Chương 81: Em muốn ăn?
"Mẹ. mẹ nhìn cái gì chứ?" Cô đóng cửa lại, hỏi.
"À! Không có gì! Không có gì!" Bùi Tố Phân cười nói, "Mẹ nhìn xe con, ngày đầu tiên lái xe ra ngoài có ổn không?"
"Sao có thể không tốt ạ? Kỹ thuật của con...." Cô vừa muốn nói kỹ thuật của mình không tệ, để cho mẹ yên tâm, nhưng nghĩ đến màn dừng xe lúng túng lúc sáng nay thì không thể mạnh miệng như thế nữa, cười cười, "Kỹ thuật của con vẫn không có vấn đề gì."
Bùi Tố Phân thấy cửa đóng lại thì không nói gì nữa.
Nguyễn Lãng cùng Nguyễn Kiến Chung ngồi trên ghế so-pha xem ti vi, hai người cũng nhìn về phía sau Lưu Tranh.
Lưu Tranh không để ý những điều này, chỉ liếc nhìn những món đã đặt lên bàn trong phòng ăn, xem ra là đang chờ cô, cười nói với Nguyễn Kiến Chung, "Bố, chúc bố sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn con gái." Nguyễn Kiến Chung nhìn con gái, cười hà hà rất vui vẻ.
"Bố mẹ, Nguyễn Lãng ăn cơm thôi!" Cô gọi.
Bùi Tố Phân lại nói tiếp, "Đợi đã! Chờ một chút!"
"Còn đợi ạ?" Nguyễn Lưu Tranh đi về phía phòng bếp, "Còn món gì chưa xong sao? Con đến giúp."
"Phải phải phải!" Bùi Tố Phân vội nói, "Còn một món canh! Để mẹ nấu!"
Hai mẹ con đều đi vào phòng bếp.
Trong nồi canh nóng hổi, quả nhiên vẫn đang ninh một nồi canh.
"Mẹ, còn món gì phải xào không? Để con làm." Nguyễn Lưu Tranh mở vòi nước rửa tay.
"Không có! Con đi ra ngoài nghỉ ngơi xem ti vi đi! Đi làm vất vả cả ngày rồi. ở nhà không cần bận bịu nữa!" Bùi Tố Phân xua đuổi cô.
Cô cười cười, "Mẹ, con không mệt, hôm nay không phải sinh nhật bố sao? Con cũng phải tận lực báo hiếu chứ!" Nói rồi bắt đầu dọn dẹp nhà bếp, chuẩn bị bát đũa.
"Con đó! Quá hiểu chuyện, Nguyễn Lãng thì không biết gì!" Bùi Tố Phân trìu mến nhìn con gái, " Tranh nhi, có chuyện này muốn nói với con."
"Chuyện gì ạ?"
"Nguyễn Lãng mua chiếc xe kia, mẹ với bố con đã bàn bạc rồi, tiền còn lại bố mẹ sẽ trả hết, không cần con phải trả."
"Mẹ! Như vậy sao được! " Nguyễn Lưu Tranh vừa nghe lập tức phản đối, " Hai người có chút tiền đó để dưỡng lão, sao có thể lấy ra được! Đã nói con trả thì con sẽ trả! Mẹ, hai người đừng như vậy!"
Bùi Tố Phân cười một tiếng, nhìn cô đầy yêu thương, "Con gái ngốc, của bố mẹ không phải cũng là các con sao? Lẽ nào bọn ta còn có thể mang vào quan tài? Bố mẹ áy náy với con. Con là con trưởng trong nhà, từ nhỏ đã thua thiệt hơn, đồ ăn ngon đồ chơi tốt đều để giành cho em trai, hơn nữa nhà chúng ta không giàu có như nhà người ta, chỉ có thể cho các con cuộc sống như vậy, từ nhỏ con đã tiết kiệm, lại hăng hái tranh giành cho người trong nhà, lớn lên như vậy chỉ lo tăng thêm gánh nặng cho chúng ta, tính tình lại kiêu ngạo, mấy năm nay để dành được ít tiền cũng không phải dễ, không thể tiêu hết như vậy, ngược lại ba mẹ tích cóp cả đời, dù sao cũng cho các con, chỉ là cho sớm hay cho muộn thôi? Nhưng tích cóp không nhiều, không thể cho các con cuộc sống xa xỉ như người khác, thiệt thòi cho con rồi."
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, từ nhỏ đến lớn con không cảm thấy làm con gái của bố mẹ vất vả hay thiệt thòi, con cảm thấy rất hạnh phúc, mẹ....." Cô là người vô cùng cảm tính, không thích nghe nhất là những lời này, vừa nghe nước mắt đã lờn vờn trong hốc mắt.
Bùi Tố Phân lại lấy từ trong túi một tấm thẻ, "Tranh nhi, nhà cũ của chúng ta trong hẻm nửa năm trước bố mẹ đã đem bán rồi, tuy nhỏ nhưng khu vực đó bây giờ cũng có ít giá trị, tiền xe hôm nay bố mẹ đã trả xong rồi, còn thừa ít tiền con cầm đi."
"Mẹ! Mẹ thực sự còn sao?" Nguyễn Lưu Tranh kinh ngạc nói.
"Còn! Cái này con cầm đi." Bùi Tố Phân nhét tấm thẻ vào trong túi cô.
Nguyễn Lưu Tranh vội vàng lấy ra, "Mẹ, cái này con không thể lấy, mẹ cầm đi."
"Tranh nhi!" Bùi Tố Phân đè tay cô xuống, "Cầm đi! Mẹ với bố con cầm không nỡ đâu! Chúng ta lớn tuổi rồi, đặc biệt là bố con, sức khỏe cũng không tốt, biết đâu ngày nào đó đột nhiên không dậy được nữa, con lại phải tìm tấm thẻ này khắp nơi, cho nên con cứ cầm đi, Nguyễn Lãng tiêu sài phung phí, mẹ không yên tâm về nó, con quản lý chuyện này mới được."
"Mẹ, hôm nay là ngày vui của bố, mẹ nói những điều này làm gì ạ!" Nghe những lời này khiến lòng cô chua xót.
Bùi Tố Phân cười cười, "Nói một chút cũng sẽ không thực sự xấu, con cầm đi, mẹ không nói nữa!"
Nhìn biểu cảm cố chấp của mẹ, Nguyễn Lưu Tranh cũng biết có cự tuyệt tiếp cũng không được, vì vậy nhận lấy, suy nghĩ mình cũng chỉ giữ hộ thôi.
Cô cầm bát đũa đã rửa sạch, phát hiện canh trong nồi đã sớm ở trạng thái giữ ấm, không thể không gọi Bùi Tố Phân, "Mẹ, canh này đã nấu xong rồi mà! Còn chưa bắt đầu ăn cơm ạ?"
Trong mắt Bùi Tố Phân có sự né tránh, " Được rồi sao? À, chờ chút nữa.... chờ chút..."
"Còn chờ ai ạ?" Vừa nói xong, cô lại nghĩ đến điều gì đó, căng thẳng trong lòng, quay đầu hỏi, "Mẹ, có phải..."
Cô đang muốn hỏi có phải còn mời người khác không! Thậm chí người khác này là ai, không cần nói cũng biết!
Nhưng mà, cô còn chưa nói xong, chuông cửa đã kêu.
Bùi Tố Phân vui mừng, "Đến đây đến đây!" Lập tức chạy tới mở cửa.
Ai tới vậy? Cô có một dự cảm mãnh liệt....
Ngay sau đó đi ra cùng Bùi Tố Phân, chỉ thấy cửa vừa mở, người nào đó quả nhiên đứng đó!
Cô nhìn Nguyễn Lãng với bố một cái, Nguyễn Lãng cười hắc hắc, "Không phải em thông báo đâu!"
Bùi Tố Phân chỉ lo đón anh vào trong, còn phân phó, "Nguyễn Lãng, rót nước."
"Á! Vâng ạ!" Nguyễn Lãng lớn tiếng nói.
Duy chỉ có cô, đứng ở chỗ cũ, nhìn người ngoài cửa, cắn môi không nói.
Ngược lại anh không vội đi vào, trước tiên chào một tiếng "mẹ", sau đó lại nhìn hướng Nguyễn Kiến Chung nói, "Bố, bố tới xem chút, thứ này còn có thể hoàn thành không?"
"Cái gì vậy?" Mặc dù Nguyễn Kiến Chung biểu hiện sự yêu thích đối với anh không rõ ràng như Bùi Tố Phân, nhưng cũng nhìn ra rất vui vẻ, đứng dậy đi về phía cửa.
Nguyễn Lưu Tranh nhất thời hiếu kỳ, cũng đi cùng, chỉ nhìn thấy trong sân trước đặt ngay ngắn một cây khô.
Những lúc rảnh rỗi bố thích hí hoáy mấy thứ đồ chơi này, chạm chạm khắc khắc, khắc ra một cái mâm trà làm đồ trang trí, mài cả vòng đeo tay gì gì đó, có lúc cũng mang đi bán, nhưng cô không hiểu lĩnh vực này, cũng không biết phân biệt gỗ tốt gỗ xấu, xưa nay bố tự chơi tự tìm gỗ, nhưng thứ anh mang tới, còn là cả một cây, chắc hẳn không hề rẻ.
Quả nhiên, nghe thấy tiếng bố kêu lớn, "Ai ya, Chí Khiêm! Con lấy đâu ra cả một cây nhai bách tốt như vậy?"
"Bạn con lấy, bố nhìn xem có được không? Có lừa con không?" Anh đứng nghiêm chỉnh một bên hỏi.
Nguyễn Kiến Chung xem xét tỉ mỉ, giơ ngón tay ra, "Nếu như không vượt quá số này thì không lừa con."
"Vậy còn được, chỉ cần là hàng tốt là được, con sợ người ta lừa con vì là người ngoài ngành! Bố sinh nhật vui vẻ ạ!" Trong mắt anh hiện lên sự yêu thích, có lẽ cũng đã nhận ra Nguyễn Kiến Chung yêu thích cây nhai bách này.
Từ cuộc đối thoại này, Nguyễn Lưu Tranh liền nghe ra được anh phải măt thời gian mới lấy được cây này, tuyệt đối không phải bạn nào đó lấy, nếu không làm sao anh phải nói sợ người khác lừa người ngoài ngành là anh? Bạn bè của anh cô đều biết rõ, đối xử với anh đều là thật lòng.
Thứ đồ quý giá như vậy, mặc dù là tặng cho bố, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy áp lực, nặng nề.
Nguyễn Kiến Chung trông coi cây nhai bách không rời, đủ thấy mức độ yêu thích, chỉ là luôn nói, "Chí Khiêm, con có lòng rồi, chính là quá tốn kém! Đồ quý như vậy, bố làm sao nhận được?"
"Bố! Đồ vật dù có quý, nó cũng chỉ là đồ vật, chính là dùng để giải trí, không cái gì không nhận được cả ạ! Bố là người thạo nghề, ở trong tay bố nó biến thành tác phẩm nghệ thuật, cũng không phải để không đến đắp bụi, bố chơi vui vẻ, Lưu Tranh cũng mừng, vậy là đáng giá rồi." Anh khuyên nhủ, cuối cùng nhắc tới hai chữ Lưu Tranh.
Từ khi anh đến cửa nhà, anh luôn là trung tâm của cả nhà, không ai chú ý đến sự tồn tại của Lưu Tranh, ánh mắt anh từ đầu đến cuối không hề lướt qua cô, thật giống như đang chứng tỏ anh tới vì khúc gỗ này, không tới vì cô! Bây giờ rốt cuộc có người chú ý đến cô rồi! Cô cũng không mừng rỡ như vậy!
Người một nhà tụ họp mừng sinh nhật, chồng cũ tới, lẽ nào không phải chuyện rất lúng túng sao?
Cô xoay người đi vào trong bếp, múc canh trong nồi ra, chuẩn bị sắp xếp ăn cơm, không để ý đến anh.
Bùi Tố Phân ở ngoài cửa cười nói quan tâm, "Chí Khiêm, cả bố nó nữa, ăn cơm trước rồi lại nghiên cứu khúc cây!"
"Đúng đúng đúng!" Nguyễn Kiến Chung vội nói, "Chí Khiêm, vào ăn cơm trước đã."
Vốn là không biết anh sẽ tới, cho nên Nguyễn Lưu Tranh chỉ chuẩn bị bốn bộ bát đũa, lúc họ đi vào, trên bàn chỉ bày bốn bộ.
Cô nhất thời cũng quên mất chuyện này, đợi khi cô bưng canh ra anh đã ngồi xuống rồi, bốn bộ bát đũa đã chia xong xuôi, chính cô không có phần...
Có điều mọi người đều phát hiện ra vấn đề này, trái lại anh phản ứng nhanh nhất, lập tức lấy của mình cho cô.
Cô còn chưa nhận, Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân liền vội nói, "Không cần cho con bé, để nó tự lấy."
Anh đặt bát trước mặt cô, đứng dậy, "Bố mẹ, con đi lấy!"
Lúc này Nguyễn Lãng cũng cười, "Aiyo, đều là người nhà đẩy tới đẩy lui khách sáo như vậy làm gì! Anh rể tự đi lấy đi, cũng không phải là không tìm được."
"Phải đó! Con tự đi, Lưu Tranh em ngồi đi!" Anh nói xong liền đi vào bếp.
Bùi Tố Phân làm động tác gõ lên đầu Nguyễn Lãng, "Nói bậy nói bạ! Chí Khiêm là khách!"
Trong nháy mắt, anh đã cầm bát quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô, dù sao bàn sáu người, chỉ có bên cạnh cô có chỗ trống, không phải bên trái thì là bên phải...
Nguyễn Lãng cầm một chai rượu ra, "Bố, anh rể, hôm nay là ngày sinh nhật uống chút rượu cho vui ạ."
Nếu như nói cô thật vất vả mới tiếp nhận được việc anh liên tục gọi bố mẹ cô là bố mẹ, thì việc bây giờ Nguyễn Lãng gọi anh là anh rể ngay trước mặt cô quả thực cô không cách nào tiếp nhận! Nhưng cũng không thể thét lác cãi vã om sòm trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể làm ra chuyện gì không vui, đành phải trừng mắt lườm Nguyễn Lãng.
Nguyễn Lãng cười hì hì, "Chị trừng em làm gì? Không cho uống hả? Anh rể anh có uống không?"
"......." Nguyễn Lưu Tranh cạn lời, cô trừng nó không phải để quản Ninh Chí Khiêm uống rượu hay không được chứ? Lúc này lại trầm mặt, "Nguyễn Lãng, em yên tĩnh chút đi! Bố không thể uống rượu!"
Nguyễn Lãng rất không thú vị, "Chao ôi, trong nhà có một vị bác sĩ có chút không tốt, cái này không thể cái kia không thể, cuộc sống không có chút thú vị nào!"
"Nguyễn Lãng, chị em nói đúng đó, nếu không thì uống rượu vang đi!" Anh ra mặt giảng hòa.
Nguyễn Lãng bẹt môi, "Có lúc nào anh nói chị em sai không?"
Nguyễn Lưu Tranh biết! Nếu hôm nay anh đã tới, thì không thể thiếu được cảnh như vậy! Cô trái lườm phải nguýt với Nguyễn Lãng cũng đều vô dụng, quyết định mặt dày chút, ăn cơm là được, lười để ý!
Bùi Tố Phân lại tán thành đề nghị này, "Uống rượu vang đi, bố con không thể uống, Chí Khiêm cũng không phải là người uống được, uống chút rượu vang giúp tăng không khí là được!"
"Ok!" Nguyễn Lãng đổi rượu vang tới, rót cho Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân trước, tiếp đó là Ninh Chí Khiêm, lúc rót rượu còn cười, "Anh rể, hình như tửu lượng của anh không tốt lắm, có một lần uống say anh còn nhớ không? Hôm nay uống rượu vang sẽ không say chứ?"
"Sẽ không, không sao đâu." Anh nhận rượu Nguyễn Lãng rót cho.
Lúc Nguyễn Lãng đang định rót rượu cho cô, anh liền mở miệng ngăn cản, "Nguyễn Lãng, chị em không thể uống, lát nữa chị em còn có nhiệm vụ!"
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Nguyễn Lãng cảm thấy rất hứng thú.
"Không cần em quản! Tóm lại là công việc!" Cô lại trừng mắt nhìn Nguyễn Lãng lần nữa.
Thời gian kế tiếp, cả chủ cả khách đều vui vẻ, ngoại trừ cô...
Ba người đàn ông vừa chuyện trò vui vẻ vừa mời cạn ly, vô cùng vui, Bùi Tố Phân thì chỉ lo gắp thức ăn cho anh, cô hoàn toàn biến thành xó xỉnh bị coi nhẹ.
Cô cũng không ngại bị coi nhẹ, vừa hay cô cũng không muốn bị chú ý, chỉ là biểu hiện yêu thích của mẹ cô quá rõ ràng! Trong bát anh đã chất một đống thức ăn rồi có được không? Cô trơ mắt nhìn mẹ không ngừng chất tiếp, thật hết ý kiến.
Ánh mắt của cô lại bị anh phát hiện, anh bỏ ly xuống, trong mắt ánh sáng lấp lánh, "Em muốn ăn không?"
Cô liếc anh một cái, nhất thời rời mắt đi chỗ khác, "Không ăn!"
Trong lòng lại đang ai oán, đàn ông thực sự không thể uống rượu, đặc biệt là người giống như anh, thật giống như tất cả màu sắc của rượu uống vào toàn bộ đều hòa tan trong ánh mắt anh, ánh sáng róc rách, chỉ liếc mắt một cái liền say đến nỗi tâm hoảng ý loạn.
Anh lại cầm đũa lên, đem đồ ăn trong bát anh chia cho cô một nửa, giọng nói dường như cũng bị rượu làm dịu đi, "Ăn đi, cả tối nay em đều nhìn chằm chằm vào bát của tôi, của mình cũng không ăn."
Mặt cô như bị thiêu đốt, với giọng điệu này, nếu như anh không uống rượu, cô nhất định sẽ cho rằng, đây chính là cưng chiều trong truyền thuyết.
Hết chương 81.