Quyển 2 - Chương 9: Cút ra
Edit: Zi
Vòng hai cũng là năm mươi người một tổ,
bất quá mỗi tổ cuối cùng sẽ được lưu lại hai mươi người, vòng hai cách
thức thi đấu cũng giống như vòng đầu, cướp được càng nhiều thẻ bài thì
điểm càng cao, không bị thương thì sẽ được điểm tối đa, Quân Mộ Khuynh
than nhẹ một tiếng không thú vị, nhìn nơi so tài vắng vẻ, nàng chỉ có
thể nói là nàng không có cố ý đâu.
Nguyên bản là nàng muốn lưu lại mười
chín người nữa, nhưng bọn hắn lại không thấy cảm kích, nàng cũng không
còn cách nào, đi ra khỏi sân, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi
người, Quân Mộ Khuynh mặt vô tình đi qua, Long Thiên đứng một chỗ nhìn
nàng tươi cười, nàng nhún vai tỏ vẻ vô tội, hướng về sân bãi của vòng
thứ ba.
Điểm tối đa không phải ai cũng có thể
lấy được, dù cho vòng một có người may mắn được điểm tối đa, vòng hai ít nhiều gì cũng sẽ bị thương vài chỗ, điểm càng ngày càng giảm đi, không
phải ai cũng biến thái như Quân Mộ Khuynh, có thể liên tiếp lấy được hai lần điểm tối đa.
Nàng luôn có cảm giác Nam Ngưng học viện có một chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu, rõ ràng chỉ là sân
bãi, nhưng khiến cho nàng có cảm giác bất đồng, sân bãi ở vòng một thì
luôn có một cỗ áp lực nhàn nhạt, vòng một xong trực tiếp tới vòng hai mà không có lấy chút thời gian nghỉ ngơi, vòng hai xong chỉ để lại năm
trăm người tham gia bán kết, đấu bán kết chỉ còn lại bốn trăm người,
cuối cùng chính là thi đấu nhập học, bốn trăm người cướp giật ba trăm vị trí.
Nhìn khu vực thi kế tiếp, Quân Mộ Khuynh đảo bước nhanh tới, đây là vòng cuối cùng của ngày hôm nay, tiến vào
Nam Ngưng học viện đúng là phiền phức, thi đấu tới năm vòng, còn không
biết có bao nhiêu người tham gia, mặc kệ có bao nhiêu cuối cùng cũng chỉ lấy có ba trăm người, những người còn lại coi như là bi kịch.
Bước vào nơi so tài, Quân Mộ Khuynh cảm
giác được vòng này nhiều người mạnh hơn, những người này đều là cấp bậc
đại kỹ sư, cao nhất chính là sáu cấp đại kỹ sư, ở trong mắt người khác
năm cấp đại kỹ sư là đã rất lợi hại rồi, là đối tượng hâm mộ của những
người cùng lứa, nhưng ở trong mắt Quân Mộ Khuynh thì chẳng là cái gì.
“Ngươi chính là Quân Mộ Khuynh?” âm
thanh khinh thường vang lên trong sân, ba chữ Quân Mộ Khuynh làm ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người nàng.
“Đúng vậy.”
“Ha ha… các ngươi biết không? Đây là cái tiểu thư ngu ngốc Quân Mộ Khuynh đấy, trên người không có một chút
nguyên tố lưu động, còn có thể đến tới vòng thứ ba, mọi người xem có nên làm cho nàng ta cút ra khỏi vòng này?” Chỉ thấy người nọ cười đến chảy
nước mắt, thiếu chút nữa đứng không nổi, cũng không thể ngừng cười.
Mọi người sau khi biết thân phận của
Quân Mộ Khuynh, trên mặt cũng treo lên chế nhạo, ba chữ Quân Mộ Khuynh, ở Thiên Không đại lục sôi sùng sục, đệ nhất scandal của Quân gia, ai mà
không biết.
“Hà Tái, đừng cười nữa.” một thiếu niên ở bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo của hắn, lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Tiếu Phi, ngươi đừng quản ta, không thể không cười.” Hà Tái không nghe lời khuyến cáo của bạn, trái lại còn cười to hơn.
Quân Mộ Khuynh chau chau mày, chậm rãi
bước đến, bước chân nàng nhẹ nhàng tiến tới trước mặt Hà Tái, khóe miệng lộ ra một mạt tươi cười như có như không: “Ta thành toàn cho các
ngươi.” Hồng sắc quang mang thoáng qua, Hà Tái chỉ cảm thấy trước ngực
nóng rực, dưới chân vừa trượt, bụng đã bị người ta đá một cước, người
liền bị văng ra khỏi khu thi đấu, lộn mấy vòng mới dừng lại.
Một loạt động tác quá nhanh, mọi người
còn đang ở trạng thái trêu chọc Quân Mộ Khuynh thì đã thấy Hà Tái bị đá
ra, biểu tình lập tức cứng ngắc, miệng há to ra, không biết phải phản
ứng như thế nào, người khoa trương nhất chính là Tiếu Phi, hắn lảo đảo
lui về sau mấy bước, té lăn trên đất, mặt đầy sợ hãi.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi vô sỉ, vậy mà
đánh lén.” Ninh Sương đi ra, sắc mặt tái nhợt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng
không ngờ ở chỗ này còn có thể gặp được Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, quét mắt liếc Ninh Sương một cái, chăm chú hỏi: “Này là vô sỉ a? Vậy Ninh
tiểu thư giữa ban ngày ban mặt, rình cướp tinh thạch của người khác thì
gọi là gì? Hơn nữa, ở đây đủ người là có thể bắt đầu thi đấu, sao gọi là đánh lén?” Thấy qua không biết xấu hổ, chỉ là chưa thấy người mặt dày
đến vậy, Ninh Sương đúng là động vật quý hiếm.
Người đứng bên cạnh Ninh Sương hoài nghi quan sát nàng một chút, lặng lẽ lui đi chỗ khác, đem mặt hướng về noi
khác, không muốn người khác biết mình quen biết người trước mắt, ánh mắt mọi người cứng ngắc nhìn Ninh Sương, xem thường nàng.
Ninh Sương sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, chỉ
vào Quân Mộ Khuynh, nhưng lại không thể phản bác được nửa lời, chỉ có
thể nghẹn họng trân trối, màu sắc trên mặt thay đổi không ngừng.
“Không phụng bồi nữa.” Hồng sắc thân ảnh thoáng qua rất nhanh, mọi người đều cảm giác trước ngực một trận nóng
rực, còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đã bị văng ra khỏi sàn đấu.
“Hỏa lá chắn!”
“Thủy lá chắn!”
“Phong lá chắn!”
“…” người không bị lấy đi thẻ bài vội vã hoàn hồn triển khai phòng ngự, các loại tấm chắn xuất hiện khắp nơi.
Hồng sắc thân ảnh chậm rãi dừng lại,
nhìn thấy một phòng ai cũng đều khẩn trương phòng ngự, bĩu môi, lấy thẻ
bài trên cổ áo phóng tới trên đá cảm ứng, xoay người ly khai, trận này
nàng lấy đủ điểm là được rồi, không cần phải khẩn trương như vậy.
Sau khi Quân Mộ Khuynh rời đi, người còn lại hai mắt nhìn nhau, đều vô cùng sửng sốt, mới nhớ ra vẫn đang thi đấu.
“Quân Mộ Khuynh nàng ta quá cuồng vọng
đi!” Có người bất mãn, những người có thực lực không được tốt lắm đều bị Quân Mộ Khuynh lấy đi thẻ bài, nếu bọn họ cùng hợp tác thì chính là
trận ác chiến.
“Ngươi có thể làm được sao?” Một người
khác lấy ra thẻ bài của mình, đi tới đá cảm ứng, ly khai, trong lòng
không khỏi cảm thán, truyền thuyết gì đó toàn là giả!
Trong nháy mắt kiếm đủ điểm, ai có thể làm được như nàng?
Vài người trong bọn họ vốn có lòng tin
rất cao, trong nhát mắt ủ rũ, nhao nhao ly khai, Ninh Sương nắm chặt hai tay, phẫn hận nhìn khu vực cửa, liếc bạn đồng hành một cái, nâu quang
mang bay ra, nguyên bản năm sáu người đứng bên cạnh nàng thoáng cái liền biến mất ở khu thi đấu.
Ninh Sương mặt dữ tợn nhìn thẻ bài đầy
trên mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, sự tình ở trong này, người ngoài không thể biết, cho nên nàng mới có thể trắng trợn cướp thẻ bài
của đồng bạn như vậy.
Quân Mộ Khuynh, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Trong lòng Ninh Sương reo hò, phẫn nỗ, chỉ không thể phát tiết ra.
Ba vòng đấu ngày hôm nay đã xong, Quân
Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay về nghỉ ngơi cho thật tốt,
Long Thiên liền xuất hiện.
“Tiểu nha đầu, muốn đi dạo Nam Ngưng học viện không?” Ba vòng đều đạt điểm tối đa, một tiểu nha đầu không tệ,
Long Thiên cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt bảy phần cười ba
phần giảo hoạt.
“Không muốn đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cự tuyệt, lão nhân này làm gì tốt đến thế.
Không chờ Long Thiên mở miệng thêm lần
nữa, thân ảnh Quân Mộ Khuynh đã ở đằng xa, để lại cho người phía sau một bóng lưng lạnh lẽo.
“Tiểu nha đầu còn có thể tiêu sái như
thế.” Long Thiên vẻ mặt đầy thú vị nói, nhưng làm người ta đỏ mắt, nàng
không thể khiêm tốn một chút được sao?