Chương 20: Cuộc hẹn lúc 8h
"Hứa tiểu thư, trình độ trên giường của cô quá kém" Anh ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt một điếu thuốc, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở cô, khóe môi như hài hước gợi lên.
"Anh---- tôi, tôi có thể cố gắng học" Hoan Nhan ép chính mình sửa lại lời nói, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại để kiềm chế tức giận.
Anh nhíu mày, dường như vô cùng miễn cưỡng suy nghĩ một lát, mới gật đầu một cái: "Được, tôi có thể cho cô một cơ hội, 8h tối nay, vẫn là khách sạn lần trước, tôi sẽ cho người tới đón cô".
Anh đưa tay xoa mặt của cô, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt nheo lại, bắt bẻ nói: "Ăn mặc đẹp một chút, tôi không muốn người khác nghĩ bên cạnh tôi là em gái tôi".
Cô còn đang giật mình ở đây, xe của anh nghênh ngang rời đi, đến lúc bị mặt trời phơi nắng đến hoa mắt, Hoan Nhan mới kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng bệnh.
Ba đã phẫu thuật xong, vẫn nằm đó ngủ, âm thanh tích tắc của máy móc vẫn không ngừng, toàn thân ba đều là vải gạt băng bó, hai chân gãy bó thạch cao để cố định trên giá không thể động đậy, Hoan Nhan lập tức che miệng lại, nước mắt rơi xuống.....
"Tiểu thư, xin hỏi cô là người nhà của bệnh nhân sao?" Y tá cầm một xấp giấy tờ dày đến, Hoan Nhan vội vã lau nước mắt, gật đầu.
"Phiền cô ký tên vào giấy tờ này được không?" Cô y tá cười rất vui vẻ, Hoan Nhan cười cay đắng nhận giấy tờ..... Tiền thuốc men, phí phẫu thuật, y tá, nhập viên.... 25 vạn!
Hoan Nhan cảm thấy thật sự khó thở, nhưng vẫn phải ký tên, lúc đem bút trả cho cô y tá, Hoan Nhan chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể cứng lại....
"Hứa tiểu thư, trong vòng một tuần mời cô nộp toàn bộ chi phí được không?".
"Được, cảm ơn cô" Hoan Nhan khàn khàn mở miệng, nhìn thấy y tá đã đi xa, cô mới mệt mỏi ngồi xuống ghế dài ở bệnh viện.
Văn Tịnh và KaKa đều mang theo túi lớn nhỏ chạy qua, Hoan Nhan vừa thấy bóng dáng của Văn Tịnh, rốt cuộc không nhịn được nhào vào trong ngực cô khóc lớn: "Văn Tịnh, ba, ba thiếu chút nữa sẽ chết.... Em rất sợ Văn Tịnh....".
"Không có việc gì Nhan Nhi, không có việc gì..." Mũi Văn Tịnh đau xót, cùng KaKa nhìn nhau, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng.
Ba người trông coi ở phòng bệnh, cũng không nói nhiều, lúc cây kim đồng hồ chỉ đến 7:30, Hoan Nhan lập tức nhảy dựng lên, cô ngơ ngác nhìn lại bức tường, vẻ mặt ảm đạm, năm năm trước Văn Tịnh cùng gia đình trở mặt, không lấy một xu ở nhà, Kaka là cô nhi, càng không cần nói. Cô không thể liên lụy đến Văn Tịnh, cũng không thể khiến họ lo lắng....
"Tịnh, Kaka, các chị có thể hay không chăm sóc ba em một đêm?" Hoan Nhan không dám nhìn ánh mắt tìm tòi của Văn Tịnh, lại mở miệng giải thích: "Tối nay em có ca đêm, Văn Tịnh, chị biết em bây giờ rất cần tiền, không thể bị sa thải được.....".
"Đi đi Nhan nhi, có bọn chị ở đây, em yên tâm" Văn Tịnh vỗ vai của cô, an ủi nói.
Hoan Nhan gật đầu, nét mặt thoáng hiện ý cười, xoay người đi ra.
Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy hoàng hôn trải thành màu sắc rực rỡ, chiếc xe màu đen yên lặng đậu ở chỗ đó, nhịp cầu cô rơi xuống.
Cô hèn mọn lên xe, cũng không thay quần áo như anh mong muốn, trái lại trên người vẫn là bộ đồng phục học sinh bẩn, trên người cũng là mồ hôi, dinh dinh khó chịu.
Lúc xuống xe, tài xế đưa cho cô thẻ mở cửa phòng, không có biểu tình nói: "Hứa tiểu thư, tối nay có thể thiếu gia qua đây, cô trước tiên tắm rửa, rồi ở trong phòng đợi thiếu gia".
Khuôn mặt Hoan Nhan xấu hổ đỏ bừng, nhưng nhận lấy thẻ mở cửa phòng, đặt ở trong túi, cô liếc nhìn khách sạn lộng lẫy, hít sâu một hơi, cúi đầu hướng vào phía trong đi tới.....