Chương 340

Quả thực Trình Chu Vũ rất tốt.

Sắp xếp cô ngồi thoải mái trên ghế sô-pha, để các loại điều khiển vào tầm tay cô, còn mình thì bận rộn cọ cọ rửa rửa, không bao lâu sau đã bưng hoa quả ra, cũng là hoa quả đủ màu sắc, rửa sạch sẽ, có vỏ thì gọt vỏ, có hạt thì bỏ hạt, cắt miếng ngay ngắn chỉnh tề, bày biện đẹp mắt, kèm theo xiên hoa quả, để trước mặt cô cho cô ăn.

Kỹ thuật cắt thái của bác sĩ ngoại khoa quả thực không phải đồ trang trí, Đinh Ý Viên thầm khen ngợi, đĩa hoa quả này có thể sánh ngang với đĩa bài trí trong nhà hàng.

Trình Chu Vũ trưng ra dáng vẻ cầu khen ngợi.

Cô hừ hừ, quyết định không cho anh cơ hội kiêu ngạo, “Chỉ có bản lĩnh này thôi á? Còn dám để em mở mang tầm mắt sao? Kỹ thuật dùng dao lẽ nào không phải kỹ năng cần thiết của bác sĩ ngoại khoa à?”

Trình Chu Vũ không phục, “Em đợi đó!”

Không lâu sau, lại điêu khắc ra một quả dưa hấu, thịt dưa khắc thành một chữ tiếng anh: Love. Chữ O còn được anh khắc thành hình trái tim, bên cạnh điểm thêm các loại hoa quả hình dáng khác nhau, rất đẹp.

“Thế nào?”

Không cần đánh giá, ánh mắt của cô đã bán đứng tất cả, trong mắt chỉ có một nội dung – ngọt ngào, còn có sự thỏa mãn và nhu tình tràn đầy ra khóe môi, nhìn đến nỗi bạn học Trứng Trứng vui sướng phát điên, cách một cái bàn trà vươn đầu qua, chụt, hút lấy vị ngọt của nước trái cây còn sót lại trên môi cô.

Hút mãi hút mãi liền có chút không kiềm chế được, bị Đinh Ý Viên đẩy một cái.

“Bụng còn đang đói đây!”

Trình Chu Vũ có chút hối hận, biết thế thì mua thẳng đồ ăn sẵn cho xong, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Khoe khoang tài nghệ nấu nướng cái gì chứ!

Có điều, nghĩ rằng đêm còn dài, thứ còn nhiều chính là thời gian cho nên miễn cưỡng nhịn xuống, ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.

Trong bếp vang lên đủ loại âm thanh leng keng, Đinh Ý Viên thì vừa ăn hoa quả vừa xem tivi, vô cùng thoải mái, chỉ là, đĩa “love” kia lại không nỡ ăn, nhìn thôi cũng đã đủ vui tai vui mắt rồi.

Một ngày làm việc quả thực rất mệt, cứ làm tổ trên sô-pha như vậy không cần nghĩ ngợi bất cứ điều gì, quá thoải mái, âm thanh trong phòng bếp càng khiến cô cảm thấy an bình, đây là cuộc sống cô đã từng mơ ước, giữa nhịp điệu cuộc sống hối hả và căng thẳng, có anh, có một nơi thuộc về họ, có sự gần gũi thản nhiên, rất tươi đẹp.

Không nhịn được phải liếc mắt vào phòng bếp một cái, thoáng thấy bóng lưng đang đeo tạp dề của anh.

Cô bật cười, không ngờ rằng anh cởi áo blouse xuống, đeo tạp dề cũng rất đáng yêu.

Nhưng mà, lại nghĩ tới anh cũng làm công việc giống cô, tất nhiên cũng rất mệt mỏi, còn vì cô mà bận rộn như vậy nên cũng có chút đau lòng, nhưng nơi như phòng bếp, cô càng giúp sẽ càng loạn, cho nên không đi vào cho anh thêm phiền đã coi như là giúp anh rồi, mình cứ an phận chút thì tốt hơn.

Ừm, nếu như thực sự kết hôn, thì tất nhiên sẽ liên quan đến mấy việc nhà này, hai người họ đều không có thời gian, đến lúc đó có thể mời người giúp việc, cô cũng không nỡ để anh vất vả như vậy…

Cô ở đây suy nghĩ miên man, đã nghĩ tới cuộc sống sau khi kết hôn rồi, còn anh ở trong phòng bếp, thuần thục lại nhanh chóng, chưa đến một tiếng đồng hồ đã làm ra ba món mặn một món canh, bày lên bàn tựa như đang tranh công.

Cô nếm thử một chút, hương vị rất ngon, cuối cùng khen ngợi không tiếc lời, Trình Chu Vũ nhất thời lâng lâng, ôm cô muốn ban thưởng.

Một cái hôn thật dài, đến nỗi chân tay Trình Chu Vũ không ngoan, hai người chú tâm gần như quên mình, thế nên cửa phòng có tiếng động cũng không nghe thấy, mãi đến khi một tiếng “A Vũ” lạnh lùng vang lên, hai người mới giật mình.

Phản ứng đầu tiên chính là mau chóng tách nhau ra, đồng thời nhìn thấy rõ hai người đang đứng không xa, Chu Nhược Vân đen mặt và Bành Mạn mặt trắng bệch.

Trong lòng Đinh Ý Viên lập tức bí bách, tất cả những mộng tưởng tươi đẹp về cuộc sống tương lai lúc trước đều bị vỡ vụn, nào có không gian thuộc về họ? Còn có hai người không muốn gặp cô ở đây nữa! Cô lại quên mất! Có điều, mặc dù cô quả quyết nhưng không phải không có giáo dục, nếu đã quyết định lấy Trình Chu Vũ, vậy thì việc phụng dưỡng bố mẹ là điều cô và Trình Chu Vũ nên làm, hơn nữa cô là phận con cháu, mặc dù quá khứ có nhiều điều không như ý, nhưng việc cô nên làm cô vẫn phải làm, chỉ cần mẹ Trình Chu Vũ không làm khó dễ cô, đương nhiên cô cũng sẽ làm một con dâu hiếu thảo.

Trong khoảnh khắc đối diện đó, Trình Chu Vũ đã hành động trước cô, giơ tay kéo cô vào trong lòng.

Đây là hành động bản năng của anh, lại biểu thị hai ý nghĩa, một là nói rõ lập trường, đây là vợ con, hai là cho thấy thái độ, đây là vợ con, cho nên con phải che chở cô ấy.

Ngàn vạn suy nghĩ trong giây phút ngắn ngủi của Đinh Ý Viên lập tức mất hết sau động tác này của anh, hóa thành một quyết định: Người cô muốn lấy là anh, người cô muốn đi cùng suốt đời là anh, thứ cô cần vốn dĩ chỉ là thái độ của anh, chỉ cần anh che chở cô, cô có thể hạ thấp bản thân. Cảm nhận được sức mạnh cánh tay đang ôm lấy eo mình của anh, tự nhiên lưng cũng thẳng hơn không ít.

Cho nên, cô là người đầu tiên đánh vỡ cục diện đối diện bế tắc, chào một tiếng, “Bác gái.”

Đương nhiên không chào Bành Mạn.

Vẻ mặt căng thẳng của Chu Nhược Vân cũng không thả lỏng vì lời chào của Đinh Ý Viên, chỉ liếc mắt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, quét qua một lượt tất cả mọi thứ.

Vừa vào cửa bà ta đã nhìn thấy một màn kịch lớn, con trai và người phụ nữ này hôn nhau tới nỗi tựa như không thể tách rời, một cái tay của con trai còn chui vào trong áo của người phụ nữ này mân mê, một phần eo của cô ta lộ hết ra ngoài, trắng đến chói mắt. Lúc này bà ta liếc qua Bành Mạn, chưa kể sắc mặt Bành Mạn trắng bệch, nước mắt cũng đọng trong hốc mắt, như thể sắp lăn xuống.

Sau đó, chính là tất cả những thứ xung quanh.

Trên bàn ăn bày cơm canh, trên bàn trà đặt hoa quả, trên người con trai đeo tạp dề, hiển nhiên, bữa cơm này là do con trai làm, thiên kim tiểu thư biết xuống bếp sao?

Trình Chu Vũ là người thứ hai lên tiếng, “Mẹ, không phải hai người về quê rồi sao ạ?”

Vốn là một câu nói cực kỳ bình thường, nhưng Chu Nhược Vân nghe xong lại thấy hết sức chói tai, đây là con trai đang ghét bỏ bà? Ước gì bà về quê để nó cùng con hồ ly tinh này làm loạn?

Nghe xong trong lòng chua xót không thôi, con trai do mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, lại báo đáp công ơn nuôi dưỡng như vậy đây!

Sự căng thẳng trên mặt càng thêm khó coi, chậm rãi đến bên cạnh bàn ăn, mang theo dáng vẻ của phụ huynh.

Bành Mạn vội vàng đuổi theo, đỡ lấy cánh tay Chu Nhược Vân.

Chu Nhược Vân dựa theo sự nâng đỡ của Bành Mạn chậm chạp ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, cười lạnh, “Về quê? Đương nhiên tôi cũng muốn về, tránh ở đây cản trở khiến người ta ghét bỏ!”

Lời nói này!

Trong lòng Đinh Ý Viên không thoải mái!

Vốn dĩ cô chủ động chào bác gái, là tôn trọng bà ta là mẹ của Trình Chu Vũ, không trả lời cô cũng bỏ đi, không nhìn thẳng cô còn bày ra điệu bộ này cho ai xem?

Cô không lên tiếng, vẻ mặt và lời nói của bà đều để mỉa mai với con trai, lại không phải cô! Cô muốn xem Trình Chu Vũ làm thế nào!

“Mẹ!” Trình Chu Vũ không trả lời thẳng sự mỉa mai của mẹ, chỉ nhẹ nhàng dẫn Đinh Ý Viên tiến lên trước một bước, “Mẹ, Viên Viên đến nhà vẫn chưa ăn cơm, ăn cơm trước đi.”

Chu Nhược Vân tiếp tục đen mặt, vẫn không nói chuyện.

Sắc mặt Trình Chu Vũ cũng có chút cứng ngắc, khẽ nắm tay cô.

Đinh Ý Viên không biết lúc này Trình Chu Vũ nắm tay cô là có ý gì, đoán là ám thị cô nhịn một chút.

Tuy nói tính cách của cô không thể nhịn, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có ai không cho cô thể diện như vậy, ngay cả việc chịu thua ở chỗ chủ nhiệm Ninh cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu đến thế, nhất là bên cạnh còn có một Bành Mạn bụng dạ khó lường đối với Trình Chu Vũ, đây rõ ràng chính là khiến cô mất hết thể diện!

Nhưng mà, cô lại bất ngờ nhịn xuống!

Cũng chỉ bởi vì Trình Chu Vũ niết nhẹ tay cô.

Nhịn! Chuyển tất cả mọi phẫn hận lên người anh! Tên hư hỏng chưa xử lý xong chuyện trong nhà đã tùy tiện dẫn cô đến để bị làm nhục! Đợi lát nữa sẽ tìm anh trút giận!

Sắc mặt của cô cũng cứng lại, bị Trình Chu Vũ đè vai ngồi xuống ghế.

“Ăn cơm thôi!” Trên bàn chỉ có hai bộ chén bát, Trình Chu Vũ xoay người định vào bếp lấy thêm hai bộ.

Con trai do Chu Nhược Vân sinh, bà có thể không biết ý đồ của con trai sao? Lập tức vỗ một cái lên bàn, “Đứng lại!”

Trình Chu Vũ đứng lại, chỉ thấy Chu Nhược Vân lạnh mặt, “Nhà chúng ta chưa có cái nguyên tắc để đàn ông vào bếp!” Bà ta nhìn cái tạp dề đeo trên người Trình Chu Vũ đã thấy chướng mắt, đứa con mình nuôi như bảo bổi, ở chỗ người khác lại phải hạ mình nấu cơm, còn ra cái thể thống gì nữa? Càng nghĩ càng tức, ” Còn không tháo tạp dề xuống! Anh không ngại mất mặt nhưng tôi ngại!”

Bành Mạn ở bên cạnh ngồi không yên, hoảng sợ đứng lên, “Vẫn nên để con đi…”

“Con cũng ngồi xuống cho mẹ!” Chu Nhược Vân ấn cô ta xuống, “Ăn cơm!”

Bà ta một mình một bát, kín đáo đưa cho Bành Mạn một bát, bắt đầu ăn trước.

Đinh Ý Viên cũng coi như lĩnh giáo xong rồi, à một tiếng đứng dậy, cũng không muốn nói nhiều thêm nữa, xoay người định rời đi, bản thân mình không được chào đón như vậy, cô vẫn còn ở đây chịu đựng sự uất ức này, ăn no rồi!

Trình Chu Vũ luống cống, chặn cô lại, “Viên Viên, đừng đi.”

Lúc này Đinh Ý Viên mới lên tiếng, nhịn lâu như vậy rồi không chửi anh thì chửi ai?

“Anh là đồ bỏ đi! Biến ra cho tôi! Đinh Ý Viên tôi đây chưa bao giờ mất mặt đến mức này! Cái nhà này chị đây không thèm vào! Anh có nhường đường hay không? Nhường không hả?” Cô đi bên trái, Trình Chu Vũ đi bên trái, cô sang bên phải, anh cũng qua bên phải, bám theo như hình với bóng, tuyệt đối không để cô qua người thành công!

“Trình Chu Vũ! Anh con mẹ nó còn không nhường đường tôi sẽ dùng dao phế bỏ anh!” Cầm dao phẫu thuật quen rồi,trên miệng cũng không rời chữ dao.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện