Chương 40
Chương 40: Mặt trái của màu trắng (3)
Edit: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
Mộc Thất chớp mắt, kiềm chế lại cảm giác muốn bật khóc. Thật ra cô không phải là người dễ bị xúc động đến vậy, Vì hồi nhỏ từng gặp chuyện không may, nên khi tiếp xúc với người khác, cô rất cảnh giác, thường không để người khác có cơ hội tiếp xúc thân mật với mình, cũng không bao giờ chủ động làm thân với người khác. Giống như trước kia cô từng nói, Lục Diệp không thích là vì lười, mà cô, nói thẳng ra là vì sợ.
Sự xuất hiện của Mai Tư Lễ lại khiến cô cảm thấy có phần nào đó hốt hoảng. Lúc đầu cô coi anh như một nghi phạm, sau đó là một người khách qua đường. Hai người tiếp xúc với nhau, đến gần bên nhau, nhưng rồi cuối cùng lại quay trở về với quỹ đạo của riêng mình. Cho nên mặc dù Mai Tư Lễ một mực muốn tiến lên, thì cô vẫn nhất quyết đi lùi lại.
Trong mối quan hệ này, Mai Tư Lễ luôn tỏ ra rất thoải mái. Những cố gắng muốn đến gần cô, những lời nói của anh, đối với Mộc Thất mà nói, Mai Tư Lễ giống như một mê cung, vì trước giờ cô chưa từng tiếp xúc qua với người nào như thế này, dần dần cô bắt đầu đoán không ra ý muốn của anh. Loại cảm giác đoán không ra này khiến Mộc Thất cảm thấy rất xa lạ.
Vì vậy cho dù ngày hôm qua khi Mai Tư Lễ nói với cô mấy lời kia, Mộc Thất cũng chỉ cho rằng anh đang nói đùa, nhưng hành động hôm nay của anh, lại một lần nữa phá vỡ rào chắn trong lòng cô, chuẩn bị bữa sáng, đợi cô tan làm.... Đây đều là những chuyện mà nhiều năm qua chưa có ai làm cho cô.
Mộc Thất không giãy khỏi lòng anh, để mặc kệ Mai Tư Lễ ôm, hai người đều im lặng một lúc lâu, đèn cảm ứng cũng tự động tắt.
Một lát sau, thấy Mai Tư Lễ không có ý định buông mình ra, Mộc Thất buồn bực hỏi: "Anh không định đứng lên à?"
Mai Tư Lễ siết chặt tay, "Ôm thêm một lúc nữa đi."
Mộc Thất: "Sẽ dọa người khác sợ đấy."
"Cả tầng này có mỗi hai nhà của chúng ta, làm gì còn ai nữa đâu?"
Đột nhiên Mộc Thất nghĩ ra chuyện gì đó, "Mai Tư Lễ."
"Ừ."
"Anh bị tê chân à?"
"..." Anh giữ nguyên tư thế này đã hơn nửa tiếng rồi, chân bị tê là chuyện rất bình thường. Trong hoàn cảnh bây giờ, nếu anh đứng lên rồi lại ngã xuống thì rất mất mặt.
"Mặc kệ. Anh không đứng lên đâu!" Nói thế, nhưng cuối cùng anh vẫn thả lỏng tay ra. Mộc Thất đứng dậy trước, đưa tay về phía Mai Tư Lễ. Anh nắm tay cô, mượn sức đứng lên, nhưng chân lại bị tê, nhũn hết cả ra. Anh nghĩ vài giây, dứt khoát nghiêng người về phía trước, ngã vào người Mộc Thất.
Một tay kéo lấy tay Mộc Thất, tay còn lại ôm lấy cô, anh khom lưng , dựa đầu vào vai cô, chơi xấu: "Mộc Thất, lúc ra cửa anh quên không mang chìa khóa, lại bị khóa bên ngoài rồi."
Mộc Thất biết mấy mánh khóe của anh, "Anh biết cạy khóa cửa còn gì?"
"Quên."
Mộc Thất im lặng vài giây, "Tôi mệt."
Câu này của cô rất hiệu quả, Mai Tư Lễ thả cô ra, nhìn mặt cô, dưới mắt có quầng thâm, trong mắt có tia máu, anh hôn nhẹ lên trán cô, nói: "Ngủ sớm một chút đi."
"Ừ." Gò má trắng hồng của Mộc Thất hơi ửng hồng, cô tránh ánh mắt của anh, nhìn xuống dưới, "Ngủ ngon."
Mai Tư Lễ thấy Mộc Thất lấy chìa khóa, mở cửa, động tác rất lưu loát, nhanh nhẹn, anh khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, điện thoại của Mai Tư Lễ đổ chuông, anh xem người gọi đến, bắt máy, "Alô."
"Người mà mấy hôm trước anh nhờ tôi điều tra ấy, tôi đã hỏi thử mọi người rồi, không có ai tên vậy hết."
Mai Tư Lễ dường như đã quen với câu trả lời này, "Cảm ơn, tôi biết rồi."
"Không cần cảm ơn, tư vấn hộ tôi vài người là được."
Mai Tư Lễ lập tức từ chối: "Không, gần đây tôi không nhận việc."
"Này, gần đây anh làm cái quái...."
"Cúp đây." Đầu dây bên kia chưa nói xong, Mai Tư Lễ đã cúp điện thoại.
Gần đây anh đã nhờ vài người bạn trong các ngành khác nhau đi điều tra về người tên Thôi Hình, nhưng đến tận giờ vẫn không có chút đầu mối nào. Dường như anh ta không có liên quan gì đến Mộc Thất vậy. Thật ra cách đơn giản nhất chính là đi hỏi trực tiếp Mộc Thất. Tuy nhiên hiện tại không thích hợp cho lắm, Mộc Thất còn đang bận tra án, anh nghĩ mình nên tự tìm hiểu thì hơn.
Mai Tư Lễ thở dài, xoay người đi đến cửa, định lấy chìa khoá ra....
Hả?
Anh sờ sờ túi bên trái: Trống không, lại sờ sờ túi bên phải: cũng không có gì...
Mai Tư Lễ vỗ đầu một cái, hôm nay anh lại không mang chìa khoá rồi.
***
Sáng sớm hôm sau, Mộc Thất đến phòng làm việc, kể chuyện Trần Phong đến tìm cô cho mọi người.
Cố Mi uống một ngụm sinh tố dưa hấu, "Vậy là năm đó Trần Phong không bị Trần Vũ giết chết?"
Mộc Thất gật đầu một cái, "Trên người anh ta có vết thương, nhưng không phải là vết thương trí mạng." Dù sao cũng là em trai mình, lúc ấy Trần Vũ cũng không muốn giết người, chỉ chém Trần Phong bị thương.
Lục Diệp ngồi trên ghế, hỏi: "Nhiều năm như vậy, Trần Phong và Trần Vũ có liên lạc gì với nhau không?"
Mộc Thất lắc đầu: "Chú ấy bảo không hề liên lạc gì cả, lần này chú ấy thấy truyền thông đưa tin nên mới biết Trần Vũ đã trở lại đây."
Tôn Đống thở dài, giọng lo lắng, "Hầy, bây giờ đã hơn một ngày kể từ lúc đứa bé bị bắt cóc rồi, không biết giờ đứa trẻ ra sao...?"
Mộc Thất nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, "Không còn nhiều thời gian nữa."
Mọi người đều ngầm hiểu ý của Mộc Thất, nếu dựa theo cách gây án của Trần Vũ, hắn sẽ ngược đãi đứa bé vào ngày thứ hai sau khi bắt cóc. Chỉ có một lần duy nhất hắn không làm theo thông lệ này, đó là khi bắt cóc Mộc Thất.
Nửa tiếng sau, Hề Thiên Tường gọi điện thoại đến, nói gia đình đứa bé lại nhận được điện thoại của Trần Vũ.
Giọng hắn vẫn như cũ, "Đứa bé cứ gọi cha mẹ nó suốt này. Mấy người muốn nghe giọng của nó không?"
Cha cô bé lập tức đáp lại: "Muốn! Muốn! Tôi cầu anh, tôi van anh, hãy thả đứa bé ra đi, muốn chúng tôi làm gì chúng tôi cũng chịu, bao nhiêu tiền cũng được!"
"Đúng, đúng, gì cũng được hết!"
Trần Vũ: "Được lắm, yêu cầu lần này của tôi rất đơn giản, hai người chuẩn bị cho tôi 500 nghìn tệ, hai tiếng sau tôi sẽ gửi địa chỉ, hãy mang tiền đến đó, tôi sẽ thoả mãn nguyện vọng của hai người."
"Được, được, vậy có thể cho chúng tôi nghe...." Nhưng lời anh ta còn chưa dứt, Trần Vũ đã cúp máy.
Cha cô bé nhìn điện thoại, lo lắng: "Năm trăm nghìn.... Nhà chúng tôi hiện giờ chỉ có hai trăm nghìn thôi."
Mẹ đứa bé vội lên tiếng: "Bây giờ đành phải đi vay họ hàng."
Giọng cha mẹ cô bé truyền đến văn phòng, Mộc Thất không chút suy nghĩ, "Tôi có..."
Thế nhưng Lục Diệp lại mở miệng trước: "Không đủ tiền thì tôi có thể...."
Cao Đình lại cắt ngang lời anh ta: "Quá nhiều, chúng ta chia ra, mỗi người một nửa."
Lục Diệp xua tay: "Không cần đâu, trước tiên cứ để tôi bỏ tiền ra đi, nhỡ đâu lần tới Trần Vũ lại có yêu cầu quá đáng hơn nữa thì sao?" Cuối cùng Lục Diệp đi chuẩn bị ba trăm ngàn, đưa cho cha mẹ Gia Gia.
Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Cao Đình ngăn Mộc Thất lại, "Mộc Thất, lần này cô đừng đi nữa."
Những người khác cũng hưởng ứng, "Đúng vậy, dù sao hắn cũng không yêu cầu cô phải đi cùng."
Thế nhưng Mộc Thất lại kiên quyết muốn đi, cô cho rằng nhất định Trần Vũ sẽ đưa ra yêu cầu gì đó khác.
Lần này Cao Đình không đồng ý, anh ta rất nghiêm túc: "Đây là mệnh lệnh, Mộc Thất, cô phải ở lại phòng làm việc, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ thông báo lại cho cô."
Cố Mi kéo tay Mộc Thất lại, "Đúng đấy, tôi nói cho cô biết nhé, có tôi ở đây, cô đừng hòng đi ra ngoài."
Cuối cùng Mộc Thất đành thoả hiệp, ở lại văn phòng đợi tin tức từ mọi người.
Hai tiếng sau, cha mẹ cô bé nhận được địa chỉ, địa điểm là một công xưởng bỏ hoang ở ngoại thành thành phố S, đội điều tra đặc biệt nhanh chóng đẫn cha mẹ cô bé đến đó.
Bốn mươi phút sau, xe cảnh sát đến công xưởng bỏ hoang.
Vừa xuống khỏi xe, Tôn Đống – người có thính giác tốt nhất đội đã lắng tai nghe, "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"
Lục Diệp cũng lắng tai nghe ngóng, loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó, "Hình như có tiếng gì đó, phát ra từ bên trong."
"Chẳng lẽ là đứa bé?"
Vài người hộ tống vali đựng năm trăm nghìn tệ tiền mặt tiến vào trong, càng đi vào, tiếng động càng ngày càng lớn, càng lúc càng vang.
"Hu hu, cha ơi, mẹ ơi, con muốn về nhà. Hu hu hu, con muốn về nhà...." Tiếng khóc thê lương của đứa bé từ bên trong truyền ra.
Cha mẹ cô bé lập tức nhận ra giọng con gái mình, kích động reo lên, "Gia Gia! Là tiếng của Gia Gia!" Vừa nói vừa chạy về phía trong công xưởng bị bỏ hoang.
Mấy người trong đội điều tra đặc biệt quay sang nhìn nhau, đây không phải là điều mà mọi người đã nghĩ đến. Họ đều cho rằng Trần Vũ sẽ có thêm các yêu cầu khác nữa, nào ngờ hắn lại thả đứa bé ra. Tất nhiên, đây cũng chính là chuyện mà mọi người đều muốn thấy.
Các cảnh sát cũng chạy vội vào. Trong kho hàng trống không, chỉ quanh quẩn tiếng kêu khóc của cô bé.
"Hu hu, cha ơi, mẹ ơi, con muốn về nhà. Hu hu hu, con muốn về nhà...."
Giữa kho hàng có để một chiếc ghế, đưa lưng về phía cửa, trên đó có trói một cô bé, tiếng kêu khóc vẫn không ngừng vang lên.
"Gia Gia, Gia Gia, cha mẹ tới rồi."
"Gia Gia, đừng sợ, cha mẹ đến rồi đây con."
Cha mẹ cô bé lập tức lao đến bên cô, còn các cảnh sát thì kiểm tra xung quanh xem liệu Trần Vũ có để lại cạm bẫy gì không.
"Hu hu, cha ơi, mẹ ơi, con muốn về nhà. Hu hu hu, con muốn về nhà...."
"A! A!"
"A a a a a a! Gia Gia!" Lúc này lại không có bất kì một câu nói vui mừng nào, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
Không biết hai người đã thấy gì, cha cô bé thét lên, ngồi phịch xuống đất, còn mẹ đứa bé nghiêng người, ngất xỉu.
Cao Đình thấy vậy lập tức lao đến, chỉ thấy trên ghế ngồi có trói một cô bé, buộc tóc đuôi sam, mặc váy hồng.
Nhưng... Ánh mắt cô bé mở to bất thường, miệng cũng mở to; đúng hơn là bị một cây gỗ cắm vào môi dưới, đẩy hàm dưới xuống, trong miệng đầy máu...
"Hu hu, cha ơi, mẹ ơi, con muốn về nhà. Hu hu hu, con muốn về nhà...."
Giọng nói của cô bé vẫn không ngừng phát ra, văng vẳng quanh xưởng hoang...
~~~ Đôi lời của tác giả: Gần đây tôi viết quyển này giống như đang tự ngược mình vậy.... Nhưng mà tôi chịu ngược rất kém....