Chương 10: Tình yêu gần trong gang tấc
Từ trước đến nay, dù là đêm trước có uống say Lương Duyệt cũng không để ảnh hưởng đến công việc. Đây cũng là điều mà Hàn Ly rất phục cô.
Trong các lần đi dự tiệc để bàn bạc với khách hàng bàn về vụ án, hay đi quan hệ với bên tư pháp, chưa khi nào Lương Duyệt từ chối. Ngày hôm sau, khi những người cùng dự tiệc kéo lê đôi chân mệt mỏi và cái đầu nặng chịch tới cơ quan thì đã thấy Lương Duyệt ngồi nghiêm chỉnh trước màn hình máy tính xử lý công việc, như thể người uống không biết say trên bàn tiệc ngày hôm qua không phải là cô.
Giống như bây giờ. Cô với bộ trang phục màu đen, áo sơ mi cho vào trong váy, chẳng hề có chút nào điệu đà, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng không một chút ảnh hưởng tới sự nghiêm trang trong giọng nói và sự cẩn thận trong lý luận nghiệp vụ, tay cầm chắc chiếc cặp tài liệu, thảo luận về vụ án với anh mà đầu không hề ngẩng lên.
“Vụ án của tập đoàn Tinh Trị tôi đã giao cho Doanh Doanh rồi, nếu trên cần đến quan hệ thì tôi có thể tới.” Lương Duyệt nói.
“Hôm qua cô đã về nhà thế nào?” Hàn Ly dè dặt hỏi.
Lương Duyệt sa sầm mặt, ném phạch chiếc cặp tài liệu lên mặt bàn thuỷ tinh của anh, đáp lại với vẻ mặt coi thường: “Vậy cái tát trên mặt anh là do ai vậy?”
“Lương Duyệt, mắt cô đừng có mà dữ dằn như vậy được không? Hãy giả vờ như không nhìn thấy đi, như thế ít nhất cũng còn giúp ông chủ của cô giữ lại được một chút thể diện chứ!”Anh nói với vẻ nài nỉ, cáu giận.
Lương Duyệt nhìn anh ta bằng ánh mắt có phần hơi vô duyên và nói: “Không phải là tôi quá nghiêm khắc, mà vấn đề rất rõ ràng, hơn nữa mặt anh cũng quá là to, cái tát ấy quá là hoàn mỹ, chỉ cần mắt không sao là được rồi, còn nếu coi như không thấy nó thì rất khó đấy.” Nói đến đây, Lương Duyệt ngó vào mặt anh rất kỹ, rồi gật đầu nói: “Quả là rất khó, ngay cả dấu của chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cũng hằn rất rõ”
“Này, đừng có mượn vào một chút thủ đoạn ấy của người khác mà bỡn cợt tôi, ai mà chẳng có lúc như vậy? Dấu của chiếc nhẫn mà cô cũng nhìn thấy trên mặt sao? Chút kinh nghiệm ấy của cô cũng là do tôi truyền lại cho cô, thế mà bây giờ cô dám lấy nó ra để cười cợt tôi hả?” anh ta vênh mặt lên, cự lại.
Cô không thèm để ý tới màn tố khổ mà anh đang định diễn, lật đám tài liệu trong cặp, vẫn điềm nhiên hỏi: “Trước đây cùng lắm cũng chỉ là mắng nhiếc, và cũng không thấy anh bị thiệt thòi gì nhiều, còn lần này tại sao lại bị đánh vô duyên vô cớ như vậy? Không lẽ cô ấy…” Lương Duyệt đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cô ngẩng lên nhìn anh ta, rồi lắc đầu để bày tỏ sự ngạc nhiên của mình, “Trời, không có lẽ anh chán sống rồi à?”
Hàn Ly chậm rãi dựa vào vào ghế, tay xoay xoay chiếc bút máy cái rồi mới ký vào tập công văn ở phía dưới, “Tôi còn có cách gì được nữa đâu? Cô cần phải biết rằng, sói mà ăn cỏ lâu ngày thì sẽ không thể nào sống nổi!”
Những âm thanh quen thuộc ở phía ngoài mỗi ngày một đến gần, nó mang theo dấu hiệu của một trận lôi đình đang tiến về phía họ.
Khuôn mặt lạnh như như băng của Lương Duyệt lập tức nở nụ cười ngay trong chốc lát, “Phải, anh đã nói đúng. Nhưng con sói ăn thịt sẽ lập tức bị người đi săn bắn chết!”
Cô vừa dứt lời, cánh cửa phòng của Hàn Ly lập tức bật mở. Lương Duyệt quay đầu lại nhìn ông chủ đang trong vẻ bình thản đến khác thường, rồi mỉm cười ranh mãnh. Quả nhiên, vẻ khô lạnh cứng nhắc lập tức trở lại trên khuôn mặt của Hàn Ly, anh duyệt những công văn trong chiếc cặp trong tay với vẻ không mấy để tâm, không thèm ngẩng lên nhìn người mới tới dù chỉ là một cái.
Lại sắp sửa rồi, mỗi lần trước mặt Phương Nhược Nhã, Hàn Ly lại giả vờ tạo bộ mặt của một người đàn ông lạnh lùng, khô cứng, nhưng trước mặt của Lương Duyệt thì lại trở lại hình ảnh của một ông chủ vô lương nhăn nhăn nhở nhở, thói xấu của anh ta khiến người ta tức đến mức chỉ còn biết nghiến răng. Lương Duyệt tin rằng sẽ có những người cao tay hơn tìm lại sự công bằng cho cô.
Hôm nay xem ra, những lời cầu xin ấy cuối cùng đã khiến trời xanh cảm động. cái người trừng trị anh ta chính là Phương Nhược Nhã với vẻ mặt tức giận hằm hằm.
“Hàn Ly, anh phải giải thích rõ ràng cho tôi hay, tôi nhận lời lấy anh từ khi nào?”
Phì - ngụm cà phê trong miệng Lương Duyệt phun ra, cô vội rút tờ giấy ăn lau lên khoé môi nhìn hai con người đang nhìn nhau trừng trừng tới mức mắt như muốn toé lửa, rồi cười ha hả.
“Tối hôm qua cô đã đưa ra yêu cầu như vậy khi ở trên giường của tôi. Cô đã nói ra trước như vậy nên tôi cũng không tiện từ chối, chỉ còn biết đeo nhẫn vào ngón tay cô. Sao, cô quên rồi à?” Hàn Ly dựa về phía sau, đáp trả lại Phương Nhược Nhã bằng vẻ không mấy chú tâm.
“Anh tưởng tôi là đồ ngốc à? Nhẫn chưa hề thay đổi, vẫn như năm năm trước, thế mà tôi lại có thể nhận lời của anh sao?” Khuôn mặt của Phương Nhược Nhã đỏ bừng vì câu nói lấp lửng vừa rồi của Hàn Ly, nó rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nhiều chuyện.
Về chuyện rắc rối trong quan hệ giữa hai người này thì rất khó dùng một hai câu để nói cho hết, nên Lương Duyệt đã ý tứ nhường chỗ trống phía trước bàn của ông chủ, nhón chân tới góc khuất phía sau tiếp tục quan sát như trước.
“ Anh đúng là đồ khốn, năm xưa tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh không muốn, bây giờ anh lại muốn quay lại chuyện cũ. Tôi nói cho anh hay, Phương Nhược Nhã này không chịu chấp nhận như thế đâu, dựa vào đâu mà chỉ cần anh vỗ đùi một cái là tôi phải ngồi lên? Hổ không giương oai, anh coi tôi là Hellokitty đúng không? Bây giờ Phương Nhược Nhã này nói cho anh biết, thứ này tôi không cần!” Hình như chỉ nói không thôi thì không hả giận, cô cố sức lôi bằng được chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay.
Ngồi trong góc khuất, Lương Duyệt vừa nghe những câu trên vừa gật đầu liên tiếp, trong bụng thầm khen: nói rất phải, đúng là rất có phong cách của người nhà họ Hàn, không những miệng lưỡi sắc sảo, mà ngay cả tư duy cũng rất nhanh nhậy, đều là phẩm chất của người làm nghề luật sư.
Hành động tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngói tay của Phương Nhược Nhã rõ ràng là đã khiến cho luật sư Hàn Ly - một con người ngày thường rất bình tĩnh, nổi giận, anh đe doạ bằng giọng rất dữ dằn: “Phương Nhược Nhã, anh cảnh cáo em một lần nữa, nếu hôm nay em cứ nhất quyết tháo bằng được chiếc nhẫn ra khỏi tay thì anh sẽ không tha cho em đâu!”
“Hừ, tưởng rằng tôi sợ anh sao? Anh nghĩ rằng tôi uống nước lã mà lớn lên chắc?” Phương Nhược Nhã đáp lại bằng vẻ coi thường, “anh thích làm gì xin cứ việc. Anh doạ ai mới được chứ? Nếu tôi mà sợ thì đâu còn là Phương Nhược Nhã nữa!”
Đúng lúc Phương Nhược Nhã đang trút cơn giận, thì đã bị ôm lấy và kéo về phía trước, đôi cánh tay cố giẫy giụa bị kẹp chặt về phía sau, chiếc nhẫn vẫn chưa tháo xong thì đôi môi đã bị bịt chặt lại.
Hàn Ly cảm thấy lớp son môi cam trên môi cô là mùi vị tuyệt vời nhất trên thế gian này, đôi môi ấy rất mềm, rất thơm. Anh hôn mãi hôn mãi và bỗng cảm thấy như có men say, cơn giận dữ vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là cảm giác ngất ngây. Đôi môi khô khát của anh cảm thấy Phương Nhược Nhã trước mắt mình chính là nguồn an ủi tốt nhất cho những tổn thương mà anh phải chịu đựng.
Những nụ hôn mãnh liệt diễn ra ngay trước mắt, Lương Duyệt bất lực khi trở thành người buộc phải chứng kiến. Màn trình diễn của nụ hôn ấy càng ngày càng có chiều hướng điên cuồng hơn và có phần xxx, cô đành phải hung hắng ho mấy tiếng để cảnh báo.
“Tôi nên đi hay nên ở lại, anh Hàn, anh phải nói một câu cho rõ đi chứ, đừng có chỉ biết chăm chăm vào việc thoả mãn cho đôi môi của mình như vậy, dù thế nào thì cũng phải nghĩ tới cảm nhận của người khác chứ?”
Nhưng rõ ràng là những lời yếu ớt ấy của Lương Duyệt không đủ để đánh thức hai con người đang quấn chặt lấy nhau ấy, vậy…
May mà cũng không đến nỗi, Hàn Ly cuối cùng cũng lấy lại được phần nào lý trí, anh đưa tay ra phía sau lưng Phương Nhược Nhã và khẽ xua xua, nhìn theo phía ngón tay dài của anh ta chỉ về phía cửa, Lương Duyệt lập tức hiểu rằng, ý anh ta là muốn cô lui ra ngoài, thế nên cô nhón chân khe khẽ đẩy cửa bước ra.
Cánh cửa được khép lại, Lương Duyệt đứng bên ngoài cửa khẽ lắc đầu mỉm cười, sau đó cô xách chiếc túi bước tới khu làm việc của Doanh Doanh, nói: “Luật sư Hàn đang tiếp một vị khách quan trọng, mọi người tạm thời đừng quấy rầy anh ấy. Tôi có việc phải đi, nếu có gì thì hãy gọi điện cho tôi.”
Đúng lúc ấy thì từ trong phòng vọng ra tiếng kêu đau đớn nhưng cố kìm của Hàn Ly. Mấy đồng sự ở gần phòng làm việc của anh mở to mắt ngạc nhiên và sửng sốt trước tiếng kêu ấy, chỉ riêng Lương Duyệt là tỏ vẻ không để ý gì đến điều đó, cô mỉm cười và rời đi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Hàng năm, mỗi khi tới ngày 24 tháng 4 là cô lại đến dự buổi tiệc chúc mừng ngày thành lập của tập đoàn Trung Thiên với danh nghĩa phu nhân của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn. Tất nhiên đó cũng là những giờ phút duy nhất trong năm cô bước chân vào toà nhà của tập đoàn Trung Thiên với danh nghĩa này.
Lúc thường mọi người thường gọi cô là luật sư Lương hoặc cố vấn Lương.
Hồi còn nhỏ xem tiểu thuyết tình yêu và phim ảnh Hồng Kông, trong đó có rất nhiều cảnh về các bàn tiện khiến người ta thấy mà thèm muốn, nào là những chiếc bàn xoay có mặt kính bóng lộn, xung quanh là những quý bà sang trọng xinh đẹp và quyến rũ đang thỏ thẻ chuyện trò, trên bàn có không biết bao nhiêu món ăn ngon, mà mỗi món ấy đều là một bố cảnh rực rỡ trong giấc mơ của thiếu nữ. Đáng tiếc là, sau này mỗi lần không cẩn trọng bước chân vào đó mới biết được rằng, những món ăn ấy sẽ trở thành những độc dược trong khi mà bạn chẳng hề muốn ăn nó, đằng sau của những quý bà ấy là sự lạnh nhạt vô tình như băng giá và nỗi cô đơn, tất nhiên ở đó còn có cả những cuộc đấu đá, tranh giành và mưu mô âm thầm diễn ra rất quyết liệt, ngay cả hơi thở cũng phải hết sức cẩn trọng.
Bạn đã thấy chưa, càng lớn lên càng thấy nhiều điều không hay.
Những cuộc gặp mặt như vậy, Trịnh Hy Tắc luôn không đi cùng với Lương Duyệt. Công việc ngày thường của cả hai đều rất bận, càng không nói gì đến chuyện đi cùng nhau, vì thế thông thường người nào tự thu xếp công việc, quần áo của người ấy, đến giờ gọi một cú điện thoại, hẹn gặp nhau trước cửa trụ sở của Trung Thiên là xong, và sau đó khoác tay nhau tiến vào hội trường.
Nhưng tình hình hôm nay rất khác, anh không chỉ gọi điện đến từ rất sớm cho thím Đường để xác nhận việc Lương Duyệt đã lái xe về nhà, mà còn về nhà ngay sau đó không bao lâu, vì thế chuyện Lương Duyệt ngạc nhiên khi mở cửa ra nhìn thấy anh về, là điều hoàn toàn dễ hiểu.
“Sao anh lại về? Chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau là sẽ gặp ở trước cửa của Trung Thiên sao?” Cô vẫn đứng ở giữa cửa, hỏi.
“Anh thấy về nhà thay quần áo như thế sẽ tiện hơn.” Anh trả lời.
Lương Duyệt không phủ nhận việc cô cảm thấy ở anh có điều gì đó kỳ quặc khác thường.
Trịnh Hy Tắc luôn rất chú ý tới ăn mặc, mỗi bộ quần áo và cà vạt đi kèm luôn để riêng ở mỗi ngăn. Thường ngày, mặc bộ đồ nào anh cũng đều thông báo trước, để cho hai bà cô trong nhà tìm giúp, Lương Duyệt chưa bao giờ phải nhúng tay vào việc đó. Cũng chính vì vậy mà việc anh bất ngờ trở về khiến Lương Duyệt cuống quýt chân tay, thậm chí cà vạt của anh ở chỗ nào, bộ âu phục nào thì hợp với chiếc cà vạt nào cô cũng đều không biết.
Vì thế, cô hết quay ra rồi lại quay vào, lục tìm trong tủ quần áo khiến mồ hôi túa ra đầy mặt. Tay trái cô cầm chiếc sơ mi màu xám, tay phải cầm chiếc cà vạt màu xanh kẻ ca rô, cô quay sang hỏi chồng: “Bộ này được không?”
Anh nhìn kỹ một lúc rồi hỏi với vẻ bất lực: “Em định phối hợp màu xám với màu xanh thật à?”
Xem ra để làm tốt vai trò một người vợ hiền trong gia đình là một việc cần phải có nghệ thuật, khó hơn hẳn việc học để trở thành một luật sư.
Cô lại nghiến rắng, quay đầu vào chọn lựa một lần nữa.
“Vậy, bộ này thì sao?” cô quay người hỏi một lần nữa với vẻ đầy hy vọng.
“Bộ này đã mặc trong buổi gặp mặt nhân viên đầu năm rồi.” Trịnh Hy Tắc đưa tay ôm ngực nhìn Lương Duyệt đang trong trạng thái rồi bù, môi trề ra vẻ thích thú.
“Thật à?” Cô không tin, cầm bộ quần áo đó lên xem, cô thấy nghi ngờ trí nhớ của anh.
“Đúng như thế, anh đi cùng với em mà.” Anh bổ sung một câu, rồi chăm chú quan sát phản ứng của cô.
Tất nhiên, muốn làm cho Lương Duyệt áy náy về chuyện này quả là rất khó, cho nên kết quả quan sát là cô ngước đôi mắt hoang mang lên nhìn, cô đã quên thật sự.
Tiếp đó thêm mấy lần lục tìm nữa, tới lúc mà sự kiên nhẫn của Lương Duyệt đã dốc ra gần hết, anh nghĩ, nếu cứ tiếp tục với kết quả không tìm được bộ nào vừa ý, chắc chắn cô sẽ từ chối thẳng thừng không tới dự bữa tiệc chúc mừng của Trung Thiên hôm nay nữa.
Cho nên, cuối cùng anh quyết định đồng ý với một trong số những bộ mà cô đã chọn và mặc nó lên người. Nhìn chiếc cà vạt trong tay, Trịnh Hy Tắc đưa tay vẫy Lương Duyệt lúc đó như vừa trút xong gánh nặng, sau đó hất cằm lên ra hiệu bảo cô thắt cà vạt cho mình.
Trịnh Hy Tắc rất cao, dù là người cao như Lương Duyệt cũng phải kiễng chân lên mới quàng được chiếc cà vạt từ phía sau về đằng trước, ánh mắt chăm chú của cô dừng lại nơi cổ anh, còn ánh mắt của anh thì dừng lại trên đôi mi đang khẽ rung lên của cô.
Lương Duyệt đã trang điểm xong từ sớm, cô không còn vẻ lạnh lùng như lúc thảo luận về công việc trong ngày hôm trước, trông cô hồng hào, lộng lẫy và cũng rất dịu dàng. Suy cho cùng, trong trường hợp như thế này thì với vị trí là phu nhân của Chủ tịch Hội đồng quản trị chỉ cần tỏ ra dịu hiền là được, vì thế cô đã dùng một chiếc trâm cài tóc hiệu Cartier cài một cách rất đơn giản, mặc một bộ đồ dạ hội màu đen giản dị cũng đã rất đẹp rồi. Chiếc váy mặc phía dưới, trừ chỗ xẻ để lộ một chút ít chân, còn lại rất kín đáo.
Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, mái tóc được búi gọn, chỉ còn lại một vài sợi, xoà xuống bên tai rồi dính vào cổ, làm cô thấy ngứa và khó chịu. Cô đưa tay gạt nó sang bên vẻ bực bội, rồi lại tiếp tục thắt cà vạt cho anh, nhưng cũng vì thế mà mấy sợi tóc lại một lần nữa xoà xuống.
Nhưng lần này thì cô mặc kệ cho chúng xoà mà chỉ chăm chú vào việc thắt chiếc cà vạt cho anh xong.
Anh đưa tay gỡ chiếc trâm cài xuống, thế là cả mái tóc mượt mà lập tức xoà xuống, mùi hương thơm của hoa bách hợp cũng lan toả theo.
“Anh làm gì thế? Em phải búi mãi mới được đấy.” Cô ngạc nhiên hỏi.
Trịnh Hy Tắc đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc vương bên tai cô, mỉm cười đáp: “Búi như thế trông già lắm, mà cũng không đẹp nữa.”
Hơi thở của anh thoảng mùi thuốc lá xen lẫn mùi bạc hà lùa qua tóc cô buồn buồn, dường như anh đang muốn truyền tới cô một tình cảm gì đó rất khác thường. Nhưng đó lại là thứ mà cô muốn trốn chạy nhất và cũng lại là thứ cô không muốn nhìn thấy nhất.
Sau một hồi im lặng như vậy, cô cười vẻ độ lượng và cất tiếng phá tan sự im lặng mà trong lòng hai người đều rât rõ: “Muốn trẻ trung xinh đẹp hả? Vậy thì hãy đi tìm cô Trình từng si mê anh đi!”
Có đôi chút ghen tuông ẩn chứa trong câu nói đó, bởi trong giọng nói và tiếng cười của cô có chút gì đó hơi gượng gạo.
Thấy cô chuyển chủ đề câu chuyện, Trịnh Hy Tắc dường như nghĩ ngợi điều gì đó rồi sau đó cũng cười với vẻ khoái trá, “Đã lâu như thế rồi mà vẫn còn nhớ cô ấy là người như thế nào à?”
Lương Duyệt mỉm cười với vẻ nhã nhặn gíống như các cô gái khi nói lời cảm ơn trong các buổi nhận giải thưởng: “Cũng chỉ mới bốn năm chứ gì đâu, làm sao nói quên là quên ngay được? Huống chi, cái cảnh ghen tuông giữa những tình địch ngay trong ngày cưới của mình thì có cô gái nào mà quên được? Tất nhiên anh cũng nên nhớ là, trí nhớ tốt là một trong những yêu cầu cần phải có của người làm nghề luật sư đấy.”
“Trí nhớ tốt là yêu cầu cần có của nghề luật sư? Được, vậy anh hỏi em, nhẫn cưới của em đâu rồi?” Giọng nói của anh bình thản, tay kiên quyết kéo bàn tay cô từ phía sau về, rồi ôm cô kề bên ngực.
Nhẫn cưới? Lưỡng Duyệt vô cùng bất ngờ trước câu hỏi ấy của anh, cô giật mình, cúi xuống nhìn vào ngón tay đeo nhẫn ở bên trái, nó trống không.
Chết rồi.
Nhẫn là thứ họ nhất định phải mang theo khi xuất hiện trong bữa tiệc, rất nhiều lời dị nghị xôn xao về các cuộc hôn nhân đổ vỡ trong xã hội cũng chỉ vì chiếc nhẫn cưới tưởng như rất đơn giản ấy.
Lúc mua đôi nhẫn cưới ấy anh đã phải chọn đi chọn lại, không hề tiếc thời gian, phiền phức, sau này Lương Duyệt mới biết được vì sao người ta phải đầu tư nhiều tâm sức như vậy. Có gì khiến người ta tín phục bằng đôi nhẫn chất lượng tốt, được tạo bởi những ý tưởng sang tạo của một nhà sản xuất nổi tiếng, sang trọng và sáng choang?
Cũng chính vì tầm quan trọng của chiếc nhẫn, khiến cô lập tức lo lắng, chau mày nhăn trán cố nhớ ra. Hình như trước khi bắt đầu phiên toà một hôm nào đó, để tiện cho làm việc cô đã tháo nó ra, rồi sau đó không biết cô đã cất nó ở đâu nữa?
Nhìn dáng vẻ khổ sở cố nhớ của cô, anh mỉm cười: “Nhẫn ở đây này, tối hôm qua anh phát hiện ra là em đã để quên nó trong nhà vệ sinh”
Trong tay anh là chiếc nhẫn TIFANY, kiểu dáng và độ sáng của nó Lương Duyệt đã rất quen thuộc.
Lương Duyệt thở phào một cái nhẹ nhõm chìa tay ra định với lấy, nhưng Trịnh Hy Tắc không chịu đưa lại ngay.
Anh cầm chiếc nhẫn lên khua khua trước mặt cô mấy cái, rồi bằng vẻ mặt rất nghiêm túc kéo bàn tay thon dài của cô về trước mặt, rồi sau đó đeo chiếc nhẫn trở lại ngón tay cô một lần nữa.
Anh nói: “Chỉ cần chiếc nhẫn còn, thì cuộc hôn nhân còn và em cũng còn. Vì thế, hãy hứa với anh, đừng bao giờ đánh mất nó nữa.”
Một yêu cầu đối với thời gian, một khát vọng đối với tình cảm, anh luôn tự khoe rằng giữa hai người không có sự ràng buộc về tình cảm, và cũng đồng ý với cô rằng hai bên chỉ dùng hôn nhân để cải thiện hiện trạng, nhưng Lương Duyệt đã nhìn thấy trong mắt anh vẻ nghiêm túc mà cô chưa thấy bao giờ .
Rút cục là anh muốn nói điều gì?
Lương Duyệt nghe mà không hiểu.
Nhưng không khí ấm áp trước mắt khiến cô thấy tim mình đập thình thịch. Thực ra, ngay từ hôm đeo chiếc nhẫn đó vào tay cô đã biết rằng không thể nào quay trở lại được nữa, vì thế nhắc lại một lần nữa chỉ khiến nỗi đau trong lòng cô khoét sâu thêm mà thôi.
Dĩ vãng như dòng nước chảy cũng cần phải được quên đi, tuy rất khó khăn, nhưng dù sao cũng vẫn phải cố gắng.
“Em biết, chiếc nhẫn cưới ít nhất cũng phải đeo trong 50 năm, em… lần sau em sẽ chú ý. Em cam đoan sẽ không đánh mất nữa, nếu anh đánh mất trước thì em sẽ không chịu mua bù cho anh đâu.” Cô nói bằng thái độ rất dứt khoát.
Tuy giọng nói của cô thiếu vẻ mềm mại tình cảm, cô là người không biét nói những lời ngọt ngào, nhưng anh vẫn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, “Em yên tâm, dù anh có đánh mất mình thì anh cũng sẽ không đánh mất nó đâu.”
Rất ít khi Trịnh Hy Tắc có vẻ dịu dàng như nước như lúc này, vì thế cô không khỏi cảm thấy lo ngại trước sự thay đổi đột ngột ấy của anh. Hôm nay anh ấy sao thế nhỉ? Sao lại trở nên lạ lùng như vậy?
Môi anh từ từ lướt xuống, Lương Duyệt không dám cử động mạnh.
Cảnh tượng Hàn Ly và Phương Nhược Nhã hôn nhau lúc sáng lại hiện lên trước mắt cô, vì thế khi bàn tay anh siết mỗi lúc một chặt, mặt cô đỏ bừng lên. Nụ hôn gấp gáp và bất ngờ của anh khiến cô không sao thở được, cô đưa tay định đẩy ngực anh ra, nhưng càng cố thì anh lại càng ghì chặt hơn, cố tránh nhiều lần nhưng không được, hơi thở của cô mỗi lúc một nặng nề, khó khăn.
Trịnh Hy Tắc áp mũi vào bên tai cô, “Chúng ta không cần phải vội, thời gian vẫn còn đủ.”
Lương Duỵêt cảnh giác khi cảm thấy bàn tay anh ôm phía sau lưng đang dần trượt xuống phía dưới, để tạo vẻ đẹp khi mặc bộ dạ hội cô đã không mặc áo lót ngực, nhưng anh… Hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô, anh khẽ cắn lên đó, những động tác tiếp theo chứng tỏ anh đang dần mất đi sự tỉnh táo. Cô khẽ hỏi: “Vậy, lái xe…”
“Không sao, cậu ta không lên đây đâu.” Giọng anh bắt đầu trở nên khàn đặc.
Thế là công việc lựa chọn rất khó khăn cho chiếc áo sơ mi và bộ com lê đi cùng lại phải tiến hành thêm một lần nữa, còn Lương Duyệt cũng đã thôi giẫy giụa và bỗng nhiên bị chiếc nhẫn trên tay kéo trở về với câu chuyện chiếc nhẫn lúc trước.
Tối hôm qua, cô không đeo găng tay vào nhà vệ sinh, vì thế cũng không có khả năng để chiếc nhẫn ở trong đó, vậy thì, vì sao anh ấy lại nói dối?