Chương 120: Quỷ dị
Kinh nghiệm của mập mạp phong phú vo cùng, Ngải Huy vừa dứt lời hắn liền bước một bước tiền sát tới bên người Ngải Huy, cả người giống như một con mèo xù lông, phòng bị cao độ.
Lúc còn ở hoang dã, gã có thể sống sót qua vô số lần nguy hiểm, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là mỗi khi Ngải Huy để lộ ra dấu hiệu khác thường thì gã lập tức phản ứng theo.
Người khác còn tưởng Ngải Huy bị ảo giác gì đó, sẽ chần chờ một chút.
Nhưng mập mạp thì không, vậy nên hắn sống sót được đến bây giờ.
Mập mạp cảm thấy Ngải Huy lợi hại hơn mình rất nhiều, Ngải Huy mạnh mẽ một cách biến thái, Ngải Huy là cu-li có khả sống sót ra khỏi hoang dã lớn nhất, gã tín nhiệm Ngải Huy vô điều kiện.
Tin theo một cách mù quáng.
Bất kể là Ngải Huy bảo gã làm cái gì, gã đều cảm thấy mình cần phải làm như vậy. Cho dù Ngải Huy có phản ứng thế nào thì gã cũng cho rằng Ngải Huy đã phát hiện ra điều gì đó.
Khi Ngải Huy hỏi gã có nghe thấy âm thanh nào không thì nhất định là Ngải Huy đã nghe thấy được cái gì rồi.
Vì thế gã không hề do dự gì tới gần Ngải Huy, càng ở gần Ngải Huy thì càng an toàn, Ngải Huy làm thế nào thì mình làm theo như thế đó.
Kiếm của Ngải Huy như một cơn gió nhẹ, lướt ngang qua khuôn mặt của mập mạp, đâm vào bụi cỏ phía sau gã.
Ba!
Một âm thanh nhỏ đến cực điểm, trong trạng thái kiếm thai, cảm giác của Ngải Huy nhạy cảm đến cực điểm. Âm thanh bùng nổ tuy rằng rất yếu ớt nhưng lại không thể tránh thoát được lỗ tai của hắn, xúc cảm từ mũi kiếm mặc dù rất nhẹ nhưng hắn vẫn cảm giác được sụ rung động mơ hồ đến từ đấy.
Thứ bị đánh trúng rất nhỏ, Ngải Huy phán đoán chớp nhoáng.
Ngày đầu tiên tiến vào Vạn Sinh Viên, trong đêm tối hắn đã nghe thấy một vài âm thanh như có như không. Lúc đó hắn cho rằng lâu ngày không vào hoang dã nên mình sinh ra ảo giác. Nhưng hiện tại hắn nghe được âm thanh tương tự.
Hắn rút Cứ Xỉ thảo kiếm lại, đưa mũi kiếm lên nhìn.
“Làm ta hết hồn!” Mập mạp áp sát lại khẽ nói: “Cái gì thế? Ồ, trên mũi kiếm có một chút máu kìa.”
Mập mạp nhanh chóng đẩy bụi cỏ ra tìm kiếm, một lúc sau hắn mang theo một con muỗi và một cảnh cánh đã bị đứt: “Là muỗi.”
Ngải Huy nhìn thấy chút máu mà mạp mập chỉ, đó là một đốm máu rất nhỏ. Con muỗi bị thảo kiếm đâm trúng mà chết tan xác, một giọt máu nhỏ vương trên thảo kiếm.
Trong lòng Ngải Huy có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ lại là muỗi.
Cũng không phải hắn cảm thấy muỗi không nguy hiểm, thực tế cho thấy muỗi ở hoang dã cũng rất đáng sợ, đặc biết là một số loại muỗi có kịch độc, một khi bị chích thì sẽ rơi vào tình trạng hiểm họa không lường trước được.
Hắn không hề khinh thường cho dù là một con muỗi, hắn bất ngờ là vì âm thanh mơ hồ kia, hắn không nghĩ ra rằng một con muỗi có thể phát ra âm thanh cổ quái như vậy.
“Con muỗi này có chút khác thường.” Thi thể con muỗi trên tay mập mạp chỉ còn lại một nửa, cánh nó có màu đỏ sậm quỷ dị, không biết vì sao một người từng trải qua rất nhiều nguy hiểm như mập mạp cũng cảm thấy nao nao trong lòng, miệng lầm bầm: ”Sao ta lại có cảm giác lạnh sống lưng nhỉ”
Mập mạp tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn kiểm tra xác con muỗi một cách cẫn thận.
Trong hoang dã nàykhong6 có loại người không làm gì cả.
Mập mạp mặc dù trong chiến đấu trốn ở sau lưng Ngải Huy nhưng khi cần gã làm chuyện gì thì lại không chút do dự nào.
Ngải Huy đưa mũi kiếm lên mũi ngửi ngửi, dĩ nhiên là một mùi hương ngòn ngọt kỳ dị.
Trong lòng hắn liền dấy lên một cảm giác muốn liếm thử xem sao.
Ngải Huy kiềm chế buông mũi kiếm ra, ánh mắt lạnh lùng: “Máu này có vấn đề.”
“Khẳng định có vấn đề.” Mập mạp đáp lại: “Ít máu như vậy, nếu bình thường thì đã khô từ lâu rồi, nhưng mà máu này đến giờ vẫn chưa khô. Nhìn cánh nó nè, màu sắc này làm ngươi liên tưởng đến cái gì.”
Mập mạp khom lưng xuống bứt một cọng cỏ dại trên mặt đất, đặt ở bên cạnh cánh muỗi: “Nhìn lá, gốc, rễ của nó này, có phải màu sắc cũng tương tự không?”
Ngải Huy gật đầu, màu đỏ sậm của hai thứ này tương tự nhau, nhưng màu trên cánh muỗi đậm hơn một chút.
“Ngươi nhìn này” Ánh mắt mập mạp chớp lên: “Phần gốc rễ là đỏ nhất, càng lên cao thì càng nhạt dần đi, hơn nửa thân còn lại thì là màu xanh biếc, ngươi có nghĩ ra được gì không?”
“Bùn đất!” Ngải Huy lập tức đáp.
Hai người liếc nhau, ngồi xổm xuống vạch đám cỏ ra, Ngải Huy dùng mũi kiếm dọc theo rễ cây chọc xuống, quả nhiên mặt đất cũng màu đỏ. Ngải Huy không hề dừng lại, tiếp tục đào sâu xuống, càng sâu thì lại càng càng đỏ, đỏ tựa như chu sa*.
*Chu sa: dạng mực đỏ mà mấy ông pháp sư ngày xưa hay dùng để vẽ bùa, thường được làm từ máu gà..:D
Đột nhiên, nước bùn màu đỏ tràn ra theo mũi kiếm của Ngải Huy.
Giống như máu loãng chảy ra.
Động tác của Ngải Huy khựng lại, không khí dường như đọng lại, hai người đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt nhau. Ở trong hoang dã, hai người từng gặp thấy rất nhiều thứ đáng sợ, nhưng chuyện này lại làm cho hai người sởn cả tóc gáy.
Mập mạp khó khăn nuốt nước miếng lại: “Bọn họ vừa mới bảo địa phương quỷ quái này an toàn?”
Ngải Huy đưa mũi kiếm ra trước mặt, mũi kiếm đỏ thẫm, dính đầy nước bùn. Ngải Huy cẩn thận ngửi thử thì thấy không có mùi tanh hôi của đất mà thay vào đấy là một mùi hương nhàn nhạt.
Cái mùi này có chút tương tự như máu của con muỗi vừa rồi nhưng nhạt hơn rất nhiều.
Đất đỏ không phải bọn họ chưa thấy qua, nhưng mà đất đỏ này sao lại giống như máu tươi vậy, lẽ nào đây là một mỏ quang chu sa? Không đúng, chu sa sẽ không có mùi thơm cổ quái này. Hơn nữa nếu nơi đây là mỏ quang chu sa, thân cây lá cây đã sớm trở thành màu đỏ cả rồi, sẽ không giống như thế này, mới nhuộm đỏ mỗi gốc rễ.
Hiển nhiên chuyện này vừa mới xảy ra gần đây thôi.
Cái này cũng là lý do vì sao mọi người không để ý tới, kể cả lúc này Ngải Huy lướt mắt qua nhìn thì cỏ cây quanh đây vẫn còn là màu xanh thắm.
Ngải Huy đi lại hơn mười bước, đi tới một chỗ không có chút cây cỏ nào, cúi xuống đào đất lên.
Mập mạp có chút run rẩy chạy vội theo lại đây.
Đất được đào lên có màu xám đen, làm gì có màu đỏ.
Lẽ nào…
Sắc mặt mập mạp càng tái nhợt.
Ngải Huy không nói thêm lời nào, đi tới một thân cây đào tiếp, không lâu sau cũng hiện ra nước bùn đỏ như máu. Ngải Huy chặt thân cây đi thì thấy cả thân cây cách mặt đất khoảng một thước trở xuống đều biến thành màu đỏ. Bởi vì có vỏ cây bao bên ngoài nên không nhìn thấy được.
Lúc này hai người mới triệt để minh bạch*, chuyện này tất nhiên không phải là tự nhiên thành như vậy.
*Triệt để minh bạch: hiểu một cách rõ ràng.
“Đây có thể là một loại huyết độc?” Giọng của mập mạp có nghi ngờ hỏi: “Thông qua những cây cỏ này lây nhiễm. Cây cỏ bị dã thú ăn vào cũng bị lây sang. Những con thú ấy bị muỗi hút máu rồi muỗi cũng bị nhiễm theo. Đây là loại độc gì? Chuyện này… Chuyện này cũng thật là tà môn a.”
Nhìn rừng cây rậm rạp xung quanh, thảm thực vật xum xuê tươi tốt vô cùng, dưới nền đất lại là một biển máu vô biên, hai người không hẹn mà cảm thấy rùng mình.
“Chúng ta tìm các vị phu tử và huấn luyện viên Chu để bọn họ xem thử.” Mập mạp nói: “Địa phương này thật quỷ dị.”
Ngải Huy không chút chần chờ gật đầu: “Đi!”
Trong lúc hai người bất an đến cực điểm.
Lúc này phía trước truyền đến một tiếng kêu lên phấn khích.
“Thỏ kìa, có một con thỏ!”
“Nó kìa!”
“Là một con thỏ lông đỏ hiếm có!”
“Oa, ánh mắt nó thật đẹp, giống như hống ngọc! Trời ạ, đẹp quá đi mất!”
Lông đỏ…
Ngải Huy và mập mạp đồng thời nghĩ tới cây cỏ dại và con muỗi, “Máu loãng” vừa mới tràn ra từ lòng đất.
“Cẩn thận!”