Chương 226: Ngoan ngoãn , đừng nhúc nhích
Quân lệnh như núi đổ, nàng muốn không tuân theo cũng không được. Chỉ phải chạy đến trong đại trướng của hắn , trong đại trướng cư nhiên bày hai giường, Long Phù Nguyệt sớm mệt không chịu nổi, bổ nhào vào một giường trong đó, không đến nửa phút đã ngủ say sưa.
Đợi khi nàng ...tỉnh lại, đã hơn nửa đêm, nàng mở to mắt, lại phát hiện trên người mình xây một tầng chăn bông.
Sa mạc hình thành thực sự là quái dị, ban ngày trời nóng nực có thể ở dưới lớp cát nấu chín trứng gà tươi, vào ban đêm , lại lạnh thấu xương như băng , mặc quần áo thật dày còn cảm thấy lạnh.
Nàng vừa mới quá mệt mỏi, mặc một bộ áo mỏng, nhào vào trên giường liền ngủ mất . Nếu như không có người đắp chăn bông cho nàng , nàng chắc chắn sẽ bị cảm mạo.
Nàng nâng thân mình lên nhìn nhìn, trong trướng ánh đèn lay động, Phượng Thiên Vũ ngồi ở trước suất án , trước mặt mở ra bản đồ bằng da dê , hàng lông mày đẹp nhíu lại, giống như đang suy tư điều gì.
Cũng không biết là vì sao, Long Phù Nguyệt lại không đành lòng quấy rầy hắn. Chỉ tựa vào trong chăn, kinh ngạc nhìn hắn.
Phượng Thiên Vũ như vậy không thường gặp lắm . Gần như khiến nàng có chút thất thần.
Phượng Thiên Vũ giống như cảm thấy được cái gì, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khóe môi gợi lên một chút tươi cười: "Tỉnh rồi sao, heo con?"
Long Phù Nguyệt trong lòng ‘ phanh ’ nhảy dựng, giống như nhảy lạc nửa nhịp, khuôn mặt đỏ lên, háy hắn một cái: "Ngươi mới là heo đó. Hiện tại đã là canh ba rồi? Tại sao ngươi còn không ngủ?"
Nàng đơn giản leo ra ổ chăn, mặc áo đơn chạy đến phía sau hắn, đêm khuya sương lạnh đánh úp lại, nháy mắt tay nàng lạnh như băng , nàng run run một chút, lại không chịu lui về. Nhìn bản đồ của hắn , trong mắt nàng , mấy thứ kia cùng chữ như gà bới không có gì khác nhau. . . . . .
Ai, cổ nhân gì đó vốn dĩ không tiên tiến, tại sao lại có bản đồ hiện đại như vậy, vừa xem hiểu ngay .
Một áo choàng dài phủ thêm trên vai nàng, tiếp theo bên hông căng thẳng, nàng bị hắn kéo vào trong lòng, nghe trên người hắn hơi thở ấm áp quen thuộc kia, Long Phù Nguyệt trong lòng nhảy dựng, hơi hơi quẩy người một cái.
Phượng Thiên Vũ lại đem nàng ôm vào trong ngực: "Ngoan ngoãn , đừng nhúc nhích."
Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, khi nàng ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đã thấy đôi mắt hắn vẫn tập trung ở trên địa đồ như trước , trên vầng trán có một chút đau buồn âm thầm.
"Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?" Long Phù Nguyệt nhìn hắn.
Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: "Đại quân chúng ta đã xuất phát nửa tháng rồi, theo lý thuyết , nước Diêu Quang hẳn là sớm nhận được tin tức, tại sao lại một chút động tĩnh cũng không có?"