Chương 7: Ngốc giống nhau

Cô nhất định, nhất định phải có được mười vạn tiền, chờ khi tốt nghiệp, cô có thể rời khỏi chỗ này, bắt đầu cuộc sống mới, không bao giờ.... trở về ngôi nhà này nữa!

Lông mày xinh đẹp Thân Tống Hạo nâng lên, trong mắt xem thường càng lúc càng sâu.

Đây là khách sạn năm sao cao cấp, phòng đắt tiền nhất, anh quen thuộc đi lên thang máy dành cho khách quý đi lên tầng trên cùng, tầng được nối thông với nhau, tự do an toàn mà lại thoải mái.

Nhân viên phục vụ mở cửa, anh trực tiếp kéo cà-vạt vứt bộ âu phục trên ghế sa lon, đi tới tủ rượu rót một ly rượu, lúc giơ ly rượu lên vừa vặn chạm ánh mắt bất an của cô, cô đứng phía ngoài phòng sang trọng, tay chân lo lắng, cô lấy hai chân là chỗ trung tâm, người ướt một mảnh, tạo thành hình tròn không luật lệ....

Mi tâm anh xiết chặt lại, nhín tấm thân gầy như tờ giấy, sắc mặt tái nhợt vật vã, bỗng nhiên có chút phiền muộn, anh tối nay không lẽ đói lòng sung chát cũng ăn(*)?

(*)Đói lòng sung chát cũng ăn: ý của anh muốn nói là người xấu mà cũng muốn "ăn" ^^

"Vào đây" Anh cũng đã mở miệng, ánh mắt nhìn bộ dạng như con nai của cô, ném qua áo choàng tắm: "Đi tắm".

Anh không để ý vết thương trên đầu gối cô, lập tức đi vào phòng tắm khác.

Đến khi anh hài lòng quấn khăn tắm ra ngoài, vẫn thấy cô đứng ở trong phòng, thấy anh ra ngoài, cô lập tức đứng thẳng, có chút khẩn trương lướt nhìn qua mặt của anh: "Tôi, tôi không biết dùng phòng tắm....".

Mặt cô nóng lên, mới vừa rồi đi vào phòng tắm, cô phát hiện ngay cả sử dụng bồn tắm cô cũng không biết....

"Xem ra khách của cô không đủ hào phóng!" Anh cười chế nhạo, đi tới trước mặt cô mở miệng đè thấp âm thanh xem thường, đầu anh ướt sũng, giọt nước theo đường nét trước ngực anh chảy xuống, Hoan Nhan cảm giác đầu mình càng lúc đau nhức....

Anh ta xem cô là gái đứng đường, cô có chút không vui, nhưng không có phản bác, như vậy cũng tốt, mới có thể quang minh chính đại mặc cả.

Hoan Nhan lần đầu phát hiện, nguyên lai mình là người phàm tục như vậy! Cùng những người phụ nữa kia, không có gì khác biệt.

Sau đó đi ra, anh đã ở mép gường, đối diện nhìn cô, anh vẫy tay, cô có chút bất an, lê bước chân đi tới, mặt càng ngày càng nóng.

"Cũng không phải là lần đầu tiên, có cần thiết giả bộ sao?".

Anh giọng ngả ngớn, Hoan Nhan trong lòng nhận định, anh ta nhất định có thói quen làm chuyện như vậy, không phải người đứng đắn.

Anh đem cô đẩy ngã trên giường, cô cứng ngắc thẳng đờ ngã xuống, chỉ cảm thấy tâm như muốn nhảy ra ngoài....

Đôi mắt trừng lớn hơn, hồi hộp chăm chú nhìn từng hành động của anh, ngón tay nắm chặt cổ áo choàng tắm, càng lúc càng chặt.

Anh đem tay cô bỏ ra, khoảng cách lập tức kéo gần lại, ánh mắt anh nhanh chóng nhảy một cái, tiếp theo có chút thô lỗ vén lên trên trán xem, lộ ra trán săng chắc sáng bóng, tim Thân Tống Hạo bỗng nhiên đình chỉ, mở miệng theo bản năng: "Tiểu Lai".

Hoan Nhan chóng mặt không biết anh nói gì, theo bản năng ừ một tiếng, anh cành thêm thô lỗ kéo áo choàng tắm của cô xuống, đem cô đặt ở dưới thân.

Anh phóng túng cắn cô, Hoan Nhan không còn sức lực chống đẩy, người đàn ông mới vừa rồi còn cao cao tại thượng, bộ dạng bất đắc dĩ, thế nào bỗng nhiên thay đổi thành người khác?

Áo choàng tắm bị anh xé đi, cô rõ ràng cảm nhận được cùng anh nóng bỏng da thịt, cùng cô chặt chẽ dán vào nhau, cô cái gì cũng không bận tâm nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện