Chương 20: Jason -P2

Mắt của mọi người đều chăm chú nhìn cô. Cô hẳn phải sợ đến mất trí, nhưng cô trông thật xinh đẹp và tự tin – và điều đó chẳng liên quan gì đến lời chúc phúc của nữ thần Aphrodite cả. Cô nhìn lại chính mình, trong bộ áo đi đường cũ kỹ cùng mái tóc lởm chởm và không tô điểm gì cả. Nhưng cô gần như bừng sáng với sự ấm áp trong căn phòng ngai lạnh lẽo đó. “Nếu ông nói cho chúng tôi biết nơi ở của các tên tinh linh bão, chúng tôi có thể bắt chúng và mang chúng đến cho thần Aeolus. Ông sẽ tạo được ấn tượng tốt với sếp mình. Thần Aeolus có thể tha thứ cho chúng tôi và các á thần khác. Chúng tôi thậm chí có thể cứu được Gleeson Hedge. Mọi người đều có lợi.”

“Cô ấy thật xinh đẹp,” Zethes lầm bầm. “Ý tôi là, cô ấy nói đúng.”

“Cha, đừng nghe cô ta,” Khi one nói. “Cô ta là con gái của nữ thần Aphrodite. Sao cô ta dám dùng lời nói mê hoặc với một vị thần cơ chứ? Hãy đóng băng cô ta ngay!”

Thần Boreas cân nhắc về điều đó. Jason nhét tay mình vào túi quần và sẵn sàng lấy đồng xu vàng ra. Nếu mọi việc trở nên xấu đi, cậu phải di chuyển thật nhanh.

Động tác của cậu đập vào mắt thần Boreas. “Có cái gì trên cẳng tay cậu thế, á thần?”

Jason không nhận ra cánh tay áo khoác của cậu đã bị đẩy lên, để lộ mép hình xăm của cậu. Miễn cưỡng, cậu cho thần Boreas nhìn thấy hình xăm.

Đôi mắt vị thần mở lớn. Khione rít lên và lùi lại.

Thế rồi thần Boreas đã tạo ra vài điều bất ngờ. Ông cười thật lớn, các chóp băng trên trần vỡ ra và rơi xuống kế bên ngai của ông. Hình dáng của vị thần bắt đầu lấp lánh. Bộ râu của ông biến mất. Ông trở nên cao lớn hơn và gầy hơn, và áo quần ông biến đổi thành áo toga của người La Mã, kẻ vạch màu tía. Trên đầu ông đội vòng nguyệt quế bằng băng, và một gladius – một thanh kiếm của người La Mã giống của Jason, giắt ngang bên hông.

“Thần Aquilon,” Jason nói, mặc dầu chẳng hiểu từ đâu mà cậu lại biết được tên La Mã của vị thần.

Vị thần cúi đầu xuống. “Ngươi nhận ra ta rõ hơn trong hình dạng này, đúng không? Thế nhưng ngươi đã nói mình đến từ

Jason day day chân mình. “Ừm... đúng vậy, thưa Ngài.”

“Và nữ thần Hera đã gửi các ngươi đến đây...” Đôi mắt của vị thần gió chứa đầy sự vui thích. “Giờ thì ta đã hiểu. Ồ, bà ta đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Táo bạo đấy, nhưng nguy hiểm! Chẳng có gì ngạc nhiên khi đỉnh Olympus bị đóng cửa. Họ ắt đang run sợ với trò mạo hiểm bà ta đã thực hiện.”

“Jason,” Piper sợ hãi nói, “sao thần Boreas lại thay đổi hình dáng? Chiếc áo choàng, vòng nguyệt quế. Chuyện gì đang diễn ra?”

“Đó là hình dáng La Mã của ông ấy,” Jason nói. “Nhưng chuyện gì đang diễn ra – thì tớ không biết.”

Vị thần cười lớn. “Không. Ta chắc các ngươi không biết điều đó đâu. Việc này chắc chắn sẽ rất thú vị đây.”

“Điều đó có nghĩa là ngài sẽ để chúng tôi đi?” Piper hỏi.

“Cháu yêu,” thần Boreas nói, “chẳng có lý do gì khiến ta phải giết các ngươi. Nếu kế hoạch của nữ thần Hera thất bại, đó là điều ta nghĩ sẽ xảy ra, các ngươi sẽ tự cắn xé lẫn nhau. Thần Aeolus sẽ không bao giờ phải lo lắng về các á thần nữa.”

Jason cảm thấy như thể những ngón tay lạnh lẽo của Khione lại chạm vào cổ cậu, nhưng cô ta không làm điều đó – đó chỉ là cảm giác về việc thần Boreas đã nói đúng. Cảm giác về sự sai lầm đã khiến Jason bận tâm kể từ khi cậu đến Trại Con Lai, và lời bình luận về việc xuất hiện của cậu ở đó mang đến thảm họa – thần Boreas biết rõ những điều đó có nghĩa là gì.

“Tôi không cho rằng ông có thể giải thích?” Jason hỏi.

“Ồ, quên ý nghĩ đó đi! Ta không được phép can thiệp vào kế hoạch của nữ thần Hera. Không ngạc nhiên khi bà ấy lấy đi ký ức của ngươi.” Thần Boreas cười khúc khích, hình như ông ấy vẫn đang tưởng tượng về việc các á thần cắn xé lẫn nhau. “Ngươi biết đấy, ta nổi tiếng là một vị thần gió hữu ích. Không giống những người anh em của ta, ta được biết đến với việc yêu những người phàm. Đó là lý do cho việc các con trai Zethes và Calais của ta đã bắt đầu là các á thần...”

“Điều đó giải thích lý do tại sao họ lại ngốc như vậy,” Khione làu bàu.

“Thôi đi!” Zethes ngắt lời. “Chỉ vì chị được sinh ra hoàn toàn là

“Cả hai, thôi ngay,” thần Boreas ra lệnh. Hình như những lời nói đó có sức nặng đối với những người trong gia đình, vì cả hai chị em họ đều hoàn toàn im lặng. “Giờ, như ta đang nói, ta nổi tiếng là một người tốt, nhưng thật hiếm khi thấy thần Boreas đóng một vai trò quan trọng trong các vấn đề của các vị thần. Ta đã ngồi đây trong cung điện của ta, ở rìa của nền văn minh, và vì thế hiếm khi có được trò giải trí nào hay ho. Tại sao, thậm chí tên ngốc Notus, tên Gió Nam đó lại có được kỳ nghỉ xuân ở Cancun. Ta có được gì nào? Một lễ hội mùa đông với những người Quebec trần truồng lăn tròn trên tuyết!”

“Con thích lễ hội mùa đông,” Zethes thì thầm.

“Ý của ta là,” thần Boreas cắt ngang, “giờ ta đã có một cơ hội để trở thành nhân vật chính. Ồ, đúng rồi, ta sẽ để các ngươi tiếp tục cuộc tìm kiếm này. Các ngươi sẽ tìm thấy các tên tinh linh bão của các ngươi trong thành phố đầy gió, dĩ nhiên. Chicago...”

“Cha!” Khione phản đối.

Thần Boreas lờ đi con gái mình. “Nếu các ngươi có thể bắt giữ được các ngọn gió, các ngươi có thể tìm được lối vào an toàn đến cung điện của thần Aeolus. Nếu nhờ phép màu nào đó mà các ngươi thành công, hãy nhớ nói với ông ấy các ngươi bắt giữ các ngọn gió theo lệnh của ta.”

“Ồ, chắc vậy rồi,” Jason nói. “Vậy Chicago là nơi chúng tôi sẽ tìm được quý bà đang kiểm soát các ngọn gió đúng không ạ? Bà ta là người đã giam giữ nữ thần Hera?”

“A.” Thần Boreas cười khúc khích. “Đó là hai câu hỏi khác nhau, con trai thần Jupiter.”

Thần Jupiter, Jason chú ý. Trước đó, ông ấy đã gọi mình là con trai thần Zeus.

“Người kiểm soát các ngọn gió,” thần Boreas nói tiếp, “đúng vậy, các ngươi sẽ tìm thấy cô ta ở Chicago. Nhưng cô ta chỉ là một người hầu – một người hầu chắc chắn sẽ tiêu diệt các ngươi. Nếu các ngươi thắng được cô ta và lấy đi các ngọn gió, các ngươi có thể sẽ được gặp thần Aeolus. Chỉ có ông ấy mới biết về tất cả các ngọn gió trên trái đất. Tất cả các bí mật cuối cùng cũng bay đến pháo đài của ông ấy. Nếu có bất cứ người nào có thể nói cho các ngươi nơi nữ thần Hera bị giam giữ, thì chỉ có thể là thần Aeolus. Còn về phần người các ngươi sẽ gặp khi tìm ra được nơi giam giữ nữ thần Hera – nói thật, nếu ta nói cho các ngươi về người đó, các ngươi sẽ cầu xin ta đông cứng các ngươi.”

“Cha phản đối, “người không thể đơn giản để họ...”

“Ta có thể làm những gì ta thích,” ông ấy nói, giọng ông ấy trở nên cứng rắn hơn. “Ta vẫn là chủ ở đây, đúng thế không?”

Cái cách thần Boreas liếc nhìn con gái mình, nó làm rõ một điều rằng, giữa họ đang có một vài tranh cãi. Đôi mắt Khione lóe lên những tia giận dữ, nhưng cô ta cắn chặt răng. “Theo như ý của cha, thưa cha.”

“Giờ thì đi đi, các á thần,” thần Boreas nói, “trước khi ta đổi ý. Zethes, hộ tống họ ra ngoài an toàn.”

Tất cả họ đều cúi chào, và vị thần Gió Bấc tan biến vào màn sương mù.

Quay trở lại sảnh vào, Cal và Leo đang đợi họ. Leo trông lạnh cóng nhưng vẫn an toàn. Cậu ấy thậm chí còn rửa tay chân sạch sẽ, và áo quần trông có vẻ vừa mới được giặt sạch, như thể cậu ấy đã sử dụng dịch vụ của khách sạn vậy. Festus, con rồng đã quay trở lại hình dáng cũ, phun lửa ra từ mấy cái vảy để giữ cho nó khỏi bị đóng băng.

Khi Khione đưa họ xuống cầu thang, Jason nhận ra ánh mắt của Leo đang nhìn theo cô ta. Leo bắt đầu dùng tay chải lên mái tóc đen của cậu ấy. Ú òa, Jason nghĩ. Cậu ghi nhớ thật kỹ sẽ cảnh báo Leo về nữ thần tuyết sau. Cô ta không phải là kiểu người Leo có thể phải lòng.

Ở bậc thang cuối, Khione quay về phía Piper. “Ngươi đã lừa gạt cha ta. Nhưng ngươi không lừa gạt được ta. Chúng ta chưa xong đâu. Và ngươi, Jason Grace, sớm thôi, ta sẽ nhanh chóng có được ngươi như là một bức tượng trong phòng ngai.”

“Thần Boreas đã nói đúng,” Jason nói. “Cô chỉ là một đứa trẻ hư hỏng. Gặp lại cô sau, công chúa băng giá.”

Đôi mắt Khione trắng toát. Trong một lúc, cô ta không nói được lời nào. Cô ta đi sầm sập lên cầu thang – theo đúng nghĩa đen. Đi được một nửa, cô ta biến thành một cơn bão tuyết và biến mất.

“Hãy cẩn thận đấy,” Zethes cảnh báo. “Cô ta không bao giờ quên những lời lăng mạ đâu.”

Cal làu bàu đồng ý. “Chị xấu.”

“Cô ta là nữ thần tuyết,” Jason nói. “Vậy cô ta sẽ làm gì nào, ném tuyết vào người chúng tôi sao?” Nhưng khi thốt ra những lời đó, Jason có cảm giác rằng Khione có thể làm nhiều điều tệ hơn thế.

“Bọn tớ sẽ giải thích sau!” Piper hứa, nhưng khi cô liếc nhìn Jason, cậu nhận ra cô đang mong chính cậu là người giải thích cho Leo.

Chuyện gì đã xảy ra trên đó? Jason không chắc lắm. Thần Boreas đã biến thành thần Aquilon, hình dáng La Mã của ông ấy, như thể sự hiện diện của Jason đã khiến ông ấy biến thành người mắc chứng tâm thần phân liệt.

Ý tưởng về việc Jason được gửi đến Trại Con Lai dường như làm cho vị thần thích thú, nhưng thần Boreas/Aquilon đã để họ ra đi không phải vì lòng tốt. Sự phấn khích tàn nhẫn trong đôi mắt ông, như thể ông chỉ vừa mới đặt cược vào một trận đấu chó.

Các ngươi sẽ cắn xé lẫn nhau, ông ấy nói với sự thích thú. Thần Aeolus sẽ không bao giờ phải lo lắng về các á thần nữa.

Jason tránh đi tầm mắt của Piper, cố không thể hiện việc mình mất can đảm như thế nào. “Ừ,” cậu đồng ý, “bọn tớ sẽ giải thích sau.”

“Hãy cẩn thận, cô gái xinh đẹp,” Zethes nói. “Các ngọn gió ở giữa nơi này và Chicago rất cáu kỉnh. Có rất nhiều thứ xấu xa đang chuyển động. Tôi lấy làm tiếc vì cô không ở lại. Cô sẽ là một bức tượng băng xinh đẹp mà tôi có thể kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.”

“Cám ơn,” Piper nói. “Nhưng tôi đã chọn Cal để chơi khúc côn cầu.”

“Khúc côn cầu?” đôi mắt Cal sáng lấp lánh.

“Đùa thôi,” Piper nói. “Và các cơn gió bão không phải là rắc rối tồi tệ nhất của chúng tôi, đúng không?”

“Ồ, không,” Zethes đồng ý. “Vài thứ khác nữa. Tồi tệ hơn.”

“Tồi tệ,” Cal lặp lại.

“Các anh có thể nói cho tôi không?” Piper mỉm cười với họ.

Lần này, sự mê hoặc đã không hiệu quả. Anh em nhà Boreas với đôi cánh màu tía cùng nhau lắc đầu. Hai cánh cửa đài kiểm soát mở ra trong bóng đêm giá lạnh đầy sao, và con rồng Festus giậm giậm chân của nó, nóng lòng muốn

“Hãy hỏi thần Aeolus điều gì còn tệ hại hơn,” Zethes mơ hồ nói. “Ông ấy biết. Chúc may mắn.”

Anh ta nói như thể đang lo lắng điều gì xảy ra với họ, mặc dầu một vài phút trước anh ta muốn biến Piper thành một bức tượng băng.

Cal vỗ lên vai Leo. “Đừng để bị tiêu diệt,” anh ta nói, đó chắc chắn là câu dài nhất anh ta cố gắng nói. “Lần tới – khúc côn cầu. Pizza.”

“Đi thôi, các cậu.” Jason nhìn chằm chằm vào bóng đêm. Cậu nóng lòng muốn ra khỏi căn nhà giá lạnh này, nhưng cậu có cảm giác đây là nơi hiếu khách nhất mà họ đã gặp trong một thời gian. “Hãy đến Chicago và cố không để bị tiêu diệt.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện