Quyển 4 - Chương 62: Ma thú bạo động

Rầm rầm! Bên trong tòa nhà cũ truyền đến âm thanh ầm ầm.

Máu trong huyết trì chậm rãi tràn ra ngoài, không ngừng tràn ra đầy sân, nhìn máu tươi đầy sân, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nhảy lên không trung.

Sau khi máu tươi tràn ra, phòng ốc xung quanh bắt đầu sập, âm thanh ầm ầm vừa nãy càng lúc càng rõ, trong nháy mắt, tòa nhà liền sụp xuống.

Nhìn tòa nhà dần dần sập vào trong đất, Quân Mộ Khuynh cũng không quan tâm lắm, xoay người đi về Mộ Dung gia, đan dược sắp ra lò rồi, Mộ Dung thành có chuyện gì cũng chẳng liên quan gì tới nàng.

Lúc quay về Mộ Dung gia, đã là giữa trưa. Chi Chi cũng đã ngủ say, kêu thế nào cũng không tỉnh.

“Ngươi nhét nàng vào trong không gian mặt cũng được.” Huyết Yểm lười biếng nói.

“Cái gì? Có thể bỏ vào không gian mặt?”

“Một đống đồ tùm lum của ngươi, ngươi cũng nhét vào được, vì sao một thánh linh thú thì không thể, hơn nữa, nhìn bộ dáng nàng bây giờ, có thể sẽ tốn rất nhiều thời gian mới tỉnh được, nàng còn quá nhỏ, không thể khống chế được lực lượng của bản thân.” Huyết Yểm trợn mắt, tại nàng cố chấp thôi.

“Vậy mà ngươi không nói sớm.” Quân Mộ Khuynh buồn bực, Huyết Yểm rõ ràng biết nhiều như thế, mà không nói cho nàng, hại nàng phải ôm Chi Chi cả ngày, mỏi muốn chết.

Huyết Yểm dừng một chút rồi lại kiêu ngạo nói: “Ngươi không có hỏi.”

Quân Mộ Khuynh khinh bỉ, rõ ràng là nó quên không nói, còn nói nàng không hỏi. nàng còn tưởng ở trong không gian mặt chỉ có thể chứa vật chết, ngũ trảo kim long dù sao cũng bị nhốt trong khóa long tháp, long tộc vương giả, bị nhốt ở một chỗ lâu như vậy cũng không sao, chẳng qua đổi chỗ để thôi.

Đến lúc này, Quân Mộ Khuynh mới biết, không gian của nàng còn có thể chứa được vật sống.

“Thật ra lúc đầu không gian này không thể bỏ được nhiều đồ như vậy đâu, nhưng vì lực lượng của ngươi không ngừng tăng mạnh, nên nó cũng từ từ biến hóa mà thôi.” Có thể đưa vật sống vào cũng là chuyện sau khi nàng tấn chức tôn giả mới có thể làm được, trong khoảng thời gian này nó có chút bận nên không kịp nói cho nàng thôi.

Quân Mộ Khuynh đột nhiên nhớ tới lần trước nàng tấn chức, không gian có biến hóa, hèn chi Huyết Yểm kinh ngạc đến thế.

Huyết Yểm làm bộ như không nghe thấy lời trong lòng của Quân Mộ Khuynh, tự đi về đi ngủ, dù sao ở trong này, nó vô cùng buồn chán.

Thấy Huyết Yểm không nói gì nữa, Quân Mộ Khuynh thở dài, dùng tinh thần lực nâng Chi Chi, mở không gian, bỏ nó vào trong đó.

Nhìn Chi Chi ngủ say, nàng gật gật đầu, như vậy nàng có thể an tâm được một chút, ít nhất ở trong không gian mặt còn có ngũ trảo kim long và Huyết Yểm, Chi Chi nhất định sẽ không sao, hơn nữa cũng chẳng có ai có thể lấy được bảo ngọc của nàng.

Trong viện của Quân Mộ Khuynh có rất ít người lui tới, có một hai người thỉnh thoảng cũng sẽ nhanh chóng rời đi, không hề ngừng lại.

Nhìn hành động của bọn họ, không cần nói nàng cũng biết nhất định là do Mộ Dung Phượng Ngâm sắp xếp, chắc là hắn sợ nàng đang bế quan nên mới không cho phép ai làm phiền quấy rầy nàng, có điều như vậy cũng tốt, không có người quấy rầy, nàng có thể an tĩnh được mấy ngày.

Quân Mộ Khuynh đi vào phòng, quyết định ngủ mấy ngày cho đã, trời còn chưa sáng thì đã bị người ta kêu dậy, còn đánh nhau với người ta một trận, hiện tại nàng đang vô cùng mệt mỏi, cần nhất chính là nghỉ ngơi.

Trong Mộ Dung phủ hoàn toàn yên tĩnh, không ai biết Quân Mộ Khuynh đã từng đi ra khỏi phòng, mà chuyện bên tòa nhà cũ, càng chẳng có ai biết, Mộ Dung Ngũ Vị thở hồng hộc đi vào trong nhà, chậm một chút thật là hối hận, hối hận cả đời mà.

“Phụ thân.” Mộ Dung Phượng Ngâm kêu lên, xem ra phụ thân đuổi không kịp Hàn đại ca rồi.

“Phượng Ngâm, đại ca ngươi đâu?” Mộ Dung Ngũ Vị vẻ mặt thảm thương nhìn con trai mình, lúc hắn đuổi theo, quên mất hỏi Quân Mộ Khuynh là Hàn Ngạo Thần đi hướng nàng, lúc nhớ tới thì mình đã đi xa lắc, thậm chí ngay cả đường về nhà cũng không biết là hướng nào.

Mộ Dung Phượng Ngâm ho nhẹ một cái: “Đại ca đang chế thuốc, có điều là thuốc cho Quân cô nương.” Hai ngày đã qua, nàng vẫn đều ở trong phòng không đi ra.

“Bá phụ, vẻ mặt này của ngươi là sao vậy, chẳng lẽ là bị mất đồ gì?” Tiêu Càn Khôn cười khanh khách hỏi, không cần nói cũng biết, nhất định là đuổi theo người ta không kịp, biết rõ là mình không có đủ thực lực có thể đuổi theo, còn muốn chạy theo cho được, bây giờ hối hận rồi đi.

Mộ Dung Ngũ Vị trừng mắt liếc Tiêu Càn Khôn một cái: “Khôn tiểu tử, ngươi cười cái gì?” nói xong, hắn nhíu mày.

“Ta vui vì bá phụ đã về nha.” Tiêu Càn Khôn mặt không đỏ, hơi thở bình tĩnh trả lời.

Mộ Dung Ngũ Vị liếc Tiêu Càn Khôn một cái, trừng mắt lên, hắn nói không thể tin được, nhìn bộ dạng của hắn chính là giả.

“Bá phụ, vì sao ngươi muốn có đan dược màu đen?” Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa được nhìn thấy đan dược màu đen, từ nhỏ hắn lớn lên ở Mộ Dung thành, các loại dược đều đã thấy qua, nhưng vẫn chưa được thấy đan dược đen, người có thể luyện ra được đan dược đen thật là lợi hại.

“Tại sao phải nói cho ngươi biết?” có thể luyện ra dược màu đen, chỉ có một mình Hàn Ngạo Thần, hắn đương nhiên muốn thêm mấy viên, giữ lại sau này dùng.

Tiêu Càn Không sờ sờ mũi: “Không nói thì thôi.” Không nói hắn cũng biết là vì sao, ngoài người kia ra, toàn bộ Mộ Dung thành không ai có thể luyện ra được đan dược màu đen, hơn nữa, người luyện ra đan dược màu đen này, không có hỏa nguyên tố, cũng không phải là luyện dược sư.

Thân ảnh đen thui chậm rãi đi tới, trên người tản ra nồng nặc sự tức giận, nhìn thấy người tới, tất cả mọi người đều tự giác ngậm miệng, đối với chuyện vừa rồi không hề hé răng một chữ.

“Phượng Minh, ngươi luyện thuốc được rồi chứ?” Mộ Dung Ngũ Vị cười ha hả hỏi, đẳng cấp đan dược hắn luyện được cũng chỉ là màu xanh lam, người có thiên phú nhất trong tộc là đệ đệ hắn, nhưng hắn lại muốn luyện chế ra linh đan khống chế ma thú.

Mộ Dung Phượng Minh trầm mặt gật đầu, hiển nhiên là nghe thấy lời vừa rồi của hắn.

Mộ Dung Ngũ Vị ho nhẹ một cái, mặt dày đi tới trước mặt Mộ Dung Phượng Minh: “Có thể…”

“Không thể.” Mộ Dung Phượng Minh trực tiếp cắt ngang lời Mộ Dung Ngũ Vị.

“Này này này, ngươi đã nói mỗi lần luyện ra được đều cho ta hai viên.” Cho dù mỗi lần chỉ cho hai viên, nhưng đứa con này của hắn ngày nào cũng chế thuốc, cứ tích lũy dần dần, không hề ít nha, hơn nữa toàn bộ đều là màu tím.

Mộ Dung Phượng Ngâm đi tới, mỉm cười nói: “Phụ thân, lần này là làm cho Quân cô nương, ngươi đòi hỏi cái gì chứ.”

“Đúng vậy.” Tiêu Càn Khôn bĩu môi, bình thường lấy đan dược như thế thì thôi đi, bây giờ còn muốn lấy dược làm cho Quân cô nương, tham quá.

Ba tên tiểu tử này. Nuôi ong tay áo mà.

“Đã nói với nàng chưa?” Mộ Dung Phượng Minh không thèm để ý tới biểu tình của Mộ Dung Ngũ Vị, trầm giọng hỏi.

“Đại ca, đã nói, ta tin Quân cô nương sẽ tới rất nhanh.” Mộ Dung Phượng Ngâm mỉm cười nói, lúc đại ca đối mặt với Quân cô nương, đều không thể bình tĩnh.

Hai người tính cách vô cùng trái ngược, hoàn toàn có thể bù đắp cho nhau, Mộ Dung Ngũ Vị vui mừng nhìn hai nhi tử của mình, hai người họ nhất định xử lý tốt Mộ Dung thành.

“Ừ.” Nghe thấy ba chữ “Quân cô nương” vốn mặt của Mộ Dung Phượng Minh đã đen nay còn đen hơn mấy phần, nếu không phải do nàng, mình cũng sẽ không biến thành như bây giờ, Quân Mộ Khuynh thật sự vô cùng đáng ghét, quá đáng ghét.

Sau khi rửa sạch vết thương, hắn mới phát hiện, màu đen ở trên người hắn không thể tẩy đi được. Cho dù hắn dùng cách nào đi nữa, cái đám đen thui dính trên da hắn cứ như là tự nhiên ở trên người vậy, mặc kệ hắn chà như thế nào cũng không hề nhạt đi, càng rửa càng không sạch.

Điều này làm cho hắn vô cùng buồn bực.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới, Mộ Dung Phượng Ngâm đã phái người tới nói cho nàng là hôm nay Mộ Dung Phượng Minh sẽ xuất quan, bảo nàng tới sảnh lấy đan dược, nàng vô cùng hài lòng, Mộ Dung Phượng Minh đã hoàn thành sớm hơn một ngày, xem ra hắn đúng là có thiên phú về luyện dược, lời đồn quả không sai.

Có điều một người như vậy, cứ luôn muốn đi so đo với một người không phải là luyện dược sư, ai mà chả có lúc thất bại cơ chứ, nhưng Mộ Dung Phượng Minh có thể nhớ dai lâu đến vậy, thực sự là làm cho người khác không biết phải nói sao.

Đi về phía đại sảnh, Quân Mộ Khuynh cảm giác không khí hôm nay cứ kì kì, cảm này rất là kỳ diệu, nàng cũng không biết phải diễn tả như thế nào, cũng không biết phải nói sao, vì sao nàng lại có cảm giác như vậy.

“Quên đi, dù sao cũng phải rời đi rồi, suy nghĩ nhiều làm gì chứ.” Nàng thì thào nói, quăng ý nghĩ vừa rồi ra sau đầu, đi nha về phía trước.

Quân Mộ Khuynh vừa mới tới cửa, đã nhìn thấy một người đen thui như than, nàng sửng sốt một chút rồi mới chậm rãi đi qua.

“Không phải kêu ta lấy đan dược sao?” nhìn người trước mặt, Quân Mộ Khuynh nhịn cười, lúc đi vào, nàng có chút phản ứng không kịp, không nhận ra người kia là ai, có điều nhìn kỹ một chút, suy nghĩ kĩ một chút, trừ Mộ Dung Phượng Minh thì có ai có thể bình tĩnh đứng ở đây được chứ, còn ai có thể như vậy, cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái.

Chỉ là, cái bộ dáng này của hắn, Mộ Dung Phượng Minh hắn muốn đi đóng kịch à?

“Này cho ngươi.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, sắc mặt của Mộ Dung Phượng Minh cũng đen thêm mấy phần, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhịn xuống, nỗ lực nhắc nhở chính mình: không tức giận, không tức giận.

Nhưng cái khuôn mặt càng lúc càng đen, hoàn toàn tương phản với lời trong lòng của hắn.

“Cảm ơn.” Nhận lấy bình nhỏ, Quân Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nãi nãi cũng sẽ không có việc gì, nàng cũng nên rời khỏi Mộ Dung thành thôi.

Mộ Dung Phượng Minh sững sờ tại chỗ, hắn không nghe lầm chứ? Quân Mộ Khuynh, cư nhiên, nói, cảm ơn?

Hắn còn tưởng rằng nàng là một người sẽ không bao giờ nói ra hai chữ này, hiện tại, xem ra nàng không phải là người như vậy.

Ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Phượng Minh làm cho Quân Mộ Khuynh buồn bực, chẳng lẽ nàng nói cảm ơn lại khiếp sợ đến vậy sao? Cứ như là thấy quỷ vậy, không chỉ mỗi Mộ Dung Phượng Minh mà ngay cả Mộ Dung Phượng Ngâm và Tiêu Càn Khôn cũng có vẻ mặt giống vậy.

Nàng đâu phải là người không rõ phải trái cơ chứ, lúc nào nên cảm ơn nàng đương nhiên sẽ nói cảm ơn, cho dù giữa nàng và Mộ Dung Phượng Minh có chút xung đột, nhưng là do hắn keo kiệt thôi, nàng cũng chẳng quan tâm.

Mộ Dung Ngũ Vị nhìn lọ đan dược kia, tâm trạng rối bời, phiền muộn, tiểu tử thối kia, một viên cũng không giữ lại, mười viên cứ thế mà tặng hết cho người ta.

Mộ Dung Phượng Ngâm và Tiêu Càn Khôn thì không có ngạc nhiên như thế, nếu như bọn họ vì cái này mà kinh ngạc thì một màn kia lúc ở tử vong đảo đã khiến họ hộc máu rồi, nguyên một túi đan dược tím đầy đều toàn bộ đưa hết cho nàng.

“Nếu đã thế, ta đi trước.” Người ở Lâm Quan bên kia không biết lúc nào sẽ tới Âm Nguyệt thành nữa, nàng phải mau chóng trở lại, thân thể của nãi nãi cũng sắp không chịu nổi.

Mộ Dung Phượng Minh hừ nhẹ một tiếng: “Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai.”

“Tùy ngươi.” Hắn vốn không có nợ gì nàng, linh đan cũng đã sớm trả hết rồi.

Mộ Dung Ngũ Vị dường như có điều suy nghĩ nhìn Quân Mộ Khuynh, nha đầu này đúng là rất quyết đoán, lúc nào cũng vô cùng bình thản, trong con ngươi của nàng không hề có một chút dao động, nha đầu của Quân gia, quả nhiên không giống người thường.

Trên đời này, người không dám cho Mộ Dung Phượng Minh mặt mũi, mà Mộ Dung Phượng Minh vẫn sẵn sàng giúp đỡ, cũng chỉ có thể có mình Quân Mộ Khuynh mới làm được.

Quân Mộ Khuynh nói thêm vài câu với bọn họ rồi lập tức lên đường, nàng xoay người đi ra ngòa, ở sâu trong đáy mắt lộ vẻ tươi cười, nãi nãi sắp được cứu rồi.

Ba cha con Mộ Dung gia và Tiêu Càn Khôn đều đi ở phía sau Quân Mộ Khuynh, dù gì người ta cũng là khách, cho nên cũng phải tiễn người ta ra khỏi thành.

“Ta biết đường đi về.” Nàng không phải con nít, không cần đưa tiễn đâu.

Mộ Dung Phượng Minh ho nhẹ một cái, dừng bước lại: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hắn cũng không muốn tiễn nàng về đâu.

“Hi vọng như vậy.” Quân Mộ Khuynh gật gù.

“Ngươi…”

Khí tức cường đại từ bốn phương tám hướng vọt tới, lời mà Mộ Dung Phượng Minh muốn nói lập tức nuốt hết xuống trong cổ họng, hắn kinh ngạc nhìn ra ngoài, trong con ngươi lộ ra vẻ không kiên nhẫn, rốt cuộc là ai có thể to gan như vậy, dám thả ra uy áp mạnh như vậy ở trong Mộ Dung thành?

Lại là cảm giác này! Vốn chân của Quân Mộ Khuynh đang bước ra lập tức thu về, con ngươi đỏ đậm nhìn chằm chằm bốn phía, đây chính là cảm giác mà lúc nãy nàng cảm giác được, hiện tại lại cảm nhận được nữa.

“Đây chính là khí tức của ma thú, xem ra ma thú ở trong tòa nhã cũ đã đi ra hết toàn bộ.” thanh âm của Huyết Yểm ở trong không gian mặt vang lên có vài phần lười biếng, lúc ở trong tòa nhà kia, nó đã cảm giác được có khí tức của ma thú, cho dù chỉ linh thú, có điều toàn là một đám ma thú đã hóa điên, dù chỉ là linh thú cũng rất nguy hiểm.

Biểu tình của Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi đã sớm biết sẽ có ma thú xông ra?”

“Đương nhiên, chỉ là không nghĩ tới chúng sẽ ra nhanh đến vậy, chí ít cũng phải chờ chúng ta rời khỏi đây mới đúng.” Huyết Yểm tiếc hận lắc đầu, bọn họ không phải là muốn biến ma thú thành nô lệ sao? Hiện tại sẽ phải trả giá cho suy nghĩ đó.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, đám ma thú này, nàng cũng phải quản sao?

ẦM! Mặt đất bắt đầu rung chuyển, mấy người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chỉ có mỗi Quân Mộ Khuynh là vẫn đứng im tại chỗ, trong con ngươi đỏ đậm dường như có thể xem thấu tất cả mọi thứ.

“Đây là…” trong lòng Mộ Dung Phượng Ngâm xông ra một cảm giác bất an, chấn động quen thuộc này đã từng xảy ra ở Âm Nguyệt thành một lần.

Lúc Quân Mộ Khuynh vừa mới tấn chức xong, ma thú trong Quân gia liền toàn bộ xông ra ngoài, lần này là đến lượt Mộ Dung thành sao? Ma thú ở Mộ Dung thành còn nhiều hơn gấp đôi so với ở Quân gia, nếu thật sự giống như chuyện xảy ra ở Âm Nguyệt thành, như vậy nhất định sẽ còn thảm hơn lần trước nhiều.

Mộ Dung Phượng Minh nheo mắt lại, lạnh lùng đi về phía trước, mấy tên kia, đã sớm nói bọn họ không thể luyện chế ra những đan dược kia rồi, vậy mà không nghe, nếu quả thật chính những ma thú bị khống chế đang bạo động, thì đúng là phiền phức lớn.

Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, nghi ngờ hỏi Huyết Yểm ở trong không gian mặt: “Nếu là những ma thú kia, vậy chúng khôi phục thần trí như thế nào?” không phải là đã bị đan dược khống chế sao?

“Những ma thú ở trong tòa nhà cũ kia, đều là linh thú, chúng nó không có bị khống chế, mà những ma thú ở trong thành này đều ở dưới bọn chúng, chỉ cần chúng bạo động, phóng ra uy áp, lực lượng kia, mấy viên đan dược của nhân loại sao có thể khống chế được cơ chứ.” Huyết Yểm kiêu ngạo trả lời.

Nếu ma thú thật sự dễ khống chế như vậy, từ thượng cổ tới nay, ma thú đã sớm bị biến thành nô lệ của nhân loại, cần gì phải chờ đến hôm nay.

“Chậc chậc… Xem ra là có trò hay để nhìn.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, cười nhìn ra Mộ Dung thành, lần này không chỉ kịch vui không mà là một màn cực hay nữa kia, vô cùng đặc sắc.

Ma thú ở Mộ Dung thành, không nhiều nhưng cũng có hơn trăm con, một thành trấn nhỏ như thế này, trên trăm con ma thú bạo động đã được xem là thú triều lớn rồi, chỉ là một hai trăm con ma thú bạo động, hơn nữa linh thú lại chiếm phần đông, lần này, không phải là có trò hay để xem thì là cái gì.

Mộ Dung Phượng Ngâm đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn bộ dáng tinh xảo của nàng, còn có nụ cười tuyệt mỹ của nàng, nghi ngờ hỏi: “Quân cô nương, chẳng lẽ ngươi biết cái gì?”

“Có lẽ.” dù có biết nàng cũng sẽ không ra tay, lúc đó ở Âm Nguyệt thành có rất nhiều người nàng quan tâm, còn Mộ Dung thành thì…

“Ngươi không định cứu những người này.” Huyết Yểm lời này chính là khẳng định chứ không phải là hỏi, nếu như Quân Mộ Khuynh ra tay, như vậy sẽ không còn là nàng, tới bây giờ, những chuyện nàng muốn làm, chẳng hề quan tâm đến bất kỳ ánh mắt của người khác.

Trên đời này, có bao nhiêu người có thể làm được như vậy.

“Tại sao phải cứu?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng mới không có tốt bụng như vậy, lại đi cứu những người không liên quan, hơn nữa, những người này rõ ràng là tự làm tự chịu, Quân Mộ Khuynh vốn không phải là người tốt lành gì, càng không có nghĩa vụ đi cứu bọn họ.

Dù cho là hoàng đế đứng trước mặt nàng, chuyện nàng không muốn làm, nàng nhất định sẽ không làm, không ai có thể ép buộc được.

Mộ Dung Phượng Ngâm hoài nghi nhìn cô gái trước mắt, rõ ràng là nàng biết chuyện gì xảy ra, tình huống này không cần nhìn cũng biết là chuyện gì, chỉ là ma thú này bị khống chế nhiều năm như vậy, tại sao lại chờ lúc Quân Mộ Khuynh tới Mộ Dung thành thì mới bạo động?

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Mộ Dung Phượng Ngâm, Quân Mộ Khuynh thản nhiên đối mặt: “Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào, xem ra hôm nay không thể mở cửa thành được rồi.” nói xong, Quân Mộ Khuynh liền quay về, nếu đã đi không được thì chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi hẵn đi vậy.

Ma thú này bạo động chậm hẳn hai ngày, thảo nào ngày đó tòa nhà kia sụp đổ, huyết trì sụp đổ, tòa nhà kia cũng ngã, ma thú bên trong đương nhiên cũng vọt ra, lúc đó mùi máu quá tanh nên nàng chỉ muốn rời khỏi đó nhanh chóng, ma thú hẳn là sau khi nàng rời khỏi mới lao ra.

Hai ngày nay chúng nó nghỉ ngơi ở đâu mà không bị người phát hiện nhỉ.

Mộ Dung Ngũ Vị nghi ngờ nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh: “Phượng Ngâm, Quân cô nương nói vậy nghĩa là sao?” Nàng cứ thần thần bí bí như vậy, người ta không thể đoán được là trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

“Nói không chừng là có chuyện gì lớn xảy ra.” Thật lâu sau, Mộ Dung Phượng Ngâm cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện