Quyển 3 - Chương 111: Quá bi thương
Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
Hỏa Linh Nhi thấp thỏm đứng ở tại chỗ, đối mặt với cặp mắt đỏ rực băng lãnh kia, nàng thậm chí cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng tràn ngập toàn thân, mà khí tức lạnh băng kia còn bao quanh chính mình, khiến cho nàng có loại cảm giác đứng ở trong hầm băng, lãnh ý đập vào mặt.
Quân Mộ Khuynh cười như không cười nhìn người trước mắt, Hỏa Linh Nhi, họ Hỏa ở Thương Khung đại lục này cũng không thường gặp, thấy nhiều nhất, cũng chính là chỗ luyện khí phần mộ này, nói Hỏa Linh Nhi vớ Hỏa Hi không có quan hệ gì, thật đúng là một chuyện miễn cưỡng, nói là trùng hợp, chỗ nào trong thiên hạ có chuyện trùng hợp như vậy.
Hỏa Linh Nhi vừa vặn đến tìm Hỏa Hi, Hỏa Hi đối với Hỏa Linh Nhi lại vừa vặn có đặc biệt như vậy, còn có ánh mắt Hỏa Hi nhìn Hỏa Linh Nhi, đó là thật sâu áy náy, còn có sủng nịch, nói không quan hệ, đánh chết cũng không tín.
Đối mặt với ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, Hỏa Linh Nhi có loại cảm giác bị nhìn thấu, cặp mắt đỏ rực kia, dường như muốn nhìn thấu tất cả, đem nàng nhìn thấu, chỉ cần nàng nói dối một chút, sẽ lập tức bị lộ tẩy, không thể che giấu.
Hỏa Linh Nhi nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng chỉ ngồi ở chỗ kia, luồng khí thế vốn có thể hiện rõ không thể nghi ngờ, một thân đỏ rực tùy ý, khiến người ta nhìn một cái, sẽ cảm thấy nàng rất ngông cuồng, khí phách, mà khí tức băng lãnh kia, lại làm cho người rùng mình sợ hãi, giữa khí phách ngông cuồng, lại thêm mấy phần bình tĩnh, lãnh đạm.
“Để ta hỏi, hay là tự ngươi nói?” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, dù không phải lạnh lẽo, nhưng cũng không có nửa điểm ấm áp.
Hỏa Linh Nhi hơi sững sờ, nàng vậy mà biết!
“Cô nương muốn hỏi quan hệ của ta cùng Hỏa đảo chủ?” Hỏa Linh Nhi cẩn thận trả lời, có lẽ lúc nàng biết tên mình, Quân cô nương cũng đã đoán được thân phận của mình, đã như vậy, vậy còn không bằng trực tiếp nói cho nàng biết.
Kỳ thực Quân Mộ Khuynh cũng không phải ngay từ đầu liền biết, mà là sau khi tới luyện khí phần mộ, sau khi nhìn thấy Hỏa Linh Nhi cùng Hỏa Hi, nàng mới suy đoán quan hệ của bọn họ.
“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh thẳng thắn thừa nhận, mặc dù Hỏa Linh Nhi không nói, nàng cũng biết, nói hay không thì tùy tâm tình của Hỏa Linh Nhi, nàng sẽ không ép buộc.
Hỏa Linh Nhi hít sâu một hơi, trong phòng cũng chỉ có nàng cùng Quân cô nương, có thể thấy Quân cô nương là vì nghĩ cho nàng, kỳ thực, chỉ cần nghe thấy ba chữ Hỏa Linh Nhi, mọi người đều sẽ nghĩ tới phương diện kia, chỉ là một cái tên, mọi người đều có thể biết thân phận của nàng, nhưng hết lần này tới lần khác, thân phận này của nàng, là không thể để cho bọn họ biết được.
“Thôi Lâm là phu nhân của hỏa đảo chủ, vốn Thôi Lâm cũng không phải là đại nhân vật gì, nhưng mà tỷ tỷ của Thôi Lâm, Thôi Lỵ, nàng là phu nhân của tổng trưởng lão Quân Thương Lan của Quân gia, dựa vào mối quan hệ này, địa vị Thôi gia cũng lên như diều gặp gió, Quân Thương Lan giới thiệu Thôi Lâm cho Hỏa đảo chủ, thời điểm lần đầu tiên Thôi Lâm nhìn thấy, liền coi trọng hắn, trăm phương ngàn kế muốn gả cho hắn, mặc kệ trong nhà hắn có vợ con hay chưa, cũng không quản người này có yêu nàng hay không, Thôi Lâm chỉ biết là, nàng muốn thứ gì nhất định phải đạt được thứ đó, nàng để Thôi Lỵ ra mặt, cùng tổng trưởng lão Quân gia nói, để Hỏa đảo chủ cưới nàng!” Hỏa Linh Nhi giống như đang kể chuyện xưa bi thảm, mà chuyện xưa này, không có một chút quan hệ nào với nàng.
Có lẽ là đã nghe nhiều, có lẽ cũng đã sớm thất vọng, nàng không cảm thấy đau lòng một chút nào, càng không muốn trở lại bên cạnh người này, chỉ nghĩ đi tới một nơi thuộc về mình.
Quân gia? Thảo nào thời điểm nàng nghe được mình gọi là Quân Mộ Khuynh, nói mình chính là người Quân gia, thần sắc lại không giống nhau, loại biểu cảm đó, không phải hận, cũng không phải oán, rất phức tạp, khiến cho nàng cũng không nhìn ra được, đó đại biểu cho cái gì.
Hỏa Linh Nhi chắc là đã hết hy vọng, đối với phụ thân này đã không còn bất kỳ hy vọng nào, điểm này, nàng trái lại đồng ý với phán đoán của Hỏa Linh Nhi, nếu lúc trước đã vứt bỏ, cần gì phải hối hận, nếu lúc trước đã rời đi, vậy thì không cần phải trở lại bên cạnh người kia, trong thiên hạ rất nhiều chuyện có thể lui về phía sau một bước là có thể đạt được rất nhiều, nhưng đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều.
“Hắn đương nhiên không đồng ý, đó là thê tử kết tóc của hắn, thế nhưng thế lực Quân gia rất lớn, Quân gia có thể làm cho những chuyện không thể, biến thành có thể, một trưởng lão chi nhánh nho nhỏ cũng có thể làm được, huống chi là tổng trưởng lão Quân gia, do người Quân gia uy hiếp, đe dọa, Hỏa đảo chủ rốt cuộc cưới Thôi Lâm kia, ban đầu nàng rất tốt, tốt đến mức khiến cho người ta cảm giác đây không phải là chân thực, nương quá thiện lương hoặc là không biết dụng ý của Thôi Lâm, thế nhưng ta biết, ta biết nàng muốn làm cái gì, đó chính là đem chúng ta đuổi đi, ngày đó lúc phụ thân đi ra ngoài, nàng rốt cuộc tìm được cơ hội, hãm hại mẹ ta, khiến cho người ta đem mẹ ta với ta đuổi đi, Hỏa đảo chủ trở về, đương nhiên là vô cùng tức giận, thế nhưng hắn cũng không biết chúng ta đi chỗ nào, mà từ sau ngày đó, cũng không có ra khỏi luyện khí phần mộ, cũng không biết, kỳ thực chúng ta căn bản cũng không có đi xa, đang sống ở ngay anh địa, mẹ ta đến một khắc cuối cùng, vẫn tin tưởng, trượng phu của nàng, sẽ đón nàng trở lại.” Sắc mặt Hỏa Linh Nhi càng ngày càng kém, con ngươi cũng trở nên âm trầm.
Nàng không hận ai, đó là bởi vì nàng biết, có yêu mới có hận, ngay cả hận cũng không có, đây mới thực sự là không quan tâm, thế nhưng nàng rất muốn giết Thôi Lâm, nếu không phải là Thôi lâm, nương sẽ không phải chết sớm như vậy, ngay cả khi chết cũng không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, để cho người đời này nàng yêu nhất, thấy mặt nàng một lần cuối.
“Ngươi muốn giết Thôi lâm sao?” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm hỏi một câu, “Vì sao ngươi không hỏi ta có hận bọn họ hay không?” Hỏa Linh Nhi tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng là người đầu tiên hỏi mình như vậy, cặp mắt đỏ đậm kia, dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của nàng, biết mình không hận Thôi Lâm, chỉ muốn nàng chết mà thôi.
Giết Thôi Lâm, không phải là bởi vì hận, giết một người có rất nhiều loại lý do, mà mẹ nàng chết, cũng đã là lý do tốt nhất.
“Không yêu sao có hận?” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng nâng mắt, yêu hận chỉ là ý niệm, không có yêu, sao có hận, huống chi, thời điểm nàng nói đến Thôi lâm, tâm tình rất bình tĩnh, căn bản không giống như là bộ dạng hận ý bừng bừng.
Không yêu sao có hận.
Mấy chữ đơn giãn, khiến khuôn mặt Hỏa Linh Nhi lộ ra kinh ngạc, nàng biết, nàng vậy mà lại biết, không có yêu sao có hận, đúng vậy, nàng không yêu, lại càng không hận.
“Ngươi muốn giết nàng sao?” Quân Mộ Khuynh hỏi lại một lần nữa, nàng có rất ít kiên nhẫn, một câu chuyện xưa cẩu huyết này, lại còn xảy ra trên cùng một người, hỏi lần thứ hai cùng một vấn đề.
“Ta muốn nàng chết.” Hỏa Linh Nhi bình tĩnh nói, trong mắt không có sát ý, cũng không có hận ý, rất yên lặng, dường như đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình vậy.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết Thôi Lâm, cho nên ngươi mới muốn đi theo ta, nhìn kết quả sau cùng của Thôi Lâm?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, mục đích của Hỏa Linh Nhi, nàng đích thực là đoán không được, nàng muốn đi theo bên cạnh mình, vậy dù sao cũng phải có một lý do, thiên hạ làm gì có bữa ăn nào miễn phí.
Lời nói của Quân Mộ Khuynh, khiến Hỏa Linh Nhi lập tức lắc lắc đầu, “Không phải, ta muốn đi theo bên cạnh ngươi, không phải là bởi vì ngươi có thể giết Thôi Lâm, mà chỉ là ta muốn đi theo ngươi mà thôi, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã cảm giác được đi theo bên cạnh ngươi, nhất định sẽ lột xác, ta chỉ là muốn đi theo ngươi, cho dù ngươi xem ta như nha hoàn cũng được.” Chỉ cần đi theo nàng là được.
“Ta không cần nha hoàn, thoát thai hoán cốt ta không giúp được ngươi, mỗi người lớn lên, đều dựa vào chính mình, đi theo bên cạnh ta, sẽ rất nguy hiểm.” Có một số chuyện nguy hiểm, mặc dù nàng không đi tìm, những chuyện này, cũng sẽ tìm tới nàng, cho nên, đi theo ở bên người nàng, rất nguy hiểm.
“Cô nương, chỉ cần ngươi có thế để cho ta theo ngươi, ta nhất định sẽ không kéo ngươi về phía sau, ta sẽ dựa vào thực lực của chính mình đi theo bên cạnh ngươi, vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.” Ánh mắt Hỏa Linh Nhi kiên định nói, nàng không cúi đầu cũng không có đòi hỏi, càng không quỳ xuống.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh nâng lên một nụ cười, “Trước hết để cho Thiểm Điện chuẩn bị cho ngươi một căn phòng, có đi theo bên cạnh ta hay không, ta cho ngươi cơ hội suy nghĩ, ta sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, đến lúc đó ngươi lại cho ta đáp án cũng không muộn, nhưng mà ngươi phải biết, đi theo bên cạnh ta, đó chính là vĩnh viễn không nên có tâm tư khác, bằng không.” Một tia sắc bén từ trong mắt đỏ đậm bắn thẳng ra.
Hỏa Linh Nhi giật mình một cái, trong lòng cũng có chút hoang mang, không phải là bởi vì lời nói của Quân Mộ Khuynh, mà là ánh mắt băng lãnh cuối cùng kia, khiến cho nàng sinh ra sợ hãi.
“Ta đã sớm biết đi theo bên cạnh ngươi, không thể có tâm tư, việc này ta đã sớm nghe, mấy vị thiếu gia hoàng thành kia đã nói.” Âm thanh của Hỏa Linh Nhi mềm xuống, trong lòng ấm áp, nàng biết Quân Mộ Khuynh là vì muốn tốt cho nàng, một khi đi theo bên người Quân Mộ Khuynh, con đường sau này của nàng, sẽ không giống nhau, nàng đây là đang cho mình cơ hội.
Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn ngoài cửa, bọn họ trái lại tích cực, nhanh như vậy đã đem này nọ nói cho người ta, có phải giống như Thiểm Điện hay không, hi vọng giữ lại người ta, thật là một đám nhiều chuyện.
“Thiểm Điện.” Quân Mộ Khuynh lười biếng kêu một tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài, trên mặt lộ ra một tia lười biếng.
Âm thanh còn chưa rơi xuống, cửa phòng đóng chặt liền bị đẩy ra, Thiểm Điện vội vã đi tới, cung kính kêu lên, “Chủ nhân.” Các nàng ở bên trong phòng nói lâu như vậy, rốt cuộc đang nói cái gì, còn không cho người khác biết.
“Mang Hỏa cô nương đi nghỉ ngơi, còn có, đợi đến khi tỷ thí sắp bắt đầu, lại đến gọi ta.” Nàng còn muốn nhìn không gian nguyên tố rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điểm đen nhỏ kia, càng lúc càng làm cho nàng hiếu kỳ.
“Vâng.” Thiểm Điện nhẹ giọng đáp, mỉm cười nhìn Hỏa Linh Nhi, “Đi theo ta.” Xem ra chủ nhân sẽ giữ lại Hỏa Linh Nhi cũng không chừng.
Hỏa Linh Nhi khẽ gật đầu, cùng Thiểm Điện chậm rãi đi ra khỏi phòng, lúc đi tới cửa, nàng xoay người nhìn lại, Quân Mộ Khuynh đã nhắm mắt, nàng thở dài, theo Thiểm Điện đi ra ngoài.
Thiểm Điện nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hỏa Linh Nhi, khẽ cười, “Ngươi vẫn là suy nghĩ cho tốt, cô nương sẽ không dễ dàng giữ lại một người.” Nếu như sau này nàng hối hận, làm sao bây giờ, đi theo bên người chủ nhân, có quá nhiều nguy hiểm.
Thiểm Điện cho rằng Hỏa Linh Nhi sẽ giải thích, lại không nghĩ tới, kiên định nói một câu, “Ta nhất định sẽ không hối hận!”
Hỏa Linh Nhi kiên định nhìn bóng lưng Thiểm Điện, từ một khắc nàng quyết định kia, nàng sẽ không hối hận, tuyệt đối sẽ không hối hận.
“Chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng hơn lại nói, chuyện hôm nay, mặc dù không thấy được cuộc sống thường ngày của cô nương, nhưng ngươi cũng có thể tìm hiểu một chút, qua mấy ngày nữa, nếu như vẫn còn nghĩ như vậy, ta nghĩ chủ nhân cũng sẽ không thể không đồng ý..” Kỳ thực chủ nhân rất tốt, nếu không phải là chủ nhân, chỉ sợ đến bây giờ hắn vẫn là thần thú, không thể tấn chức Thánh Thú.
Hỏa Linh Nhi nhíu mày, vì sao bọn họ đều nói như vậy, cuộc sống của Quân Mộ Khuynh, cứ như vậy làm cho người ta sợ hãi sao?
“Ngươi không cần nghi hoặc như thế, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu.” Thiểm Điện khẽ nói, bây giờ nói cái gì nàng cũng sẽ không hiểu, đợi qua mấy ngày, nàng sẽ hiểu rõ lời nói ngày hôm nay của mình.
Đi theo bên người chủ nhân kỳ thực cũng không có cái gì không tốt, chỉ là chủ nhân để cho nàng suy nghĩ một chút, vậy suy nghĩ một chút đi, lo lắng nhiều một chút, cũng không có hại gì.
Hỏa Linh Nhi gật gật đầu, đúng vậy, lâu ngày mới có thể thấy được lòng người, bọn họ nhất định cho là mình sợ hãi, kỳ thực nàng một chút cũng không sợ hãi, trái lại có chút chờ mong ngày đi theo Quân cô nương.
“Thiểm Điện, chủ nhân đâu?” Bá Hiêu từ phía đối diện đi tới, lạnh lùng hỏi, đôi mắt kim sắc khẽ đảo qua Hỏa Linh Nhi.
“Tiêu đại nhân, ngươi vẫn là đừng đi quấy rầy chủ nhân, tỷ thí ngày mai thế nhưng rất là quan trọng a.” Hắn thật muốn nhìn một chút bộ dạng người kia quỳ trên mặt đất hối hận, nhất định sẽ rất thú vị, để cho bọn họ khinh thường chủ nhân, nghĩ đến những chuyện đó, hắn liền hận không thể đem những người đó nuốt.
Bá Hiêu đen mặt, đối với câu “Tiêu đại nhân” mà Thiểm Điện nói rất bất mãn, đó là xưng hô của nhân loại, hắn dùng ở trên người mình làm cái gì, mặc dù hiện tại nàng không bài xích mình là nhân loại, cũng không muốn dùng xưng hô của nhân loại.
“Vậy sao, ngươi mang Hỏa cô nương đi đâu đó? Chủ nhân đồng ý sao?” Bá Hiêu tò mò nhìn Hỏa Linh Nhi, hôm nay nàng nói muốn lập huyết thệ, quả thực là làm cho người ta giật mình không nhỏ.
“Không biết, có thể chủ nhân để cho nàng suy nghĩ thêm mấy ngày.” Thiểm Điện nhún vai, hắn lại không có ở đó, làm sao biết chủ nhân có đồng ý hay không.
“Ừm.” Bá Hiêu nhẹ nhàng gật đầu, bước nhanh đi về phía trước.
Hỏa Linh Nhi tò mò nhìn Bá Hiêu, trên mặt lộ ra thần sắc hiếu kỳ, “Thiểm Điện, quan hệ của các ngươi nhìn qua rất tốt.” Giữa bọn họ không có bất kỳ bí mật gì, loại cảm giác này thực sự rất tốt, chỉ có bằng hữu thật lòng, mới có thể như vậy.
“Mới không có.” Thiểm Điện phẫn hận nói, hắn vĩnh viễn sẽ không quên, mỗ gia hỏa kia, nói cùng hắn đi vô gian luyện ngục, kết quả đem hắn ném ở nơi đó, bản thân liền đi trước, hắn khi đó thiếu chút nữa mất mạng, thiếu chút nữa là không ra được, thực sự là bi thảm a.
Hỏa Linh Nhi liếc mắt xem thường, này còn không có, rõ ràng quan hệ cũng rất tốt, còn muốn phủ nhận.
“Đi thôi.” Thiểm Điện cũng không nói tới đề tài này nữa, mang Hỏa Linh Nhi đi đến gian phòng trước mặt, hắn vô cùng vui mừng chính mình lúc trước lúc đặt phòng, đặt rất nhiều, không biết vì sao, hai ngày này luyện khí phần mộ tới rất là nhiều người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Quân Mộ Khuynh nhắm hai mắt, lẳng lặng nhìn điểm đen nhỏ trong không gian nguyên tố, “Huyết Yểm, ngươi nói này là cái gì?” Quân Mộ Khuynh đẩy ma thú bên cạnh.
Nghe Huyết Yểm nói, nó đang tiến vào giai đoạn trưởng thành, mới có thể khôi phục thú thân, đằng trước thân thể đứa nhỏ kia, chỉ vì che giấu, mặc dù đang ở trạng thái thú nhưng nàng vẫn là nhìn không ra, đây là ma thú gì.
Huyết Yểm kiêu ngạo liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ta chỉ cảm giác thứ kia rất thân thiết, còn có một loại lực lượng không rõ, cụ thể là cái gì, ta cũng không biết.” Nói xong, Huyết Yểm nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Vậy ngươi biết cái gì?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn Huyết Yểm, nó cái gì cũng quên, cái gì cũng không biết, vậy nó biết cái gì?
“Ngươi cũng biết sau khi ta bị phong ấn ở đây, rất nhiều ký ức đã biến mất, ít nhất cũng phải cho ta thời gian suy nghĩ một chút mới được a.” Huyết Yểm vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, biểu tình kia vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, một chút cũng không có thay đổi, không biết, còn kiêu ngạo như thế, chỉ sợ cũng chỉ có một người Huyết Yểm, không đúng, là một con thú.
“Ta cảm giác điểm đen nhỏ kia chỉ cần dạo qua ở nơi nào, là có thể khiến nguyên tố xung quanh ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả kim ô hỏa cũng không dám tùy tiện làm càn.” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nói, tiểu hỏa diễm lợi hại như vậy, rốt cuộc là thứ gì.
Thân thể nàng hít vào nhiều nguyên tố như vậy, đều bị nó nuốt mất, vậy ít nhất cũng phải nói cho nàng, là thứ gì, tại sao phải cắn nuốt nhiều nguyên tố như vậy.
“Tỷ thí ngày mai, ngươi định làm như thế nào?” Huyết Yểm lười biếng ngáp một cái, cuộc sống không có chuyện gì làm thật sự là buồn chán, chỉ có thể mỗi ngày đi ngủ, cuộc sống này thực sự là quá nhàm chán.
“Có thể làm sao, ngươi còn chưa tin ta sao?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, trên mặt tràn đầy tươi cười.
“Người kia lại tới.” Huyết Yểm lắc lắc đầu, biến mất ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, người kia? Quân Mộ Khuynh mở choàng mắt, liền nhìn thấy Hàn Ngạo Thần tiến đến trước mặt mình, khoảng cách với mình, chỉ có không đến một li.
“Hàn Ngạo Thần, ngươi muốn làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh lui về sau một chút, lạnh lùng nói.
“Tiểu Khuynh Khuynh, trời đã sáng, ta tới gọi ngươi rời giường a.” Hàn Ngạo Thần nháy nháy mắt, hắn từ sớm đã muốn tới, lo lắng hôm qua nàng vì chuyện nguyên tố, cần nghỉ ngơi, lúc này mới nhịn xuống không đến, trời rốt cục sáng.
Quân Mộ Khuynh nhìn sắc trời một chút, mới biết mình đã ở không gian nguyên tố lâu như vậy.
“Vậy ta cũng nên đi luyện khí phần mộ.” Quân Mộ Khuynh vòng qua Hàn Ngạo Thần, chậm rãi đứng dậy đi, lúc này ngoài cửa Thiểm Điện mới bắt đầu gõ cửa.
“Chủ…”
“Ta đã thức dậy.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói một tiếng, không nhìn Hàn Ngạo Thần ở phía sau, dựa vào! Người này sáng sớm đã tới phòng của mình.
Hàn Ngạo Thần nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh, miễn cưỡng nói, “Tiểu Khuynh Khuynh lúc nào học được luyện khí?” Hắn từ sớm đã muốn hỏi, vẫn luôn không có thời gian, hai năm, thêm hai sư phụ không nói, còn thêm một đồ đệ, không biết hai vị kia ở Nam Ngưng biết được, sẽ có biểu tình gì.
“Mấy ngày trước.” Quân Mộ Khuynh tự mình sắp xếp, nhìn chuẩn bị không sai biệt lắm, mới chậm rãi xoay người.
“Vậy thì đi thôi.” Hàn Ngạo Thần lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, cười ha hả nói, mấy ngày trước học được luyện khí, liền bị tên tiểu tử La Tắc kia đáp ứng cùng người ta tỉ thí, La Tắc hắn tại sao không cùng người tỉ thí, lại để tiểu Khuynh Khuynh.
Quân Mộ Khuynh đi ra ngoài cửa, nhìn thấy một mình Thiểm Điện, không khỏi hiếu kỳ những người kia đã đi chỗ nào, bọn họ sao bỏ lỡ trò vui náo nhiệt này, Thiểm Điện nói xong, nàng mới biết, cảm tình, bọn họ đã sớm đi, Thiểm Điện còn ở chỗ này, chỉ vì hôm qua mình đã phân phó hắn, để hắn gọi mình.
Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến cứ như vậy ra cửa, đi theo bên cạnh là một công tử hắc y mang theo mặc nạ, Hàn Ngạo Thần đi ra ngoài, liền hóa trang thay đổi, đem tóc buộc lên, toàn thân tản ra khí tức băng lãnh.