Chương 384: Nàng rốt cuộc ở nơi nào? 2

Cho nên sau khi hắn sửng sốt, liền lập tức hướng người thị vệ bên cạnh phân phó: “Truyền mệnh lệnh của ta, ra lệnh cho toàn bộ chó săn thiện nghệ nhất của kinh thành toàn bộ xuất động, dọc theo hai bên bờ sông tìm kiếm, ta không tin, nàng sẽ không lên bờ! Đem toàn bộ tất cả mọi tàu thuyền trên sông đều triệu tập lại đây, ta có lời muốn hỏi.”

Bốn tùy tùng dựa theo phân phó của hắn chia nhau đi làm.

Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, cho dù ngươi có nhớ ta hay không, ta tuyệt đối không thả nàng đi! Trừ phi nàng có thể bay lên trời!

Nhưng mà, Long Phù Nguyệt lại như là thật sự bay lên trời rồi, hắn phái tất cả lực lượng truy tìm suốt một ngày, lại không tìm được chút bóng dáng của Long Phù Nguyệt!

Tất cả con thuyền đều đã hỏi qua, cũng để cho cục cưng đi lên ngửi qua, Long Phù Nguyệt quả thật không hề lên thuyền.

Mà hơn một trăm đầu thần khuyển dọc theo hai bên bờ sông truy tìm ra ngoài có khoảng vài chục dặm đường, cũng không ngửi được chút mùi hương của Long Phù Nguyệt lên bờ.

Một người không có khả năng bơi lội trường kỳ trong nước, dù cho kỹ năng bơi có tốt đến đâu. Huống chi nàng vừa mới giải cổ độc cho chính mình, thân mình suy nhược, vậy càng không khả năng một mình bơi hơn mười dặm dưới nước! Như vậy, nàng rốt cuộc đi nơi nào?

Chẳng lẽ —— Nàng nhảy xuống nước đã gặp phải bất trắc gì?

Ý nghĩ này giống hỏa thiêu, thiêu đốt tâm của hắn, tay hắn khẽ run lên: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng nhất định không thể có việc gì! Nàng thật sự tình nguyện chết cũng không nguyện ý gặp lại ta sao?” Trong lòng như là bị vô số mũi kim đâm vào tim, các đốt ngón tay đều nắm cứng ngắc thành màu trắng.

Nhìn nước sông chảy mãnh liệt ở giữa sông, hắn hận không thể nhảy xuống ngay tức khắc.

Bờ sông rất yên tĩnh, phi thường yên tĩnh, mấy trăm người ở bờ sông tìm tòi nhưng lại không có phát ra chút tiếng động, chỉ có ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa. Phượng Thiên Vũ đã có hai canh giờ không nói rồi, hắn không nói lời nào, người khác ai dám ra tiếng.

Hoàng hôn dần buông xuống, sắc trời dần tối, dưới mặt đất đã tràn ngập xơ xác tiêu điều.

Lại qua hơn một canh giờ, mọi người đã không dám nhìn mặt Phượng Thiên Vũ, sát khí giữa lông mày hắn, thật là khiến người ta sợ hãi.

Mọi nhân mã đều ủ rũ lục tục đã trở lại, gần như mỗi một đội nhân mã đều là một câu: Không tìm được bóng dáng Long Phù Nguyệt . . . . . .

Phượng Thiên Vũ tay chân đều mềm nhũn , bỗng nhiên cắn răng một cái, vung tay lên: “Phái tất cả con thuyền, dọc theo sông thủy vớt, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể. . . . . .”

Mọi người cũng đều đi vội vàng tìm thuyền vớt .

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện