Chương 710: Mộng cảnh 4
Hai người thị nữ kia lắc đầu giống như trống bỏi: "Không được , không được , tự tiện xông vào cấm địa sẽ bị nghiêm trị ."
Phong Lạc nhi đảo mắt vòng vo, cười híp mắt nói: "Chúng ta chỉ đến đó nhìn lén một chút mà thôi, ngươi không nói, ta không nói, người nào sẽ biết? Ừ, các ngươi chỉ cần đáp ứng cùng đi với ta, ta liền cầu xin phụ thân để cho hai ngươi làm của hồi môn của ta, đây chính là cơ hội để làm thiếp tế sư kiêu ngạo đó nha. . . . ."
Điều kiện này thật sự mê người, hai người thị nữ kia nhịp tim rõ rang xao động.
Nhưng vẫn không kịp nói gì, liền nghe thấy một thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói: "Phong Lạc nhi, chỉ chuyện như vậy mà nàng đã đem ta bán đi ra ngoài? !"
Phong Lạc nhi quay đầu nhìn lại, Hiên Viên đại tế sư ống tay áo bay bay, đang đứng ở phía sau của nàng.
Trên mặt hắn có chút lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thật chặc.
Phong Lạc nhi le lưỡi một cái: "Đại tế sư, ngài đừng xuất quỷ nhập thần như vậy, làm ta giật cả mình."
Hiên Viên đại tế sư nhàn nhạt nói: "Nàng muốn đi Dung Hỏa động?"
Phong Lạc nhi ha hả cười khan hai tiếng: "Ta tò thôi sao, chỉ muốn đi xem, đại tế sư, ngài cũng đừng nói cho phụ vương ta biết. Nếu không ông ấy lại phạt ta ."
Hiên Viên đại tế sư khẽ nhướng mày: "Gọi ta Dạ Ly."
"A?" Phong Lạc nhi mở to hai mắt.
Hiên Viên đại tế sư vung ống tay áo lên, hai người thị nữ kia trong nháy mắt liền không thấy.
"Di, ngươi đem các nàng ấy đi đâu rồi?" Phong Lạc nhi kinh ngạc hỏi.
Hiên Viên đại tế sư khẽ mỉm cười, nụ cười này của hắn, tựa như hoa xuân đang nở rộ: "Nàng gọi tên của ta, ta sẽ dẫn nàng đến động Dung Hỏa xem một chút."
Mặt Phong Lạc nhi nhất thời tràn đầy vẻ vui mừng: "Thật sao? Được! Ta sẽ gọi tên của ngươi, Dạ Ly, Dạ Ly. Ha ha, ta gọi rồi , vậy chúng ta có thể đi chưa?"
Hiên Viên Dạ Ly gật đầu một cái: "Được, ta dẫn nàng đi xem."
Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, lướt như nước chảy mây trôi ra ngoài. . . . . .
Long Phù Nguyệt nhìn ngây người, bộ dáng Phong Lạc nhi này giống như mình, mà Hiên Viên Dạ Ly kia lại giống như đại sư huynh, chẳng lẻ, đây là kiếp trước của mình và huynh ấy? Chẳng lẽ kiếp trước ta cùng đại sư huynh là một đôi sao?
Bản thân cũng bị ý nghĩ này làm sợ hết hồn, nàng không kìm hãm được bước về phía trước một bước, bước này bước ra, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.