Chương 188: Bắt đầu tấn công
Nơi giao nhau giữa Thính Đào Nhai và Minh Hoa Lộ.
"Lâu Lan, trang phục của ta như thế nào?" Mập mạp đắc ý tạo dáng, đồng thời hỏi Lâu Lan. Hiện giờ gã đang mặc một thân trọng giáp Bất Động Sơn, nhìn qua giống như một pháo đài, tay vẫn cầm trọng thuẫn Thiết Mộc, lưng vác hỏa vại lớn cỡ nửa người, đứng trong đám người lập tức nổi bật hơn.
"Thật lợi hại!" Lâu Lan không chút keo kiệt tán dương: "Mập mạp rất có thiên phú trong phương diện lực lượng, Lâu Lan có thể làm Long Thần canh cho mập mạp, nó sẽ giúp mập mạp khai thác tiềm lực bản thân, hiệu quả rất tốt."
Vừa nghe tới chữ canh, mập mạp đã biến sắc, lắc đầu quầy quậy: "Lâu Lan, ta không bị ngươi lừa nữa đâu."
Bọn họ tới nơi tập kết sớm nửa giờ.
Chỉ thấy giao lộ rỗng rãi đã có bốn đội ngũ đang đợi lệnh, bọn họ và đội của Ngải Huy đều tấn công lần này.
Sư Tuyết Mạn cầm Vân Nhiễm Thiên tới cạnh Ngải Huy, khẽ nói: "Mọi chuyện không tốt lắm, ta vừa hỏi thăm thì thấy tổn thất rất thảm trọng, rất nhiều tiểu đội thiệt hại nhiều người. Tốc độ đẩy lùi địch còn chậm, hiện giờ mới được nửa quảng trường."
"Xem ra đúng là lấy mệnh ra lấp vào đây mà." Khương Duy lắc đầu.
"Chúng ta ngoài mạng ra còn có gì sao?" Đoan Mộc Hoàng Hôn hỏi lại.
Thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn hỏi câu này, mọi người đều lặng đi.
Bỗng nhiên phía trước rối loạn.
"Cứu ta! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Cứu ta..."
"Ta phải về nhà. . . Ta phải về nhà. . . Hu hu. . . Mẹ. . ."
. . .
Đội ngũ tham gia công kích đợt trước lùi lại, chỉ còn có hơn hai mươi người, ai nấy thần trí hoảng hốt, ánh mắt trống rỗng, trên người loang lổ những vết máu. Bên cạnh họ là những người bệnh vô cùng thảm hại, họ nằm trên cáng do sa ngẫu kéo, máu thịt be bét, tay chân bị thương nhiều nơi. Có người đau tới mức co cứng lại, khẽ rên lên những tiếng thê lương. Có người lại nằm im, cả người như đã mất đi linh hồn, ngay cả những tiếng nỉ non khe khẽ cũng không có. Thấy vậy, những đội ngũ đang đứng chờ lập tức lâm vào rối loạn, bọn họ cảm thấy rùng mình, có vài người đã run rẩy. Sự sợ hãi và khủng hoảng dần dần lan rộng ra.
"Họ muốn chúng ta đi tìm chết! Bọn họ muốn hại chết chúng ta!"
Chợt một người kích động gào lên, đồng thời một bóng người lao ra khỏi đội ngũ, hoảng loạn chạy về một hướng. Tốc độ của người này khá nhanh, mắt thấy đã sắp khuất bóng nơi góc đường thì chợt nơi ngực y hiện ra một đầu mũi tên còn vương chút máu. Y cúi đầu, ngơ ngác nhìn lại ngực mình, miệng há ra như muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, y té ngã xuống đất.
Đám đông đang quan sát thấy cảnh này thì không khỏi yên ắng hẳn.
"Ai bỏ trốn, giết không tha!"
Một giọng nói trầm thấp đầy uy nghiêm vang lên trên bầu trời giống như một cái búa tạ nện mạnh vào lòng mỗi người. Một mũi tên của y đã chấn nhiếp toàn trường, làm những rối loạn kia trong phút chốc đã bị áp chế.
"Người lâm trận bỏ chạy sẽ bị báo cáo cho trưởng lão hội, gia quyến trực hệ của y sẽ bị tước đoạt toàn bộ quyền lợi và phúc lợi, gia tộc của y sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Thế nên ta khuyên mọi người một câu, đừng có ý nghĩ cầu may. Người tiến tới sẽ chết trong vinh quang, còn người bỏ trốn thì dù sống tạm nhưng cũng chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong bóng tối mà thôi. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ."
Vị nguyên tu thi triển vân dực lơ lửng trên bầu trời cầm một cây trường cung đứng ngạo nghễ lạnh lùng nói.
Ngải Huy ngẩng đầu nhìn đôi phương một cái, trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc. Một tiễn vừa rồi của y quả thật rất lợi hại, ngay cả hắn cũng phải chờ tới lúc nó xuất hiện bên người kẻ chạy trốn mới thấy được. Điều này cho thấy, hắn hoàn toàn không nắm được quỹ tích của mũi tên kia! Và có nghĩa rằng hắn không thể tránh được nó. Nghĩ vậy, hắn khẽ rùng mình, sự đắc ý khi lĩnh ngộ Yên Thiểm và Tà Thiết cũng bay mất sạch, hắn nhìn đối phương một cái thật sâu rồi từ từ chuyển ánh mắt.
Vừa rồi, ngoài Ngải Huy thì Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng nhìn lên bầu trời, ngoài cảm giác kinh ngạc ra, ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn càng cuồng nhiệt và khát vọng hơn.
"Chiêu thức này trong Thiên cung, tên là Thiên Cung Vô Ngân." Sư Tuyết Mạn nhìn vị nguyên tu đang bay trên bầu trời: "Cung thuật là truyền thừa của Thiên Phong bộ, thế nên người này hẳn đã từng phục vụ trong Thiên Phong bộ."
Lý giải của nàng về mười ba bộ quả là hơn hẳn người thường.
"Mặc kệ y đi." Ngải Huy nói: "Chúng ta sẽ tấn công Thính Đào nhai hay là Minh Hoa đường?"
"Thính Đào Nhai." Sư Tuyết Mạn giật mình, vội trả lời, cũng quên khuấy mất việc tìm Ngải Huy.
Nàng không vô tâm như hắn, một khi đã giao một trăm học viên này cho nàng, nàng sẽ tạo áp lực cực lớn cho mình. Đặc biệt là khi thấy đội ngũ trước thê thảm như thế, nàng càng cảm thấy căng thẳng hơn. Hiện giờ những lý luận đã từng học kia cũng không làm nàng cảm thấy an toàn chút nào. Khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt các đội viên, nàng càng bất an hơn. Thậm chí nàng còn nghĩ có khi chưa chiến đấu các học viên này đã ngã xuống rồi cũng nên. Tình cảnh hiện giờ của mọi người, chính là điều tối kỵ được nhắc tới trong sách. Thủ lĩnh là gà mờ, đội viên cũng là gà mờ, huấn luyện thì không đủ, sỹ khí thì suy sụp, binh không biết tướng tướng không biết binh. . .
Hiện giờ điều duy nhất làm nàng cảm thấy an toàn chính là từ kẻ lạnh lùng đứng đằng kia, Ngải Huy. Thế nên khi nghe hắn định thảo luận về trận chiến thì nàng lập tức vực tinh thần của mình lên, thế nhưng khi thấy vẻ mặt tỉnh queo của hắn, nàng thật sự hận không thể đâm cho tên chết tiệt này mấy nhát.
"Có ai quen thuộc địa hình Thính Đào Nhai?" Ngải Huy hỏi.
"Để ta hỏi." Khương Duy xoay người đi xuống. Một lát sau gã mới dẫn một đội viên tới, chính là người lần trước vừa bị quất năm mươi roi, Hoắc Nguyên Long, "Hắn rất quen thuộc vùng này."
"Nói về địa hình khu vực này đi." Ngải Huy nói thẳng.
"Vì sao ta phải nói cho ngươi?"Hoắc Nguyên Long nhìn chằm chằm Ngải Huy, khẽ cười, đôi mắt hừng hực lửa giận.
Sư Tuyết Mạn thấy cảnh này, thầm hô không ổn.
"Bởi vì ngươi không muốn chết."Ngải Huy nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói rất dứt khoát: "Ta mặc kệ lúc trước xảy ra chuyện gì. Nếu lúc này ngươi không phối hợp, ta sẽ để ngươi đi đầu tiên."
"Ngươi uy hiếp ta?"Hoắc Nguyên Long rống lên, y cảm thấy vô cùng giận dữ.
Tiếng gầm này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả đội ngũ khác cũng phải nhìn sang, trong ánh mắt vài người còn có sự hả hê.
"Đúng thế." Ngoài dự đoán mọi người chính là Ngải Huy lại thừa nhận ngay.
Nghe vậy, Hoắc Nguyên Long như bị dội một chậu nước đá, lửa giận lập tức biến mất. Gã thấy ánh mắt Ngải Huy rất lạnh nhạt, gần như không mang theo một chút cảm tình, giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, tựa như đang nhắc tới một chuyện hiển nhiên. Gã chợt cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cảm giác bình tĩnh của người này. Giọng nói của hắn không thay đổi, không có giận dữ, không nghiến răng nghiến lợi, cũng chẳng có đe dọa, giọng điệu này làm gã cảm thấy nhất định Ngải Huy sẽ làm thế.
Bên kia, câu trả lời của Ngải Huy lập tức làm cả đội ngũ im bặt.
"Vì .... sao?" Hoắc Nguyên Long khẽ hỏi, không cảm giác được giọng nói của mình đã có chút run rẩy.
"Bởi vì ta là đội trưởng. Ngươi không tuân theo lệnh của ta vậy thì xử trí theo quân pháp. Một tiễn vừa rồi chính là quân pháp." Ngải Huy vẫn bình tĩnh như thế, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
Nghe vậy, các học viên còn lại chỉ cảm thấy lạnh thấu tâm can, ánh mắt nhìn Ngải Huy cũng không còn như xưa nữa. Lời của hắn nói vô cùng bình tĩnh, hắn không lôi đạo nghĩa ra, cũng chẳng thèm thuyết phục bọn họ, giống như hắn chỉ đang kể lại một sự thực rất đơn giản mà thôi. Một sự thực mà chỉ làm cho mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Hoắc Nguyên Long thấy thật sự sợ hãi. Sau khi đã nói ra những chuyện mình biết thì gã chợt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Gã thầm thề, chờ khi tai nạn qua đi, nhất định gã sẽ chạy thật xa khỏi tên này.
Ngải Huy hỏi rất kỹ về mọi chuyện, ngay cả căn nhà có mấy phòng tới cái sân lớn bao nhiêu. Nhiều vấn đề ngay cả Hoắc Nguyên Long cũng không đáp lại được.
Sư Tuyết Mạn nhìn hai người một hỏi một đáp, tâm tư đã bay tới tận nẻo nào rồi. Nàng cảm thấy Ngải Huy thật lạ lùng, khi thì chém gió tưng bừng với mập mạp ở quán mì, khi lại ngượng ngùng nhìn vào khoản nợ, còn khi chiến đấu thì lại tàn nhẫn quả quyết, không tiếc tổn thương để giành thắng lợi như thế, và cả ánh mắt lạnh lùng bĩnh tĩnh như vừa rồi nữa. Nghĩ thế, nàng lại gắng bình tâm, xóa bỏ những suy nghĩ này đi.
Trả lời xong, Hoắc Nguyên Long mới về đội ngũ, cũng chẳng có ai dám cười gã một câu, ai nấy im thin thít, cố gắng lẩn tránh ánh mắt của Ngải Huy, không dám đứng đối diện hắn.
Không như Ngải Huy nghĩ, lần này, không có Nguyên tu nào nói vị trí tấn công cụ thể cho bọn hắn mà chỉ bảo họ cố gắng tiến về phía trước, tiêu diệt toàn bộ số kiến nhìn thấy trên đường. Khi nhận được lệnh này, Sư Tuyết Mạn không khỏi bất mãn: "Cứ lao vào như ong vỡ tổ thế khác gì đi tìm chết? Vì sao không có kế hoạch nào chứ?"
Nói xong ngay bản thân nàng cũng cảm thấy có phần vô lý. Bởi dù có kế hoạch thì mình và đội viên cũng khó mà hoàn thành được.
Thế nên nói trắng ra thì bọn họ chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, một tấm bia đỡ đạn để tiêu hao bớt Huyết kiến.
Xem ra lời Đoan Mộc Hoàng Hôn nói không sai, thành Tùng Gian này ngoài pháo hôi ra thì không còn cái gì khác. Mà Sư Tuyết Mạn nàng cũng tự nhận nếu mình ở vị trí thành chủ thì cũng không có biện pháp gì khác.
"Đến các ngươi rồi! Tiến công đi!" Vị nguyên tu bay trên trời hạ lệnh.
Các đội ngũ chỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm chậm bước tới.
"Mập mạp đi đầu tiên, chúng ta hãy tới sát cửa hàng ven đường kia." Ngải Huy nói.
Mập mạp giơ trọng thuẫn bước về phía trước, trọng lượng toàn thân của gã cực kỳ kinh người, mỗi bước đi mặt đất lại run lên, ngay cả vị nguyên tu đang bay trên không cũng thầm kinh ngạc.
Không có hoan hô cổ vũ, không có gào thét, cũng không có những tiếng dõng dạc hùng hồn, các đội ngũ cứ từ từ bước về phía trước, cẩn thận đi dọc theo đường phố rộng rãi.
Vị nguyên tu trên trời cũng không giục, thế nhưng khi gã quan sát nhóm người của Ngải Huy thì không khỏi giật mình. Đội ngũ của tên này không đi dọc theo đường phố mà lại xuất hiện ở trên bức tường vây của cửa hàng bên phải đường. Gã thấy khá hứng thú, vừa nãy thấy Sư Tuyết Mạn, gã đã biết tuy rằng đám người này còn khá non trẻ nhưng thực lực lại khá tốt. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, còn gã vẫn biết họ chỉ là pháo hôi. Còn nhân vật nòng cốt lại là tiểu đội nguyên tu ở các đạo trường hợp thành đang dưỡng sức bên trong. Thế nên chờ khi huyết kiến bị tiêu diệt kha khá thì quân chủ lực sẽ lao vào trận chiến.
Nhưng... tiểu đội này khá đặc biệt.
Mấy người Sư Tuyết Mạn không hiểu nổi mệnh lệnh này của Ngải Huy. Khi các đội khác đã đi được một quãng khá xa thì họ vẫn còn ở đây. Họ nhìn Ngải Huy, chờ hắn đưa ra đáp án.
"Vương Tiểu Sơn, ngươi có thể san bằng địa hình này không?" Ngải Huy hỏi.
Vương Tiểu Sơn không hiểu hắn muốn làm gì, thế nhưng đối với gã thì điều này không phải khó, gã sớm đã nắm được kết cấu các tòa nhà này nên biết loại kiến trúc này chỉ cần tìm một số điểm then chốt thì có thể làm nó sụp đổ nhanh chóng.
"Ta thử xem."
Nhưng gã lại hơi sợ Ngải Huy, nên chỉ dám khẽ nói.