Chương 66: Mẹ, mẹ là món quà bố tặng con sao?
Cô không để tiếng thở dài này phát ra ngoài, trong lòng thở dài là đủ rồi, nói ra là đi quá giới hạn rồi, bác sĩ ngoại khoa đều bận rộn như vậy, cô không phải chưa từng trải qua, ở trong bệnh viện ở phương nam, cô cũng đã từng liên tiếp hai ba ngày không đi ra khỏi văn phòng.
Ngay sau đó trong thang máy lại rơi vào im lặng, cũng may mỗi một tầng đều có người tiến vào, dần dần, thang máy chật kín người.
Cô với anh bị ngăn cách bởi rất nhiều người.
Thỉnh thoảng có người quen đi vào thang máy, sẽ gọi một tiếng bác sĩ Ninh, phản ứng của anh lại có chút chậm chạp.
Cô vô cùng kinh ngạc, quan sát cẩn thận lại, mới phát hiện anh đã mệt đến nỗi ở trong thang máy cũng nhanh chóng muốn ngủ....
Kết quả này là anh chịu đựng mấy hôm rồi?
Dựa theo tố chất thể lực của anh, chịu đựng một đêm sẽ không mệt đến như vậy, ngay cả cô cũng có thể làm được.
Cũng từng có bạn bè hỏi cô, dường như bác sĩ ngoại khoa bọn cô mệt như vậy, làm sao còn có thể ở trong tình trạng mệt mỏi như vậy làm phẫu thuật liên tục mấy giờ liền?
Cô từng cười trả lời bạn cô, bác sĩ ngoại khoa cả nước đều mệt, vậy cậu đã nghe qua phải phẫu thuật bất ngờ chưa?
Đúng vậy, chỉ cần đứng trên bàn làm một phẫu thuật nhỏ, giống như dùng thuốc kích thích, toàn thân tập trung cao độ, minh mẫn bình tĩnh tỉnh táo, chỉ là, sau khi làm xong, liền nhũn xuống, mệt mỏi cũng giống như thủy triều được phóng đại ra bội phần xông lên.
Mệt đến nỗi ở trong thang máy cũng có cảm giác muốn ngủ cô đã từng trải qua, đặc biệt là thang máy chậm chạp lung lay đi xuống, càng làm tăng thêm cảm giác mệt mỏi rã rời.
Sau khi từ trong thang máy đi ra, cô đi bên cạnh anh, không nhịn được hỏi, "Anh làm sao vậy? Tối qua rất mệt sao? Rất nghiêm trọng sao?"
"Vẫn tốt." Anh đi ra ngoài khu nội trú, đáp lại rất đơn giản.
"Vậy sao anh buồn ngủ vậy!"
"Mấy ngày trước Ninh Tưởng bị ốm, sốt về đêm." Anh giải thích đơn giản.
Ninh Tưởng.
Cô suýt nữa quên mất sự tồn tại của nhân vật này, có lẽ là bởi vì cô vẫn chưa thể đem một dấu bằng đặt giữa anh và thân phận của một người cha, nam sinh khi cười đôi mắt sẽ phát sáng năm đó, lại có thể là bố rồi...
Haiz, thời gian trôi qua quá nhanh.
"Bây giờ đỡ hơn chưa?" Cô hỏi, khóe môi không giấu được nụ cười khi nghĩ tới sự thực anh đã làm bố.
"Ừm, hôm qua bắt đầu không sốt nữa rồi."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, anh muốn đi lấy xe, vào những tình huống như thế này, phàm là đàn ông đều sẽ nói một câu, "Em đợi chút, tôi đưa em về."
"Nhưng mà....anh còn có thể lái xe không?" Không phải là đồng ý, cũng không phải là cự tuyệt, mà là thực sự lo lắng với tình trạng này của anh có ngủ gật khi lái xe hoặc chờ đèn đỏ không?
"Vậy......em đưa tôi về?" Anh lấy chìa khóa xe ra.
Anh đứng ở hướng tây, ánh tịch dương sáng chói như cũ, từng dải lớn rơi trên người anh, lúc ngẩn ngơ chỉ cảm thấy ánh sáng trong mắt anh quanh co khúc khuỷu, mảng lớn màu sắc đan xen năm màu rực rỡ, sau đó nhét chìa khóa vào trong tay cô.
"Em lái nhé, tôi thực sự muốn nghỉ ngơi một chút." Anh để lại một câu nói, đi về hướng bãi đỗ xe.
Cô ù ù cạc cạc nhìn chiếc chìa khóa trong tay dường như vẫn còn hơi ấm của ngón tay anh, nếu như không biết rõ quan hệ giữa cô và anh cùng với tính tình của anh, cô sẽ cảm thấy mình đã trúng mỹ nam kế, trong giây lát dưới ánh hoàng hôn vừa rồi, anh thực sự quá đẹp, nháy mắt sau chìa khóa đã vào trong tay cô rồi.
Đến ngay cả bước chân này, cô không thể không đi theo anh, dù cô không muốn đưa anh về, cũng phải đuổi theo để trả chìa khoá lại cho anh....
Lúc cô đuổi kịp đến nơi, anh đã lên xe rồi, rất tự nhiên ngồi ở ghế lái phụ, đồng thời dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Được rồi, cô thừa nhận, cô lại mềm lòng rồi...
Lấy tư cánh là đồng nghiệp, tư cánh là vợ trước, tư cách là học sinh, bất luận lấy tư cách là loại thân phận nào, cô đều không nỡ gọi anh dậy lúc này, cho dù anh chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không thể ngủ nhanh như vậy.
Trong lòng âm thầm thở dài, cô ngồi vào ghế lái.
Thực sự cô rất ít lái xe, chiếc xe này lại càng ít.
Chiếc xe của hồi môn trước đây, anh không bao giờ lái, sau khi thúc giục cô đi học lái xe, đã trở thành của cô, nhưng mỗi lần lúc cô đến bệnh viện tìm anh cô đều không thích lái xe, bởi vì như vậy không tiện cùng anh đi xe về nhà.
Cô thích ngồi cùng anh trong một chiếc xe trên đường về nhà chậm chạp thong thả, hưởng thụ sự tồn tại và trôi tuột của thời gian. Là khi nắng, là lúc mưa, là khi mặt trời mọc, là lúc mặt trời lặn sau ngọn núi phía tây, cô từng khát khao cảm giác cùng anh về nhà, đường đi càng chậm càng tốt, chậm chạp, giống như đi cả một đời....
Mà nơi đó đã từng được cô gọi là nhà, cô cho rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ rời đi, lại không ngờ rằng...
Cô âm thầm lắc đầu, ý nghĩa cuộc sống của con người có lẽ cũng là đối diện với đủ loại điều không mong đợi, ngay cả Bắc Nhã cô cũng đã vào rồi, còn cái gì không thể đối diện sao? Cô còn muốn sống ở thành phố này cả đời, với mỗi người đều có cơ hội gặp lại.
Giữa những tâm tư lộn xộn, làm quen một lần nữa với xe, lúc xe khởi động, loại cảm giác thân thuộc nào đó lại càng ùa đến.
Đúng rồi, đã lái xe, đã đi trên đường, đã gặp người.
Tất cả, tất cả.
Cô đoán xe mới đi không lâu anh thực sự đã ngủ rồi, cũng tốt, cô có thể chuyên tâm lái xe.
Trên đường ngang qua nhà cô, cô không dừng lại, lái thẳng đến nhà anh, cổng biệt thự Ninh gia, nơi này cô đã ở mấy trăm ngày đêm.
Xe dừng anh vẫn còn ngủ, hô hấp đều đều, quen thuộc mà xa lạ.
Cô thích dáng vẻ anh ngủ say như vậy, vì cô có thể dựa vào đó mà không sợ hãi không kiêng nể ngắm nhìn anh, mặc dù, có lúc cô sẽ nghĩ người trong giấc mơ của anh là ai.
Còn bây giờ....
Cô rất muốn cứ thể bỏ xe mà đi, để cho anh một mình ngủ trong xe đến khi có người phát hiện ra anh thì thôi, để đáp lại sự vô lễ của anh khi chưa được cô đồng ý đã sai cô đưa anh về nhà, nhưng nghĩ đến tin tức có khoảng thời gian, có người ngủ trong xe ngạt thở mà chết, cô lại không thể không bỏ cuộc.
Cuối cùng nhấn còi hai tiếng.
Anh đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt hồng hồng, giữa lông mày vẫn còn có điểm mù mờ không biết gì.
Cô mở cửa xe, "Đến rồi! Em về nhà đây! Tạm biệt! "
Cô cũng không quan tâm anh nữa, tự mình xuống xe bỏ đi.
Tuy nhiên, vừa đi chưa được hai bước, đã nghe thấy âm thanh vô cùng vui vẻ của một đứa trẻ, "Mẹ! Mẹ! Mẹ về rồi!"
"Mẹ" chữ này đối với cô mà nói có điểm giống như gông xiềng!
Cô dừng chân lại, bất chấp khó khăn quay đầu lại nhìn, còn chưa nhìn rõ, một cục thịt nhỏ đã lăn đến rồi, trực tiếp lăn vào trong lòng cô, ôm lấy chân cô, sau đó không buông ra, "Mẹ, hóa ra bố muốn tặng con món quà là mẹ!"
"Mẹ! Đây là món quà Tưởng Tưởng thích nhận được nhất!"
"Mẹ, Tưởng Tưởng rất vui!"
"Mẹ, mẹ đến ăn cơm cùng Tưởng Tưởng sao?"
"Mẹ, mẹ...."
Ninh Tưởng ôm lấy chân cô, một khuôn mặt hồng hồng bổ nhào tới, nụ cười giống như mặt trời nhỏ, liên tục nói rất nhiều câu, gọi rất nhiều tiếng mẹ, trong đôi mắt lấp lánh chứa đầy kỳ vọng, mong chờ sau khi cậu bé nói xong chữ "mẹ" có thể đáp lại nó một câu.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé này, Nguyễn Lưu Tranh thực không còn cách nào không đáp lại, miễn cưỡng cười hỏi, "Cái.....cái gì quà vậy, Ninh Tưởng?"
Một tiếng mẹ đó, nói thực ra, gọi làm cho trái tim cô chua xót, nhưng cuối cùng như vậy là sao? Người nào đó không phải là nói đã giải thích rõ ràng rồi sao?
Cô nhìn về phía chiếc xe, người trong xe cầm từ ghế sau ra một chiếc hộp lớn chứa xe ô tô điều khiển từ xa.
Ninh Tưởng đã chủ động nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé mập mạp, vừa mềm vừa ấm.
"Mẹ, bố nói, mấy ngày nay con bị ốm đều rất ngoan, không nháo không ầm ĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, còn ở nhà học chữ, hôm nay sẽ mang quà về cho con!" Ninh Tưởng giải thích rõ ràng cho cô, biểu cảm nhỏ vừa kiêu hãnh vừa thỏa mãn.
"Bố bố!" Ninh Tưởng nhìn thấy anh, muốn nhao tới, lại không nỡ buông tay "mẹ", đứng nhảy nhảy ở chỗ cũ.
"Ninh Tưởng, đang ốm sao không ở trong nhà đợi? Chạy ra đây làm gì?" Anh tới gần, xoa xoa đầu Ninh Tưởng.
"Bố, con đứng ở của sổ nhìn thấy xe của bố, ra đây đón bố về." Ninh Tưởng thân mật nói chuyện với bố, đồng thời phát hiện xe điều khiển từ xa trong tay anh, lại lần nữa kinh ngạc vui mừng, "Bố, đây cũng là của con sao?"
"Đúng, đây mới là quà của con." Anh đưa cái hộp cho Ninh Tưởng.
Nhãn cầu Ninh Tưởng đảo một vòng, có chút bộ dạng thất vọng, biểu cảm mấy phần ghét bỏ, "Đây mới là quà ạ? Vậy mẹ thì sao?"
Trên mặt Ninh Chí Khiêm rõ ràng tích tụ sự lúng túng, thở dài hai tiếng,"Mẹ......là đến thăm con, không phải con đang ốm sao?"
Mắt Nguyễn Lưu Tranh trợn tròn! Mẹ! Anh cũng nói ra từ "Mẹ" này? Thế thì nói đã giải thích rõ ràng là sao?
Anh lại căn bản không nhìn cô, chỉ đưa xe điều khiển từ xa cho Ninh Tưởng, "Ninh Tưởng cầm lấy."
Ninh Tưởng đang cân nhắc xem mẹ đến thăm và mẹ làm món quà cái nào tốt hơn, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ thông rồi, bất luận như thế nào, chỉ cần mẹ đến thằng bé đều rất vui vẻ, đang muốn cầm xe điều khiển, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút lại nói, "Ba ba, bố giúp con cầm một chút được không? Con muốn dắt mẹ!"
Dắt cô? Chẳng lẽ còn muốn dắt cô quay lại Ninh gia sao?
Cô còn chưa kịp nói gì, Ninh Tưởng đã tự sắp xếp nói xong rồi, "Mẹ, đi thôi, bà nội đang đợi hai người về ăn cơm, bà nội hôm nay làm rất nhiều món ngon đó! Đều là món Tưởng Tưởng thích, mẹ thích cái gì? Tưởng Tưởng thích là mẹ cũng thích đúng không?"
Tay Nguyễn Lưu Tranh bị Ninh Tưởng lôi kéo, muốn rút ra cô lại không nỡ, nhưng phải vào Ninh gia ăn cơm, cô thực sự không muốn, chỉ trừng người bên cạnh, ý là như này cuối cùng là chuyện gì, anh không định giải quyết một chút à?
Anh đang ôm một chiếc hộp đồ chơi to đùng, bày ra biểu cảm xin lỗi, cúi đầu nói với con trai, "Ninh Tưởng, đừng quấn mẹ, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Không làm phiền cuộc sống của mẹ."
Ninh Tưởng nghe xong, cúi đầu không nói gì, nhưng lại vẫn nắm tay Nguyễn Lưu Tranh không có ý định buông ra.
"Ninh Tưởng!" Ngữ khí của anh biến đổi, có chút nghiêm khắc hơn.
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, Ninh Tưởng khóc oa oa, "Ninh Tưởng không có quấy rầy cuộc sống của mẹ, Tưởng Tưởng không có đi tìm mẹ! Mẹ đến thăm Tưởng Tưởng, không thể cùng Tưởng Tưởng ăn cơm một lần sao? Mẹ! Mẹ! Một lần được không? Tưởng Tưởng ốm rồi, nhớ mẹ! Rất nhớ mẹ! Mẹ của Nha Nha mỗi tuần đều ăn cơm cùng bạn ấy một lần, Tưởng Tưởng chỉ muốn một lần thôi được không? Mẹ...."
Một lần khóc lóc kể nể này, khóc đến nỗi trong lòng Lưu Tranh cực kỳ khó chịu.
Sắc mặt Ninh Chí Khiêm càng thêm nghiêm túc, ngữ khí cũng càng nghiêm khắc hơn, "Ninh Tưởng! Ai dạy con chơi xấu như vậy? Không đáp ứng yêu cầu của con thì khóc lóc, giống nam tử hán không? Buông tay ra! Không được cầm tay mẹ!"
"Không----không buông----buông tay thì không được gặp mẹ nữa----" Ninh Tưởng gào khóc, sống chết nắm tay Lưu Tranh .
"Con buông tay không?" Anh trầm mặt đe dọa.
Ninh Tưởng khóc lóc lắc đầu, liều mạng chen vào lòng Lưu Tranh.
"Ra đây cho bố!" Anh đặt xe điều khiển từ xa sang một bên, một tay xách Ninh Tưởng, giống như xách gà con, mang Ninh Tưởng ra ngoài, thuận tay dùng lực đánh một cái vào mông Ninh Tưởng.
Ninh Tưởng khóc càng lớn, nhưng tay lại sống chết nắm tay Lưu Tranh không hề buông lỏng.
Nhìn một màn này Lưu Tranh đều rơi lệ, chủ yếu là thân thế của Ninh Tưởng quá đáng thương, bằng không thì ở gia đình bình thường bố đánh con trai là chuyện rất phổ biến.
Cô lấp tức đỏ mắt ôm Ninh Tưởng lại, hướng về phía Ninh Chí Khiêm mắng một câu, "Đang yên đang lành anh đánh con trai làm cái gì? Thằng bé có gì sai sao?"
"Mẹ---" Ninh Tưởng bị bố đánh căn bản đang tủi thân, có người giúp thằng bé càng tủi thân hơn, lại cộng thêm "mẹ" lần đầu tiên ôm nó, thằng bé lập tức ôm lấy cổ Lưu Tranh, nằm sấp lên vai cô khóc lớn.
Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh chua xót khó chịu, không biết vì sao diễn biến thành như thế này?
Nhẹ nhàng vỗ lưng Ninh Tưởng dỗ dành, dỗ một chút, Ninh Tưởng mới nín khóc.
"Đây....đây là như thế nào?" Tiếng Ôn Nghi vọng tới.
Hết chương 66