Quyển 2 - Chương 37
Edit: Zizi
Người của Nam Ngưng học viện đứng ngoài cốc nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người, bọn họ không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra bên trong, tám đạo thiên phạt, thiên địa quy luật vẫn còn chưa rời đi, trái lại còn càng lúc càng lớn hơn, bọn họ có thể cảm giác được, đao tia chớp tiếp theo nhất định còn khủng bố hơn tám đạo trước.
Kiếm Phi mặt ngốc ngồi bệch dưới đất, lăng lăng nhìn chỗ thiên địa quy luật hạ xuống, chỗ đó chính là chỗ mà Quân Mộ Khuynh đã đứng, thiên địa quy luật sẽ không gây tổn hại gì tới người không phải bị phạt, nhưng nàng đứng gần như vậy, nói không có việc gì ai tin được?
Bạch Tử Kỳ hất tay Mạc Tuyết Mị ra, lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Mạc Tuyết Mị, sống chết của ta liên quan gì tới ngươi?” Tiểu Khuynh…
“Tử Kỳ, vừa rồi quá nguy hiểm.” Mạc Tuyết Mị vẫn không tức giận, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng.
“Ta nói ta không cần ngươi quan tâm.” Bạch Tử Kỳ rống lên, tiểu Khuynh là bằng hữu duy nhất của nàng, từ nhỏ đến lớn nàng đều bị người của Ninh gia bắt nạt, chẳng ai giúp đỡ nàng, chỉ có tiểu Khuynh là không như vậy.
Trên mặt Mạc Tuyết Mị thoáng qua một tia lửa giận nhưng rất nhanh biến mất, cười nói: “Hiện Quân Mộ Khuynh chắc đã bị thiên địa quy luật đánh thành tro tàn, ngươi đi thì có ích gì?” Nếu không phải người của gia tộc muốn nàng cùng người của ngũ đại gia tộc có chút quan hệ tốt thì nàng mới không cùng một thứ xuất tiểu thư nói chuyện.
“Câm miệng!” Bạch Tử Kỳ liếc Mạc Tuyết Mị một cái, hai tay nắm chặt.
“Các ngươi nhìn xem, nhất định là ma thú tấn chức Thánh Thú.” Thanh âm hưng phấn vang lên từ sau lưng, người của Nam Ngưng học viện ngoái đầu nhìn lại.
“Gia Gia, ngươi đi chậm một chút.” Thanh âm sủng nịch vang lên ngay sát, một nam một nữ đang hướng về phía bọn họ chạy tới, trên mặt còn có hưng phấn bất thường.
Bọn họ vừa nói cái gì? Thánh Thú? Bên trong cái đầm nước kia có Thánh Thú?
Đúng a! Có thể chịu đựng được nhiều thiên phạt như vậy, không phải là Thánh Thú thì là gì? Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều toát ra mồ hôi lạnh, bọn họ vậy mà ở chỗ của Thánh Thú lâu như vậy, thiếu chút nữa là đã chết ở chỗ đó, quả nhiên trên thế giới này vẫn tồn tại Thánh Thú.
Trong mắt Lạc Tuyệt Tình lóe ra quang mang, tiếc rằng hắn không phải là triệu hoán sư, nếu không hắn có thể hay không có thể đem Thánh Thú này khế ước làm triệu hoán thú.
Là Thánh Thú! Kiếm Phi trầm xuống, dù lúc này hắn vẫn còn một chút hi vọng nhỏ nhoi, nhưng nếu đó thật sự là Thánh Thú, Quân Mộ Khuynh thật sự…
“Kiếm Phi! Kiếm Phi!” thạch truyền âm đột nhiên vang lên thanh âm, là thanh âm vội vàng của Long Thiên đại nhân hiện đang ở Nam Ngưng học viện.
“Long Thiên đại nhân.” Kiếm Phi trầm giọng đáp, không biết phải nói như thế nào.
“Bên các ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao hắc rừng rậm lại náo động đến vậy?” Long Thiên sốt ruột hỏi, ba trăm tân sinh đang rèn luyệ đều ở gần đó, bên bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy nơi khác cũng không may mắn gì hơn.
“Ta…”
“Các ngươi là ai? Chẳng lẽ cũng tới vì Thánh Thsu sao?” thanh âm kêu gào đột nhiên vang lên, một nam một nữ vừa nãy đã đi tới chỗ bọn họ.
Nam tử kéo kéo vạt áo của nữ tử, ý bảo nàng đừng nói nữa, người có thể tới hắc rừng rậm, thân phận nhất định không đơn giản. Hơn nữa còn có nhiều người trẻ tuổi như vậy, nói không chừng là đệ tử của học viện nào đó đang đi lịch luyện.
“Ơ kìa, ngươi kéo ta làm gì?” nữ tử được gọi là Gia Gia bất mãn liếc nam tử một cái, đi tới trước mặt Lạc Tuyệt Tình lớn tiếng quát: “Mặc kệ các ngươi là ai, Thánh Thú này là của chúng ta, các ngươi không được phép đánh chủ ý nó.” Nói xong, nàng dùng vẻ mặt chờ mong nhìn vào trong cốc và nhìn đám mây đen trên trời đã lâu vẫn chưa có tản đi.
“Tiêu Ngự Phong, ngươi nói xem, vì sao đã qua tám đạo thiên phạt rồi mà mây đen chưa tản đi?” Coi như là Thánh Thú cũng không cần tấn chức lâu như vậy đi?
“Kiếm Phi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Long Thiên nghe thấy thanh âm bên kia lập tức nóng nảy, sự bất an trong lòng cũng dần dần tăng lên.
“Cốc mà chúng ta nghỉ ngơi có ma thú tấn chức, đã qua tám đạo thiên phạt rồi, nhưng thiên địa quy luật vẫn chưa có tan đi.” Kiếm Phi trầm giọng nói, hắn cũng không dám nói cho Long Thiên đại nhân biết việc Quân Mộ Khuynh còn đang ở bên trong, nếu Long Thiên đại nhân biết không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.
“Cái gì? Các ngươi trước tiên dừng động, ta lập tức qua ngay.” Tuyệt đối không phải đơn giản là ma thú tấn chức.
“Dạ.” Kiếm Phi thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo Long Thiên đại nhân không hỏi tới Quân Mộ Khuynh, nếu như hỏi, hắn thật không biết phải trả lời như thế nào.
Trong mắt Mạc Tuyết Mị thoáng qua một vẻ lo lắng, đi tới bên cạnh Kiếm Phi: “Kiếm Phi lão sư, chúng ta có phải nên rời khỏi chỗ này không?”
“Không cần, Long Thiên đại nhân bảo chúng ta chờ ở đây.” Kiếm Phi trầm giọng nói, không phát hiện ra Mạc Tuyết Mị có vài điểm không thích hợp.
Mạc Tuyết Mị ngay từ lúc đầu luôn luôn đố kỵ Quân Mộ Khuynh, ngày kiểm tra nguyên tố, người đứng sau lưng chế nhạo Quân Mộ Khuynh chính là nàng ta. Nhưng nàng ta không ngờ tới Quân Mộ Khuynh vậy mà lợi hại, có thể đem thạch kiểm tra chiếu sang, sau đó trong học viện lại truyền ra tin tức Quân Mộ Khuynh được nhận vào học viện, rồi lại tới sự việc nàng đả thương Ninh Kiền. Danh tiếng của Quân Mộ Khuynh cứ thế mà lan truyền khắp cả học viện, vốn dĩ nàng là mười hai cấp đại kỹ sư quang nguyên tố, người được nổi tiếng phải là nàng mới đúng, vậy mà lại là cái kẻ không thể ngưng tụ ra đấu kỹ Quân Mộ Khuynh kia.
Cho nên lần rèn luyện này, nàng biết việc mình cùng một tổ với Quân Mộ Khuynh mới liền nói với mấy đồng học, rằng không cần phải sợ Quân Mộ Khuynh, nàng có thể đả thương Ninh Kiền là vì hắn ta kinh địch, Quân Mộ Khuynh chẳng qua chỉ là một phế tài không thể ngưng tụ ra đáu kỹ, cho dù nàng ta thạt sự lợi hại thì hai mươi mấy người ở đây cũng không cần phải sợ nàng.
Vì thế, mới đầu vốn dĩ mấy người ở đây đều sợ chọc Quân Mộ Khuynh tức giận thì sẽ làm họ bị thương, nhưng nghe Mạc Tuyết Mị nói như vậy lá gan mới to lên một chút, mới đi chế giễu Quân Mộ Khuynh. Hôm nay Quân Mộ Khuynh chết ở đây, như vậy người nổi tiếng trong đám tân sinh năm nay nhất định sẽ là Mạc Tuyết Mị nàng.
Trên mặt Mạc Tuyết Mị lộ ra một nụ cười quỷ dị, nghĩ đến việc Quân Mộ Khuynh chết ở đây, càng đắc ý.
Tiêu Ngự Phong đi tới bên người Kiếm Phi, hai tay chắp lại cung kính hỏi: “Xin hỏi, các người là lão sư của học viện nào?” một đoàn lớn như vậy, lại có truyền âm thạch, mấy vật này chỉ có thể là các học viện lớn.
Lạc Tuyệt Tình cười ha ha đi tới trước mặt Tiêu Ngự Phong, tự hào nói: “Chúng ta là…”
‘Răng rắc!’ rốt cuộc, tia chớp cuối cùng cũng hạ xuống, một tiếng thú rống kinh thiên động địa truyền ra từ trong cốc.
Lúc này, ở trong sơn cốc.
Hắc giao nằm trên mặt đát rên rỉ, nó không dám thả lỏng một chút, chỉ còn một đạo thiên phạt nữa thôi, nó không biết liệu mình có thể vượt qua được đạo cuối cùng này hay không. Nó không cam lòng, cũng không muốn nhận mệnh, người ngoài chỉ biết rằng giao có cơ hội lột xác thành long, nhưng lại không hề biết đến quá trình lột xác có bao nhiêu nguy hiểm, trời cao vô cùng công bằng, giao có thể lột xác thành giao long, ngày sau thậm chí có thể biến thành long chân chính. Nhưng chúng nó tấn chức so với các ma thú khá vô cùng chậm, người khác mất mười năm, chúng nó phải mất tới hai mươi, ba mươi năm mơi có thể tấn chức. Nó đã sống qua mấy trăm năm mới có một cơ hội ngày hôm nay, bỏ qua, dù là ai cũng sẽ không làm vậy.
Thiên địa quy luật trên đỉnh đầu bắt đầu hoạt động, nó đang chờ một tia cuối cùng, cũng là tia mạnh nhất, nó chỉ cần thuận lợi vượt qua lôi kiếp lần này là có thể lột xác thành giao long, không chỉ như thế, nó có thể giống như các linh thú, tấn chức thành thần thú.
Đỏ đậm con ngươi nhìn nhìn chằm chằm thân thể đang thoi thóp ở đối diện, trên mặt qmk lộ ra một nụ cười tươi, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen nhánh, hình như đang chuẩn bị làm gì đó.
Mây đen cuồn cuộn ở trên trời càng lúc càng nhiều, đây là tầng mây đen dày nhất mà qmk nhìn thấy từ trước tới giờ, cũng là kinh khủng nhất, tia chớp cuối cùng vẫn chưa rơi xuống, tám đạo trước, mỗi đạo so với đạo phía trước càng lúc càng thô, đạo cuối cùng này, nhất định sẽ không đơn giản như tám đạo trước.
Hắc giao nản lòng nhìn lên bầu trời, đứng trên mặt đất không ngừng thở phì phò, trên mặt nó lộ ra một mạt kiên định, quyết định dùng tính mạng của mình để cược một lần này, giao lột xác thành giao long vốn là nguyện vọng của nó, dù hôm nay nó chết cũng là cam tâm tình nguyệt, không một chút oán trách.
“Đạo cuối cùng…” hai tay hnt chắp đằng sau lưng thản nhiên nói, trên mặt là sự nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy qua.
‘Răng rắc!’ tia chớp nổi lên đã lâu cuối cùng cũng hạ xuống, thanh âm kia như muốn làm đất rung núi lở, làm cho người ta kinh hãi không thôi, người ở bên ngoài sơn cốc nghe thấy âm thanh này, thân thể run cầm cập, bọn họ chưa từng gặp qua một màn nào khủng bố như vậy.
“Không muốn!” Một tiếng đau đến tê tâm phế liệt vang lên.
Bầu trời đen thui, tia chớp không báo trước đã rơi xuống, phát ra thanh âm bọn họ chưa từng nghe qua, một màn này không chỉ mấy tân sinh chưa từng thấy, ngay cả bốn vị lão sư cũng là lần đầu tiên.
Một đạo cuối cùng kia, ngay khắc nó hạ xuống, bọn họ có thể cảm giác được một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đánh về phía bọn họ, ngay trong khắc đó, bọn họ có thể cảm giác được bản thân sắp chết rồi, mặc dù tia chớp không hề rơi vào trong người bọn họ.
Sau khi tia chớp kia hạ xuống, từ trong sơn cốc vang lên một thanh âm kinh hãi, thê lương, giống như rừng rậm đang than khóc sợ hãi.
Mà tiếng kêu tê tâm liệt phế ấy kèm theo tiếng lôi điện vang vọng trong sơn cốc chính là của Hàn Ngạo Thần. Hắn nhìn địa phương đang bốc lên khói đen cuồn cuộn kia, cảm giác trái tim đã ngừng đập rồi, ngay cái khoảng khắc tia chớp kia hạ xuống, hắn cứ đứng ngây ra như thế.
Cánh tay giơ lên trước mặt, ngón tay thon dài như muốn nắm lấy cái gì đó nhưng đã bị vụt mất, con ngươi đen như mực không còn bình thản như trước mà là một vẻ kinh hoảng không chút giấu diếm.
Thật lâu hắn mới chậm rãi hoàn hồn, nghĩ đến hồng sắc thân ảnh kia, hắn nhanh chóng chạy qua nơi hắc giao đang nằm, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Mây đen trên trời chậm rãi tan đi, chín đạo thiên phạt đã hoàn thành xong nhiệm vụ, bầu trời lại một lần nữa khôi phục như trước, mặt trăng sáng trưng treo ở trên cao.
Hàn Ngạo Thần cố gắng xua đi đám khói, tìm kiếm ở bên trong, quang nguyên tố đem toàn thân hắn bao phủ lại, nhìn thân thể của hắc giao không ngừng to lớn, trong lòng hắn tuôn ra ngàn vạn bất an.
Mỗi bước đi của hắn như nặng ngàn cân, bất an trong lòng chậm rãi lớn dần lên.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi mau ra đây, ngươi đang ở đâu?” Hàn Ngạo Thần rốt cuộc đã không chịu nổi, hắn rống lên, thân thể của hắc giao đã chiếm toàn bộ sơn cốc, hắn tìm hơn nửa sơn cốc rồi mà vẫn không thể tìm thấy thân ảnh quen thuộc kia đâu.
Đáp lại hắn chỉ có thanh âm xẹt xẹt của dư âm của lôi điện, còn có cả tiếng gió thổi xào xạt.
“Quân Mộ Khuynh, ta bảo ngươi ra ngay lập tức, có nghe thấy không?” Hàn Ngạo Thần điên cuồng gào lên, nhưng vẫn không thể thấy được thân ảnh kia.
“Quân Mộ Khuynh.”
“Ngươi đang ở đâu.”
“Mau ra đây cho ta.”
Thanh âm điên cuồng vang vọng trong sơn cốc, nhưng mặc kệ Hàn Ngạo Thần gọi thế nào cũng chẳng có ai trả lời hắn, chỉ có tiếng gió như đang nói chuyện cùng hắn thôi.
Hàn Ngạo Thần hối hận đứng im tại chỗ, nếu hắn biết, nếu hắn biết rằng ở một khắc cuối cùng kia, nàng sẽ xông lên nhận lấy đạo tia chớp đó, hắn nhất định đã ngăn cản nàng. Nàng không muốn sống nữa sao, ngay cả thiên phạt của ma thú mà nàng cũng dám đỡ, hiện tại chỉ sợ ngay cả xương cốt nàng cũng không còn.
Mặc dù trong lòng Hàn Ngạo Thần nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn không định ngừng tìm kiếm, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua một chút cơ hội nhỏ nhoi nào, chỉ sợ hắn bỏ lỡ một cái gì đó, sẽ thực để Quân Mộ Khuynh chết thật.
Trong lòng Hàn Ngạo Thần vẫn còn một tia hy vọng mong manh, một màn ở Long Khóa tháp kia, hắn tận mắt nhìn thấy thiên địa quy luật rơi xuống trên người nàng, hơn nữa đó lại là thiên phạt dành cho tiểu kim hổ kia, lúc đó nàng chẳng có một chút bị thương tổn, lần này có phải hay không cũng sẽ không sao?
“Quân Mộ Khuynh!” Hàn Ngạo Thần la lớn, thanh âm đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, mặc dù thế, vẫn có thể nghe ra một chút lo lắng, một chút sợ hãi.
“Nếu ngươi muốn chết, cũng đừng trách ta đem ngươi ném ở đây, không giúp ngươi nhặt xác.” Hàn Ngạo Thần mồm miệng vẫn độc ác như cũ, nhưng ánh mắt lo lắng của hắn đã bán đứng tất cả.
Đã tìm được một vòng lớn, Hàn Ngạo Thần bơ phờ ngồi phịch xuống một chỗ, quang nguyên tố trên người cũng đã chậm rãi tản đi, hắc giao vẫn không có nhúc nhích, Quân Mộ Khuynh cũng không có tìm được, nàng đã dùng thân thể của mình để đỡ một đạo tia chớp cuối cùng kia cho hắc giao, nhưng hắc giao vẫn chưa lột xác thành giao long.
“Khụ khụ… Hàn Ngạo Thần, ta đâu có mắc nợ ngươi cái gì đâu? Ngươi muốn ta chết hay sao mà lại ngồi trên người ta như thế?” thanh âm lạnh như băng vang lên ở phía dưới thân Hàn Ngạo Thần, thanh âm này vào tai Hàn Ngạo Thần như là mật ngọt, làm cho tâm tình hắn bỗng chốc sáng lên.