Chương 27: Thung lũng Omo
Buổi sáng nhợt nhạt của thung lũng Omo làm hiện lên quang cảnh đầm lầy và trảng cỏ lọt thỏm giữa các cao nguyên. Toàn bộ dấu vết của cơn bão đã biến mất. Dân làng đã xây dựng lại những thứ bị gió phá hủy. Những chú khỉ colobus chuyền từ cành này sang cành khác, làm các cây hầu như oằn xuống khi họ đi qua.
Nhóm khảo cổ vượt qua một ngôi làng của bộ tộc Qwegu và xuôi xuống hạ lưu thêm chút nữa thì cuối cùng cũng đến ngôi làng của bộ tộc Mursis.
Các chiến binh và lũ trẻ đang chơi đùa bên bờ sông.
- Các bạn đã trông thấy gì đẹp bằng các dân tộc sống trong thung lũng Omo chưa? Keira hỏi các bạn đồng hành.
Họ vẽ lên những bức tranh bậc thầy trên làn da đồng ánh đỏ. Người Mursis chỉ bằng bản năng đã đạt tới trình độ mà vài họa sĩ lớn phải mất cả đời tìm tòi mới đạt được. Bằng những đầu ngón tay hoặc bằng đầu thân sậy vuốt nhọn, họ dùng thứ đất màu son, hoặc tất cả những sắc màu khác mà thứ đất núi lửa ban tặng để tự tô điểm cho mình, màu xanh lục, màu vàng, màu xám tro. Một bé gái như bước ra từ tranh của Gauguin đang cười với một chiến binh trẻ được tái hiện qua nét vẽ của Rothko.
Trước vẻ lộng lẫy huy hoàng ấy, các đồng nghiệp của Keira nín lặng, kinh ngạc đến thán phục.
Nếu nhân loại thực sự có một cái nôi, người dân Omo dường như vẫn đang sống trong cái nôi ấy.
Toàn bộ dân làng bắt đầu chạy xô tới gặp họ. Giữa đám người đang nhảy múa để thể hiện sự mừng vui, Keira chỉ tìm kiếm một gương mặt, một gương mặt duy nhất. Cô có thể nhận ra gương mặt đó giữa hàng trăm gương mặt khác, dù có khuất sau lớp mặt nạ bằng đất son hay đất sét cô vẫn sẽ nhận ra các đường nét của nó, nhưng Harry không tới đón cô.