Chương 5: Tê Hà chết
Chớp mắt một cái, đã là ngày đông khí trời giá rét, nhưng trong đại điện vẫn ấm áp như mùa xuân.
Tê Hà công chúa ngồi ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn hoa viên xa xa, hồ hoa sen từ lâu đã không còn đóa hoa nào, chỉ là có thêm một tầng băng tuyết. Dù thế nào thì Tê Hà vẫn không chịu thân cận với hài tử, thậm chí không muốn nhìn khuôn mặt của nó. Hoàng đế thông cảm cho tâm tình của nàng, lo lắng nàng thương tổn tới mình, cả ngày lẫn đêm đều coi chừng nàng, mà tinh thần của nàng lại giống như bị phá hủy triệt để, phần lớn thời gian đều lặng lẽ không nói, thần tình hoảng hốt. Người trong Tử Thần điện đều đồn đãi trong tối, Tê Hà công chúa đã điên rồi. Nhưng mà nàng biết mình không điên, chỉ là muốn như vậy mà thôi.
Oa —— một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.
Trong hoảng hốt Tê Hà nghe được tiếng khóc, thoáng cái giật mình tỉnh giấc, vội vã đứng lên, ở trong toàn bộ cung điện tìm kiếm khắp nơi, các cung nữ hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao.
"Có nghe thấy không? Nó đang khóc! Bảo bảo của ta đang khóc!" Nàng giống như nói mê.
Nét mặt cung nữ hiện ra vẻ vui mừng, cuối cùng công chúa cũng nhớ ra con của mình sao? Nàng vẫn đang đắm chìm trong tâm trí của mình, căn bản chưa hề quan tâm đến đứa bé này, xem ra hôm nay bệnh của công chúa đã đỡ hơn rồi. Vì vậy, các nàng nhanh chóng đưa nôi của hài tử đến trước mặt Tê Hà công chúa, đồng thời chú ý cử động của nàng. Tê Hà đi tới bên nôi, động tác ôn nhu ôm lấy hài tử còn bọc tã lót, nhẹ nhàng mà dụ dỗ, nét mặt tràn đầy mẫu tĩnh. Hài tử ở trong lòng mẫu thân, rất nhanh ngọt ngào thiếp đi. Tê Hà thỏa mãn thở dài một hơi, đặt cái trán lên gò má non mềm của hài tử.
Tê Hà chấp nhận, nàng biết cả đời này không có cách nào bỏ qua gánh nặng trong lòng, nhưng còn đứa bé này, nàng khẩn cầu ông trời có thể tha thứ cho nó, nếu ông trời có trách phạt, nàng nguyện ý gánh chịu một mình. Người ta nói, trẻ con cũng sẽ có ký ức, nàng vẫn không chịu tới gần nó, chỉ là không muốn trong đôi mắt hồn nhiên non nớt của nó sẽ lưu lại kí ức về người mẫu thân này. Nhưng bây giờ, thời gian đã càng ngày càng ít...
Tê Hà vừa vuốt ve mái tóc tơ của đứa nhỏ, vừa lặng lẽ chảy nước mắt, càng suy nghĩ nước mắt của nàng càng không thể ngừng lại.
Đúng lúc này, hoàng đế mệt mỏi bước vào, trên vai áo lông chồn của hắn phủ đầy tuyết trắng, trên khuôn mặt tuấn mĩ vẫn còn đọng lại những bông tuyết, cung nữ vội vàng đi tới giúp hắn cởi áo choàng xuống, hắn mỉm cười, nhanh chân bước tới, nhưng khi nhìn thấy mặt Tê Hà đầy nước mắt, mặt hắn lập tức trầm xuống.
Tê Hà vội vàng đem đứa nhỏ đặt lại vào trong nôi, cúi đầu lau đi nước mắt, đến khi ngẩng lên lần nữa thì vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh: "Bệ hạ."
Hắn cuống quít chạy vội tới, nâng mặt của nàng lên: "Sao vậy, ai khiến nàng tức giận?"
Tê Hà công chúa nhìn hắn, ánh mắt đen láy, giống như hồ nước thật sâu, mang theo tất cả bi thương cùng đau lòng, nhưng mà chờ hoàng đế định thần lại, nàng nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười: "Ta ở đây rất tốt, không ai chọc giận ta."
Hoàng đế sửng sốt, sắc mặt không vui, mà lại âm trầm hỏi: "Không được lừa dối ta, nếu rất tốt vì sao khóc? Rốt cuộc người nào dám nói xằng bậy ở bên tai nàng? Có phải hoàng hậu lại tới đây đúng không, nàng ấy thật to gan!"
Tê Hà vội vàng giữ chặt hắn: "Không phải, không phải,chuyện này không liên quan tới Hoàng hậu nương nương. Là ta thấy ngài quan tâm tới hai mẹ con ta như vậy, những ngày gần đây cũng không đến hậu cung, lo lắng sẽ nổii lên những tin đồn không hay, đối với con trai của chúng ta cũng không tốt lành gì. Đây chỉ là do ta lo lắng cho con, nương nương không hề làm gì ..."
Hoàng đế nhíu nhíu mày, từ sau khi Tê Hà sinh, tinh thần luôn hoảng hốt, ngày đêm bất an, hắn biết rất rõ nguyên nhân là từ đâu, nhưng lại không có cách nào giải quyết. Tê Hà tin Phật, nàng tin vào nhân quả luân hồi, thiện ác báo ứng, cho nên nàng sợ tình cảm của bọn họ làm thần linh nổi giận, sau này sẽ giáng tội lên đứa con của bọn họ. Nhưng hắn không tin, hắn sinh ra không lâu thì từ một thái tử biến thành tù nhân, bị nhốt trong tù chịu mọi tra tấn, ăn những thứ bẩn thỉu, uống thứ nước thừa, hơi chút là phải chịu sự trào phúng của ngục tốt, bắt đầu từ khi còn nhỏ, mỗi khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống là lo lắng lúc đó sẽ đến giờ chết của mình, những việc như vậy không phải người nào cũng có thể chịu đựng được. Nếu không phải Tê Hà luôn ở bên cạnh hắn, thì có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi.
Tê Hà của hắn đáng yêu như vậy, dịu dàng như vậy, nàng là ánh sáng hi vọng duy nhất trong cuộc sống tăm tối của hắn, nàng so với hắn rất gầy yếu, rất nhỏ bé, rõ ràng là sợ tới mức không ngủ được, nhưng vẫn luôn an ủi, bảo vệ hắn. Khi đó, hắn chỉ là tù nhân, sống ở trong ngục giam không thấy ánh mặt trời, thậm chí còn không thể nhận ra mặt của Tê Hà, nhưng hai người họ yêu nhau, không vì thân phận, địa vị, tướng mạo, chỉ đơn giản như vậy. Sau này, hắn trở thành vua của một nước, bên người có rất nhiều phi tử. Nhưng hắn biết, tình yêu của các nàng căn bản không dành cho bản thân hắn. Các nàng tôn sùng thân phận, dung mạo anh tuấn, đầu óc anh minh của hắn. Nực cười, nếu các nàng thấy thiếu niên ở trong ngục kia, lúc nào cũng sợ hãi ngày đêm không ngủ được, đến lúc đó e là liếc mắt một cái cũng không ai muốn nhìn hắn.
Trên đời này không ai quan trọng bằng Tê Hà, nhưng từ khi nàng bệnh, không thèm quan tâm đến đứa con thân sinh của mình dù chỉ một lần. Nhìn bộ dáng của nàng bây giờ, chắc hẳn nàng nhớ ra đứa con này là của hai người bọn họ, tất cả đều là chuyển biến tốt đẹp ...
Hắn nhìn Tê Hà, ôn nhu nói: "Bùi Hoài Trinh là một con hồ ly giảo hoạt, Tê Hà, tốt nhất nàng nên tránh xa nàng ta một chút."
Tê Hà công chúa mỉm cười: "Hoàng hậu khác với những người kia, ta thấy nàng ấy thông minh, là nữ nhân rất có bản lĩnh, ta đang suy nghĩ, nếu như ngài không gặp ta trước, ngài cũng sẽ thích nàng."
Đôi môi mỏng của Nguyên Cẩm Phong nhếch lên thành một vòng cung châm chọc, trong đầu trong nháy mắt nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Bùi Hoài Trinh, trong đầu trừ chán ghét cũng không còn cái gì khác: "Nàng rất thông minh, nhưng nàng không phải là Tê Hà của ta. Ngoại trừ Tê Hà, ta không yêu ai khác. Ta cho nàng ta địa vị tối cao, đây đã là giới hạn rồi, Tê Hà, đừng ép ta nữa."
Ở trước mặt nữ nhân mà hắn yêu mến, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ xưng 'trẫm', giữa bọn họ không cần phép tắc như vậy.
"Đương nhiên ta hiểu tâm ý của ngài, phần tình cảm của chúng ta đã kéo dài đến mức có cả hài tử. Nhưng được sủng ái quá nhiều đối với con của chúng ta thật sự không tốt, nếu ngài thật lòng thương hài tử, ta xin ngài, cho nó xuất cung đi, để một gia đình thương gia nuôi nó lớn."
"Tê Hà, nàng điên rồi! Đây là đứa nhỏ chính nàng sinh ra, sao nàng lại có thể nói như vậy? !" Hắn ngạc nhiên, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng trước nay chưa từng có.
"Nhưng nó không nên ra đời!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tê Hà công chúa hiện lên vẻ tuyệt vọng, ngón tay tự nhiên nắm chặt lấy quần áo của hắn "Ngàii và ta cùng là tội nhân, lẽ nào ngài muốn tội do chúng ta gây ra liên lụy đến hài tử nữa sao! Bây giờ nó còn nhỏ, cái gì cũng không biết, nhưng sau này nó lớn lên, ngài nói nó làm sao đối mặt với sự chỉ trích của mọi người được? !"
Trong nháy mắt, trái tim ngoan cường lãnh khốc của Nguyên Cẩm Phong như bị đâm một cái đau nhức, rất lâu không nói được câu nào. Cuối cùng hắn giật giật môi nói ra từng chữ: "Ta sẽ khiến cho người trong toàn bộ thiên hạ này ngậm miệng!"
"Bệ hạ, chỉ là bọn họ không dám nói!" Tê Hà công chúa cảm thấy như không thể thở nổi, ở trong tình yêu mãnh liệt và chấp nhất đáng sợ này, nàng giống như sắp bị nổ tung. Nàng phải rời khỏi nơi đây, nếu không nhất định sẽ bị loại cảm giác tội ác này làm cho phát điên. Nàng có thể chịu đựng bị người ta nhục mạ, nhưng tuyệt không thể để con nàng bị huỷ diệt. Đứa nhỏ nhu thuận như vậy, ông trời nhất định sẽ ban cho nó thân thể khoẻ mạnh, nàng cũng không cầu mong gì hơn....
"Tê Hà, nàng không cần lo lắng điều gì cả, cứ tin tưởng vào ta." Hắn nói như vậy, vẻ mặt kiên nghị.
Trong lòng Tê Hà công chúa trở nên đau đớn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, nàng dựa vào lòng hắn, chậm rãi nói: "Ta tin tưởng ngài, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nó."
Từ lúc đó, Tê Hà từ từ bình phục trở lại, lúc vui vẻ còn đồng ý đi dạo ở hoa viên một chút. Nhìn người mình yêu dần dần khoẻ mạnh, tảng đá lớn đè nặng trong ngực Nguyên Cẩm Phong cũng được hạ xuống, tâm tư cũng có thể quay lại chăm lo triều chính.
Lúc hắn quay lại Tử Thần điện, bầu trời đã tối đen. Tê Hà ngồi ở dưới ánh nến lẳng lặng thêu gì đó, Nguyên Cẩm Phong lặng lẽ đi tới phía sau lưng nàng, cầm lấy thứ nàng đang thêu trên tay, Tê Hà hoảng sợ, sau đó cười khẽ: "Bệ hạ đã trở về."
Nguyên Cẩm Phong nhìn món đồ trong tay nàng, mặt trên thêu tranh Bách Tử (trăm con) với những hình thái khác nhau, một đám trẻ nhỏ đang cười hì hì, một số đang chạy hoặc đang đùa giỡn, rất sống động, vô cùng vui vẻ. Ngón tay của hắn lướt qua trên mặt bức thêu, mặt giãn ra cười nói: "Sao phải hao tổn tâm sức như vậy, trong cung có tú nương, nếu nàng bị tổn thương đến mắt ta sẽ rất đau lòng."
Ánh mắt Tê Hà dịu dàng nhìn vào bức thêu, nói: "Đây là cái yếm ta tự tay làm, có ý nghĩa không giống bình thường, hi vọng có thể phù hộ cho con suốt đời bình an, khoẻ mạnh."
Nguyên Cẩm phong buông bức thêu ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng: "Nàng yên tâm, ta đã sắp xếp cho nó một thân phận quang minh chính đại, sẽ không để nó phải chịu bất kì khó khăn nào, Tê Hà, đây là việc lớn nhất ta có thể nhượng bộ."
Nguyên Cẩm Phong nhất định không chấp nhận việc đưa con của hắn lưu lạc trong nhân gian, nhưng Tê Hà công chúa luôn kiên trì nài nỉ, cầu xin hắn, hắn đành phải đồng ý, nhưng chỉ là sắp xếp một thân thế ổn định, hắn cũng chỉ có thể nhường nàng đến mức đó.
Nam nhân quật cường không chịu nhận thua này là muốn dùng sức lực bản thân đối kháng với sự phẫn nộ của Việt Tây, nàng biết rõ tất cả triều thần đang bàn tán ầm ĩ, tình hình hết sức căng thẳng... Tê Hà chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, từ từ ngẩng mặt lên, nói: "Được, tất cả tất cả nghe theo nài."
Nguyên Cẩm Phong vui mừng, Tê Hà vẫn vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với hắn rất lâu, những ngày trước bận việc triều chính, mọi người tranh đấu gay gắt, tối trở về còn phải làm cho nàng vừa ý, thật rất mệt mỏi. Tối nay Tê Hà không ương ngạnh nữa, bầu không khí của hai người lại trở về như trước. Hắn chậm rãi cúi đầu, hắn hôn vào cái trán của nàng, chuyển qua mắt, mũi rồi xuống miệng, Tê Hà khó được lúc ngoan ngoãn mặc hắn tùy ý. Dưới ánh nến, mặt nàng nhiễm một tầng đỏ ửng, xinh đẹp vô cùng. Nguyên Cẩm Phong giật mình, cánh tay mở rộng bế nàng lên, trực tiếp đi vào bên trong.
Tê Hà bị hắn ôm, cũng rất yên tĩnh. Ngày trước nàng luôn chống cự trốn tránh sự thân mật của hắn, hôm nay lại như vậy, nhất định nàng đã nghĩ thông... Trong lòng Nguyên Cẩm Phong vui mừng như điên không thể diễn tả được, hắn chậm rãi thả nàng xuống giường, nhẹ nhàng nói: "Tê Hà, chúng ta mãi ở cùng nhau, cả đời cùng một chỗ."
Tê Hà công chúa nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, cảm nhận hô hấp ấm áp ở trên mặt nàng, không tự chủ được sợ run một chút. Hắn nhận ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, tựa hồ muốn dùng thân thể nóng bỏng của hắn hòa tan nàng.
Nguyên Cẩm phong chăm chú nhìn vào Tê Hà, ánh mắt của nàng phảng phất nhất đầm nước tràn đầy sức sống, bất tri bất giác chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn. Đến khi thân thể ở trong ngực của hắn dần ấm lên, hắn mới đem môi mình áp lên môi của nàng, dần dần không chịu nổi nữa hoá thành cuồng loạn, mà nàng cũng không mở miệng từ chối, vẫn luôn dịu dàng, thuận theo hắn, tình nguyện cùng hắn dây dưa một chỗ, dùng hết tất cả mọi cách phối hợp với hắn, hai người triền miên, vui sướng trước nay chưa từng có.
Ban đêm tiếng chuông điểm canh ba trong cung vang lên. Tê Hà chậm rãi mở mắt, vươn tay nhẹ nhàng bỏ tay của Nguyên Cẩm Phong ở bên hông của nàng ra, sau đó từ đầu giường ngồi dậy. Ánh trăng chiếu lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng, thân thể của nàng mềm mại xinh đẹp, tóc đen lẳng lặng vương ở đầu vai. Nàng chỉ im lặng nhìn chăm chú vào Nguyên Cẩm Phong đang ngủ say. Lúc này vị hoàng đến nhìn rất an tĩnh, dịu dàng, khác hẳn ngày thường luôn dữ dằn, như hai người khác nhau vậy. Tay nàng giơ lên muốn chạm vào cặp lông mày đang nhíu lại của hắn, nhưng lại dừng giữa không trung, không thể hạ tay xuống.
Kết thúc cho tất cả yêu, hận đều tại nơi này. Nếu tội ác do nàng bắt đầu, nên để nàng kết thúc.
Đôi mắt mĩ lệ lại ngập tràn nước mắt, rơi vào áo ngủ bằng gấm của nàng, nàng nhẹ nhàng nói: "Sau này không có ta, chàng sẽ thế nào..."
Tê Hà ngồi ở đầu giường một lúc, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, mặc bộ quần áo nàng đã chuẩn bị từ trước. Nàng biết đêm nay không có ai ở gần đây, bởi vì hắn không thích người khác rình mò chuyện giữa hai người họ, trong nến kia có đốt mê hương, hắn sẽ ngủ một đêm thật tốt. Vì vậy, nàng mở cửa cung, một trận gió lạnh thổi tới, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện ra tươi cười, không quay đầu lại.
Sau khi ngủ một giấc thật ngọt ngào, Nguyên Cẩm Phong bị tiếng kêu sợ hãi của thái giám và cung nữ đánh thức, hắn bỗng nhiên bật dậy, theo bản năng sờ sờ xung quanh, bên cạnh hắn không có ai, giường cũng lạnh lẽo từ lâu. Trong lòng đột nhiên run một chút, hắn dự cảm được có chuyện không lành, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc liền chạy ra ngoài.
Trong vườn hoa ngập tràn băng tuyết, trên mặt đất có một lớp tuyết thật dày, khi mọi người hốt hoảng chạy tới ao sen trong hoa viên, bọn họ đều nhìn thấy, một nữ nhân mặc hồng y ngửa mặt nằm dưới lớp băng, khuôn mặt xinh đẹp, thần sắc yên ổn.
Hắn hướng về phía ao sen đi thẳng đến, nàng ấy vốn đã có ý định muốn chết, nên đêm qua mới dịu dàng thắm thiết như vậy... Làm tất cả chỉ là muốn mê hoặc hắn, khiến cho hắn nghĩ một cuộc sống mới tốt đẹp đã bắt đầu... Nhưng mà bây giờ hắn mới hiểu được, hoá ra tất cả đều là giả!
Nguyên Cẩm Phong chỉ cảm thấy giống như vạn tiễn xuyên tim, đau khổ, tay ôm ngực cúi người xuống, miệng nôn ra một búng máu......
Mọi người kinh hoảng, chỉ có thể trố mắt nhìn hoàng thượng của bọn họ ngã xuống...