗng nghe thấy tiếng chuông thang máy ở cuối hành lang, tôi liền rảo bước để vào buồng thang máy trước khi hai cánh cửa khép lại. Bên trong đó, cô gái vừa nhận được giải thưởng đang nhìn tôi bằng ánh mắt dễ thương nhất của mình.
Cô ấy đang kẹp dưới cánh tay bộ hồ sơ. Tôi chờ được đọc trên gương mặt cô niềm hạnh phúc vì chiến thắng vừa giành được. Cô ấy cứ nhìn tôi, một nụ cười hé nở trên môi. Tôi nghe thấy tiếng vang lên trong đầu giọng nói của Walter, nếu có mặt ở đây, hắn chắc sẽ nói cho tôi biết bộ dạng tôi trông như thế nào, "Anh vụng về quá đấy!"
- Chúc mừng cô! Tôi ngại ngùng ấp úng.
Cô gái không đáp.
- Em đã thay đổi đến thế ư? Cuối cùng cô ấy buột miệng.
Và vì tôi không tìm ra câu trả lời nào thích đáng, cô ấy mở hồ sơ cá nhân ra, xé lấy một tờ, bỏ vào trong miệng rồi bắt đầu nhai chậm rãi, vẫn giữ nguyên cái vẻ ranh mãnh ấy.
Và bỗng nhiên, ký ức về một phòng thi sống dậy và cùng với nó là hàng nghìn kỷ niệm về một mùa hè ngỡ như không có thực cách đây đã mười lăm năm.
Cô gái nhổ viên giấy nhỏ ra lòng bàn tay rồi thở dài.
- Thế nào, giờ thì anh nhận ra em rồi chứ?
Cửa thang máy mở ra đại sảnh, tôi vẫn đứng bất động, hai cánh tay buông thõng; buồng thang máy lại chạy lên tầng trên cùng.
- Anh có lẽ sẽ cần nhiều thời gian hơn để nhận ra em, em cứ hy vọng đã để lại choa nhiều dấu ấn hơn thế một chút cơ, hoặc đúng là em đã già thật rồi...
- Không, dĩ nhiên là không phải thế, nhưng màu tóc của em...
- Lúc đó em mới hai mươi, thời đó em thay đổi màu tóc liên tục mà, giờ thì em không thế nữa. Anh thì không thay đổi, có lẽ là một vài nếp nhăn, nhưng anh vẫn giữ được cái ánh mắt nhìn đăm đắm vào không gian ấy.
- Gặp lại em ở đây sau ngần ấy năm... anh bất ngờ quá.
- Em công nhận là trong thang máy thì không vô vị chút nào. Chúng ta lại lên xuống các tầng thêm lần nữa hay anh dẫn em đi ăn tối đây?
Rồi không chờ câu trả lời, Keira buông rơi tập hồ sơ đang cầm trên tay, ngả vào vòng tay tôi và hôn tôi. Nụ hôn này mang hương vị của tờ giấy đã được nhai trước đó; chính xác là thế, một nụ hôn vị giấy thực sự mà ngày xưa tôi đã mơ ước được viết ra những cảm giác tôi đem lại cho cô ấy. Có những nụ hôn đầu đời khiến cuộc đời bạn hoàn toàn thay đổi. Ngay cả khi ta không chịu thừa nhận chuyện đó thì cũng chẳng khác đi được. Những nụ hôn đầu đời ấy đón nhận bạn mà không hề báo trước. Đôi khi chuyện này xảy đến với nụ hôn thứ hai, ngay cả khi nó chỉ xảy ra mười lăm năm sau nụ hôn đầu.
Mỗi khi cửa thang máy mở ra đại sảnh, một trong hai chúng tôi lại nhấn nút và giữ không buông tay. Đến lượt thứ sáu, anh nhân viên trông coi thang máy đã đứng sẵn chờ chúng tôi, tay khoanh trước ngực. Buồng thang máy của anh ta không phải là phòng khách sạn, nếu không thì đã chẳng có camera gắn bên trong rồi anh ta yêu cầu chúng tôi rời khỏi đây ngay cho. Tôi nắm tay Keira kéo đi và chúng tôi ra đến khoảng sân trước vắng tay, ai nấy đều bối rối ngượng ngùng.
- Em xin lỗi, em đã không suy nghĩ... là cơn say do chiến thắng này mang lại.
- Còn anh, là do cơn say từ thất bại của anh, tôi trả lời.
- Em xin lỗi, Adrian, em vụng về quá.
- Sao nhỉ, nếu Walter có mặt ở đây, hắn sẽ thấy ở chúng ta ít nhất là một điểm chung. Em có muốn thử lại lần nữa không?
- Thử gì cơ?
- Sự vụng về của anh, chiến thắng của em, thất bại của anh, anh để em tùy ý lựa chọn đấy.
Keira hôn lướt môi tôi, rồi van xin tôi hãy rời khỏi cái nơi thảm thê chúng tôi đang đứng.
- Nào, chúng ta đi dạo một lát, tôi bảo cô ấy, bên kia sông Tamise có một công viên đẹp tuyệt...
- Trong công viên anh vừa nói có bò không?
- Anh nghĩ là không. Nhưng tại sao kia?
- Em có thể ngốn hết veo một con bò, bởi vì em đang đói quá mà. Từ sáng tới giờ em chưa có gì vào bụng, dẫn em vào một quán nào đó còn phục vụ bữa tối đi.
Tôi còn nhớ một nhà hàng hồi đó chúng tôi thường xuyên ghé qua dùng bữa; tôi không rõ nó còn hoạt động nữa không nhưng vẫn nói địa chỉ cho tài xế taxi.
Trong khi chúng tôi đang chạy xe dọc theo sông Tamise, Keira nắm tay tôi. Đã lâu rồi tôi không được cảm nhận tình cảm âu yếm này. Ngay lúc này, tôi quên khuấy thất bại của mình, quên khuấy khoảng cách hình thành cố định vào tối nay giữa Luân Đôn là nơi tôi sinh sống từ nay trở về sau và cao nguyên Atacama, nơi những giấc mơ của tôi vẫn còn lưu lại.