Chương 153: Tan nát cõi lòng
Anh phiền não cau mày, xoay mặt nhìn về phía Trần Nhị: “Trần Nhị, rốt cuộc bây giờ tôi phải làm thế nào?”
Trần Nhị phun một ngụm khói liếc xéo anh: “Hay là anh không muốn ly hôn?”
“Dĩ nhiên không muốn.” Bốn chữ bật thốt ra …quá mức tự nhiên, làm cho Thân Tống Hạo cũng sững sốt cả người, trầm ngâm hồi lâu, anh mới lẩm bẩm nói: “Dù sao ông cụ cũng thích cô ấy, hơn nữa cuối cùng thì tôi cũng phải kết hôn, cứ như vậy thông qua thôi.”
“Anh nha….” Trần Nhị cười lắc lắc đầu, nghiêm trang nhìn anh nói: “Nếu là tôi nói, anh cũng thích cô ấy?”
“Điều này sao có thể, trong lòng tôi….”
“Cậu nói là Tô Lai sao?” Trần Nhị cười lạnh: “Thân thiếu, tôi chỉ hỏi anh một câu, nếu như anh yêu Tô Lai như vậy, tại sao lại dễ dàng tha thứ khi cô ta có người đàn ông khác?”
“Đó là do cô ấy lựa chọn, nếu tôi yêu cô ấy, sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy.” Đáy mắt ẩn chứa uất ức, anh không dám nghĩ đến mười ngày khi ở California.
“Anh mười phần sai rồi! Nếu như anh thật tâm yêu một phụ nữ đến chết đi sống lại, có thể chịu đựng một câu cũng không hỏi mặc cho cô ta đi với người khác sao?”
“Phải, tôi không làm được, nhưng cậu cũng biết, chuyện dây dưa như vậy tôi không làm được.”
“Vậy tôi hỏi anh câu nữa, chị dâu một lòng muốn ly hôn, tại sao anh lại khổ sở dây dưa không muốn ly hôn?”
“Không phải tôi không muốn, chỉ là tôi lo lắng đến cảm xúc của ông cụ thôi, cậu cũng biết thân thể ông không được tốt…”
“Trừ nguyên nhân này?” Trần Nhị búng điếu thuốc, ánh mắt thâm thúy nheo lại nhìn anh: “A Hạo, anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, tại sao đối với chị dâu, thái độ của anh không giống trước kia, nếu người anh cưới là một trong những tình nhân trước đây, anh có hay không âm tình bất định như vậy, bỏ ra nhiều chú ý đến trên người cô ta?”
“Những người phụ nữ đó tôi căn bản không muốn cưới, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến!” Anh có chút bực bội, trong lời nói đều nồng đậm chán ghét.
Trần Nhị như có điều suy nghĩ cười một tiếng: “Xem ra trong lòng anh rất rõ ràng, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, chị dâu người như vậy, tâm tư hết sức đơn thuần cố chấp, bây giờ cô ấy thích anh, cố gắng đừng để cô ấy đau lòng, ngộ nhỡ ngày nào đó cô ấy thật sự rời bỏ anh, có muốn cô ấy quay lại, Thân thiếu, nói thật anh sẽ chịu nhiều đau khổ.”
“Tôi nếu quả thật đã chán cô ấy, cũng bất quá liền bỏ đi, đã quay đi, tôi sẽ không quay trở lại.” Anh cười lạnh, nhưng không khống chế được tận đáy lòng run run.
“Nếu như Tô Lai quay trở lại tìm anh thì sao? Cuộc sống cô ấy hình như không tốt…” Trần Nhị khoát ngón tay, trong lời nói ngầm chứa khing bỉ.
Thân Tống Hạo trầm mặc, nhất thời chỉ nghe được tiếng gió vù vù gào thét, Trần Nhị thật không biết làm sao, đến tột cùng Tô Lai đã bỏ bùa ngãi gì? Thật là, đã kết hôn rồi mà vẫn cứ quấn lấy không rời.
“Tính tình cô ấy kiêu ngạo, cho dù cuộc sống có không tốt, cũng sẽ không nói cho tôi biết, cô không chịu nổi bị người khác khinh thường.” Anh chợt nói the thé, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi mắt đẫm lệ của Tô Lai, Tô Lai cô thật đúng là….Giống như bọn họ nói, cuộc sống trôi qua không tốt sao?”
Thế nhưng khi ở California, tại sao cô không nói, lại dùng hành động nói cho anh biết chính là, cô và Dennis Lâm tình đầu ý hợp, tình cảm thắm thiết khiến người khác phải ghen tỵ!
“Tôi cũng hy vọng là cô ta thanh cao kiêu ngạo từ trong xương!” Trần Nhị lạnh lùng cười: “Tốt lắm, A Hạo đi xem chị dâu một chút thôi.”
“Trần Nhị, cậu cùng với Kỳ Chấn, A Dương bọn họ tại sao lại không thích Tô Lai?” Anh không hiểu, không muốn hỏi cuối cùng vẫn hỏi thành lời.
“Cảm giác thôi.” Trần Nhị cuối đầu dập tắt tàn thuốc, cười nhạt: “Anh thích cô ấy, nên trong mắt, trong lòng đều thấy cô ấy hoàn hảo, nhưng chúng tôi đứng một bên nhìn, cảm thấy Tô Lai cô ấy rất có thể là giả bộ thôi.”
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thân Tống Hạo, Trần Nhị liền ngậm miệng lại: “Thôi, tôi không nói nữa, đó là chuyện của anh, tự mình xử lý thôi.”
Trên sân thượng chỉ còn lại mỗi mình anh, trong lòng không cưỡng được, vẫn cố ý cho là, Tô Lai không phải loại người như vậy, mà anh yêu thích chính là tài năng của cô cùng với khí chất thanh cao kiêu ngạo, Tô Lai ưu tú như vậy, chính là như vậy mới đúng.
************************************Nằm viện cũng lâu, tới hôm nay cũng vừa xuất viện, cô cũng chưa từng thấy anh xuất hiện, để cô nằm ở phòng cao cấp nhất của bệnh viện, hưởng chế độ tốt nhất đắt tiền nhất, nói vậy, anh cũng chỉ là do áy náy nên mới an bài cho cô hết thảy.
Trong lòng phiền muộn ấm ức từ từ dâng lên, vết thương sau lưng sưng đỏ, dưới tác dụng của các vị thuốc tốt hơn nhiều,Hứa Hoan Nhan nhìn xuyên rèm cửa sổ, thấy bên ngoài ánh nắng chói chang, trong phòng bệnh máy điều hòa mở không cao, nhiệt độ vừa đúng, làm cô cảm thấy hết sức thoải mái.
Nâng mắt lên, nhìn thấy trên đầu giường một bó to hoa lài được cắm trong bình, hương thơm nồng nặc nhưng lại không thấy chán ghét, làm cho người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.
Cô ngay cả cười cũng không có chút khí lực nào, ly hôn, cái ý niệm này cứ dai dẳng đeo bám, cũng là một ngày nào đó, cô nhất định phải ly hôn, nhắm mắt lại, trầm trầm thở dài, cảm giác như có người vừa đẩy cửa bước vào.
Không cần quay đầu lại, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, cô biết ngay đó là anh.
Nhắm mắt lại, giả bộ đang ngủ thiếp đi, hô hấp không ổn định.
Anh đi vòng qua, ngồi xuống trước mặt cô, da mặt cô thật mỏng tầm mắt có chút nóng lên, ánh mắt của anh giống như muốn đốt cháy cô.
Bồn chồn, cũng không thể giả vờ mãi được, cô dứt khoát mở mắt ra, sững sờ, người trước mặt kia như thế nào lại gầy đi rất nhiều? Ngay cả con mắt cũng thụt sâu vô.
Tâm một hồi chua xót, cô không muốn mình lo lắng, nhưng khống chế không được, muốn đưa tay vuốt ve một cái xuống cái cằm mọc đầy râu ria xồm xàm, nhưng cô không dám, cô sợ, chỉ cần vừa đụng vào anh, tất cả sức lực và can đảm, sẽ lập tức tan thành mây khói.
“Tôi tới đón cô về nhà.” Giọng nói anh khàn khàn, tựa hồ rất mệt mõi, yếu ớt.
“Đơn thỏa thuận ly hôn anh chuẩn bị xong chưa?” Cô nghe một đằng trả lời một nẻo, siết chặt lòng bàn tay, không chế giọng nói không cho run rẩy.
“Thân thể cô chưa có hồi phục, tôi đã bảo chị Tần nấu canh bồi bổ cho cô.” Ánh mắt anh tối lại, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa.
“Không nhọc anh hao tâm tốn sức, tôi uống không nổi chén canh này.” Cô xoay mặt đi, cố nén chua xót từ trong khóe mắt.
“Ông nội bị bệnh.”
Anh thở dài, giọng nói càng thêm thê lương.