Quyển 2 - Chương 21: Lại bị khiêu chiến
Edit: Zi
Hạng Võ thấy Quân Mộ Khuynh không trả
lời mình, sờ sờ mũi, rốt cuộc cũng ngậm miệng lại, yên tĩnh đi bên cạnh
Quân Mộ Khuynh, trong lòng không ngừng gào thét, nha đầu này thật không
giống người, mới có mười tuổi, nàng thật chỉ mới có mười tuổi. Ngày đó
giao đấu cùng nàng, đấu kỹ trận dưới chân là nhị cấp kỹ linh sư, nhưng
lực lượng kia so với những nhị cấp kỹ linh sư khác lại cao hơn nhiều,
Quân gia vẫn nói với bên ngoài rằng Quân Mộ Khuynh là phế vật như thế
nào, vĩnh viễn cũng không để cho nàng trở lại Quân gia, chỉ sợ là nha
đầu này cố ý giấu thực lực, không muốn cho ai biết, bằng không thì lúc
đấu với Ninh Kiền đến phút cuối nàng cũng không ngưng tụ đấu kỹ, không
ngưng tụ đấu kỹ mà có thể đem người có đẳng cấp cao hơn đánh te tua, một màn như vậy người Quân gia nếu thấy chỉ sợ tức chết.
Nếu hắn biết Quân Mộ Khuynh không chỉ là một hỏa nguyên tố đấu kỹ sư đơn giản như vậy, hắn nhất định sẽ thổ
huyết, kêu to cầm thú.
“Oa, Lâm Hạ thật không biết xấu hổ, khiêu chiến với tân sinh.”
“Ngươi giờ mới biết sao? Chuyện xấu hổ
như vậy, cũng không phải lần đầu tiên hắn làm, có điều tân sinh này thật xui xẻo.” Hai giọng nói trêu tức vang lên, kéo mạch suy nghĩ của Hạng
Võ về.
Hạng Võ nghe thấy cuộc đối thoại này,
đầu tiên là nhíu mày, sau đó nhìn quanh thì không thấy Quân Mộ Khuynh
đâu, hắn ảo não lắc lắc đầu, sao có thể thất thần như vậy chứ, thật đáng chết.
Có điều khiêu chiến tân sinh sao? Có tân sinh bị khiêu chiến sao? Nếu không phải là Quân Mộ Khuynh thì cái tân
sinh đó hẳn là rất xui xẻo đi, làm gì có tân sinh nào bưu hãn giống nàng chứ.
Khi hắn nhìn thấy mạt thân ảnh màu đỏ kia, trên mặt Hạng Võ thoáng qua một mạt tươi cười, tiếp theo đó là 囧.
Hắn thở dài trong lòng, sẽ không trùng hợp đếm vậy chứ?
“Hạng sư huynh.” Thanh âm sùng bái vang
lên, Hạng Võ lấy lại tinh thần, phát hiện đã có người lên chiến đài, đối thủ của nàng chính là một người mười hai cấp đại kỹ sư.
“Ta tới nhìn một chút thôi.” Trên mặt
Hạng Võ khôi phục vẻ trêu tức tươi cười, hắn khoanh tay nhìn khiêu chiến khu, nàng đi lên lúc nào vậy nhỉ? Sao mình lại không biết? Hơn nữa ngay cả quá trình khiêu chiến cũng không thấy luôn, chậc chậc… Nha đầu này
rõ ràng là thích bắt nạt người khác.
Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn người
khiêu chiến chính mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng nhìn qua
trông dễ bị bắt nạt lắm sao? Cái vị tiền bối này là bị người ta bức cho
nóng nảy, không dám khiêu chiến với người có đẳng cấp cao hơn, lại không muốn bị mất thể diện nên thấy nàng là tân sinh, thừa lúc nàng vừa mới
bước vào cửa liền kéo nàng lên đài.
“Uy, Lâm Hạ, ngươi không thể ít vô sỉ đi một chút được sao? Tân sinh mà ngươi cũng khiêu chiến?” Nam tử cùng Lâm Hạ đánh đố xem thường, người trước mắt này không có một chút nguyên tố
lưu động, Lâm Hạ cư nhiên đi khiêu chiến nàng, quá vô sỉ.
Mọi người chế nhạo cười Lâm Hạ, trên mặt thoáng qua tia xem thường.
Ở thế giới này, cường giả sẽ không đem
người yếu hơn mình để vào mắt, lại càng không thèm đi khiêu chiến với
người có đẳng cấp thấp hơn mình, hành động của Lâm Hạ trong mắt mọi
người là một trò cười.
Có người là muốn xui xẻo. Hạng Võ nhìn chằm chằm Lâm Hạ, ánh mắt đồng tình, lắc lắc đầu.
Người đứng bên cạnh Hạng Võ phụ họa nói: “Lâm Hạ thật không biết xấu hổ, bắt nạt tân sinh, Hang sư huynh, ngươi nói đúng không?”
Hạng Võ liếc người bên cạnh một cái,
khóe miệng trưng ra một nụ cười sâu xa. Bắt nạt? Đến cuối cùng là ai bắt nạt ai cũng không biết đâu. Tiểu nha đầu kia giấu thực lực quá sâu,
người xem nhẹ nàng đều có kết quả không tốt, hắn thực sự hiếu kỳ, không
biết Lâm Hạ có phải hay không sẽ biến thành một Ninh Kiền thứ hai, đối
với cuộc khiêu chiến này, Hạng Võ có mấy phần mong đợi.
Người nọ thấy Hạng Võ không nói gì, lúng túng dời tầm mắt sang chỗ hai người chuẩn bị thi đấu kia, khi ánh mắt
hắn tới trên người Quân Mộ Khuynh thì lộ qua một tia xem thường, khiếu
chiến là việc riêng của hai người, tân sinh dám tiếp thu khiêu chiến của tiền bối, thật không biết sống chết.
Lâm Hạ dữ tợn nhìn Quân Mộ Khuynh, có
vài phần đắc ý, thiếu chút nữa bị thua thì ông trời lại dẫn một con mồi
tới cho hắn, ông trời thật có mắt, bọn họ muốn cười thì cứ cười, tiền
cược vẫn quan trọng hơn.
“Bạn học mới, đừng trách ta, chỉ có thể
trách bản thân ngươi quá xui xẻo. Phong Nhận!” Lâm Hạ đắc ý nói, mấy
lưỡi đao bằng gió nhanh hướng Quân Mộ Khuynh đánh tới.
Quân Mộ Khuynh thở dài, thân thể chợt
lóe, tránh được công kích của Lâm Hạ một cách đơn giản, một hỏa cầu từ
tay nàng bay đi, Lâm Hạ hoàn toàn quên mất ngưng tụ đấu kỹ phòng ngự mà
lại chạy né.
Thật nhanh! Lâm hạ kinh hãi, nàng không
có ngưng tụ đấu kỹ, chỉ là một tiểu hỏa cầu đơn giản, sao có thể có tốc
độ nhanh như vậy?
“Đây chỉ là bắt đầu!” Quân Mộ Khuynh dùng khẩu hình nói.
Cái gì! Trong lòng Lâm hạ đột nhiên tuôn ra một cỗ bất an.
Mọi người đang trong trạng thái biết
trước kết quả, không thú vị đứng một chỗ, cũng lười nhìn hai người đang
đối chiến thì trong một góc đột nhiên vang lên một đoạn bát quái, làm
mặt bọn họ chuyển sang kinh ngạc.
Bọn họ nghe thấy gì? Quân Mộ Khuynh?
Quân Mộ Khuynh làm Ninh Kiền bị thương. Một đao đem gốc rễ sinh mệnh cấp cắt. Bọn họ nghe không lầm chứ?
“Các ngươi không biết đâu, lúc đó ta
cũng ở đấy, tất cả nam nhân sau khi thấy Ninh Kiền bị Quân Mộ Khuynh cắt mất đi, đều bưng chặt hạ thân lui lại, tiếc là ta đứng quá xa nên không thấy rõ được bộ dáng của Quân Mộ Khuynh.” Người nọ say sưa nói, quên
mất chính mình cũng là người từng giễu cợt Quân Mộ Khuynh, hiện tại hắn
đem Quân Mộ Khuynh trở thành anh hùng của bọn tân sinh, một anh hùng làm người ta sùng bái.
Nếu ai không phục có thể đi tìm nàng a, tỉ thí một chút nhìn xem người cuối cùng bị thiến là ai?
“Ngươi không có lầm đi?” Mọi người không tin cái tin tức kia, sự tình của Quân Mộ Khuynh ai mà không biết, để
bọn họ tin Quân Mộ Khuynh làm Ninh Kiền bị thương còn bằng tin bọn họ đi tin heo mẹ có thể leo cây.
“Ta có thể nhìn lầm sao? Thảo nào Phù
Thủy trấn truyền tin tức nói Quân Mộ Khuynh là sát nữ, bộ dáng kia thật
sự rất giống, một thân đỏ rực, ngay cả tóc và mắt đều là màu đỏ, có điều nhìn từ xa hẳn phải là một mỹ nhân, có thể nhẹ nhàng thiến Ninh Kiền
như vậy, đúng là tấm gương của tân sinh chúng ta.” Người nọ miên man
nói, không chú ý đến ánh mắt mọi người ban đầu là chất vấn, sau đó lại
dại ra, mọi người vô cùng ăn ý hướng hồng sắc thân ảnh cách đó không xa
nhìn lại.
Quân Mộ Khuynh!
“Chậc chậc… Không ngờ người quái dị Quân Mộ Khuynh mà mọi người đều nói lại là một đại mỹ nhân, các ngươi không
biết đâu, lúc đó ta cũng bị dọa hết hồn.” Người nọ đắc ý nhìn mọi người
đang kinh ngạc, hoàn toàn không biết mọi người chẳng nghe lọt được thêm
chữ nào nữa.
Lâm Hạ vốn tràn đầy lòng tin, nghe nghị
luận dưới đài, nhìn người đối diện một thân đỏ rực, thái dương chảy
xuống mồ hôi hột, nàng sẽ không phải là Quân Mộ Khuynh đi, không phải
trùng hợp đến vậy chứ, nhất định không phải, không phải, hắn có thể nuốt lời được không?
Lâm Hạ khóc không ra nước mắt, vốn tưởng là chọn người dễ bị bắt nạt nhất, không ngờ lại thảnh kẻ khó ứng phó
nhất, còn là người kinh khủng nhất, có điều lúc này hắn không thể nuốt
lời được, nàng làm Ninh Kiền bị thương thì sao, một nha đầu không thể
ngưng tụ đấu kỹ thì có gì là lợi hại.
“Ngươi… Ngươi là ai?” Lâm Hạ hoảng sợ hỏi, không phải là Quân Mộ Khuynh, không phải đâu…
Quân Mộ Khuynh châm chọc cười, lạnh
giọng nói: “Đang trong trận, ngươi lại hỏi tên ta là việc không lễ phép, hơn nữa thật có lỗi a, ta chính là người mà các ngươi suốt ngày châm
chọc, không thể ngưng tụ nguyên tố, Quân Mộ Khuynh.” Nói xong nàng vô
tội nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Hạ mặt tái nhợt, nhìn bộ dáng vô tội của Quân Mộ Khuynh, hắn muốn hung hăng phỉ nhổ một phen, nhưng lại không có lá gan đó.
Người dưới đài nghe đoạn đối thoại này
đều cảm thấy ‘bi’ rất đau, Quân Mộ Khuynh không thể ngưng tụ nguyên tố,
rõ ràng là tin vịt.
“Phong sát!” Lâm Hạ ngưng tụ đấu kỹ lần
nữa, suy nghĩ làm sao để Quân Mộ Khuynh không cắt được của mình, ngoan ý trên mặt cũng rõ ràng hơn, lần này hắn là vì tương lai con em mà chiến
đấu, không thể để cho Quân Mộ Khuynh đem nó cắt đi.
“Không có ý nghĩa.” Thanh âm lạnh như
băng chậm rãi truyền đến, Lâm Hạ chợt căng thẳng, trong nháy mắt Quân Mộ Khuynh liền xuất hiện trước mặt hắn, một tiểu cầu đỏ rực xuất hiện
trong lòng bàn tay nàng, chỉ thấy trên mặt nàng là một nụ cười lạnh, hắn mới biết mình đã chọc phải một nhân vật nguy hiểm, nhìn thấy nụ cười
của nàng, hành động vô thức lập tức bảo vệ phía dưới. (Ta ngất =))))
‘Phốc!’ Lâm Hạ phun ra một ngụm máu
tươi, kinh hoàng che hạ thân, sắc mặt tái nhợt cúi đầu nhìn xuống, hiện
vật vẫn còn, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người một trận mất trật tự, Quân Mộ Khuynh nàng không phải hung tàn đến vậy đi? Chẳng lẽ chỉ cần làm nam liền thiến?
“Các ngươi cũng có thể lên.” Quân Mộ
Khuynh đứng trên đài khiêu chiến, cúi đầu nhìn mấy người đang kinh
hoảng, sờ sờ mũi, bọn họ nghĩ gì vậy trời? Nàng cũng đâu phải là người
có ham mê đó, hở ra một chút là động thủ, hơn nữa nhìn nàng thiện lương
như vậy, rất ít khi làm những chuyện như thế.
Mấy nam tử đứng phía dưới nhao nhao lui
về sau mấy bước, tay không tự chủ ôm chặt hạ thân, Ninh Kiền cũng bị
cắt, bọn họ đều rất rõ bản thân đấu không lại Ninh Kiền, vậy mà nàng có
thể, khiêu chiến nàng chẳn phải là tự đưa thân vào miệng cọp sao?
Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn dưới đài, quả nhiên một lần sảy chân hối hận cả đời, nàng thật không có ham muốn kia a!
Hạng Võ đứng ở xa nhìn vẻ mặt của Quân Mộ Khuynh hai vai bắt đầu run rẩy, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn.