Chương 240: Cố gắng thoát khỏi nghi hoặc
Một tiếng A Hạo, mang theo vẻ đẹp rung động lòng người, cảm giác lạnh thấu xương, kéo lại ý thức của anh…. “A Hạo, không cần nhịn, đã bao lâu, em biết anh chưa hề chạm qua người phu nữ nào, anh là một người đàn ông trẻ tuổi, cần gì phải vì cô ta mà thanh tâm quả dục? A Hạo, cô ta hoàn toàn biến mất rồi, hơn nữa cho dù chết, cô ta cũng không gặp lại anh, A Hạo, chẳng lẽ anh cứ chờ đợi như vậy cả đời sao?”
Tô Lai nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của anh, không khỏi gấp rút, dứt khoát quấn quanh người anh, sao đó kéo tay anh chạm vào nơi đẫy đà của mình, gương mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, xuân sắc động lòng người, mà trong con ngươi trong suốt kia mang theo chút chờ đợi, càng động lòng người…. “Tô Lai… em bỏ thuốc?” Giọng nói của Thân Tống Hạo thô ráp, dùng toàn bộ sức lực mới rút tay ra khỏi ngực cô, cảm giác trống rỗng lúc này khiến anh suýt chút nữa không khống chế được, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, lùi về sau hai bước… Tô Lai có chút sững sờ, cô đã bỏ thuốc liều nặng như vậy, thế mà anh vẫn có thể đẩy cô ra? Cô không mảnh vải đứng trước mặt anh, vậy mà anh không có hành động nào!
“Nếu anh không tuyệt tình như vậy, em sao phải dùng thủ đoạn hạ lưu?” Tô Lai cười lạnh, tiến lên một bước, cánh tay mềm mại bám vào cổ anh, đem thân thể nở nang dán sát vào, môi cô chạm vào vành tai anh, nhẹ nhàng nỉ non: “A Hạo… chẳng qua là phóng túng một lần, anh cứ nghĩ em là Hứa Hoan Nhan, không cần phải cảm thấy có lỗi với cô ta, cô ta không phải là không biết hay sao? A Hạo… Đừng nhịn, anh xem anh, mặt cũng thống khổ như vậy…”
Đôi môi mềm mại lướt qua môi anh, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lan tỏa khắp thân, ngón tay anh co rút lại, đáy lòng liều mạng giãy giụa muốn khống chế cảm giác kích tình đang dâng lên. Muốn, lại không có cách nào thao túng thân thể mình có phản ứng… cảm thấy dục vọng căng thẳng của anh, đáy lòng Tô Lai không khỏi vui mừng,cô càng ôm chặt hơn, hôn một đường xuống phía dưới, lướt qua cái cổ màu đồng rồi tới trước ngực bền chắc, Thân Tống Hạo không nén được, cổ họng kêu ra mấy tiếng, hung hăng ép sát cô vào ngực… Cảm giác tiếp xúc thân thể như vậy khiến hai người đều thỏa mãn phát ra tiếng rên nhẹ, Tô Lai ửng hồng mặt, nụ cười trên môi càng sâu, cảm giác hưng phấn vì sắp đạt được như ý, cô dán sát chặt hơn vào Thân Tống Hạo, cảm thấy anh điên cuồng hôn mình, không khỏi cười khẽ: “A Hạo, chúng ta vào phòng…”
Cô vừa dứt lời, nhưng tay anh vội đẩy, quay người đặt cô lên lan can, không chút thương tiếc giày xeo thân thể mềm mại, mà lúc này anh chỉ muốn tìm nơi để phát tiết…. Tô Lai vừa sợ, vừa mong đợi, sợ anh giờ phút này thô lỗ làm cô bị thương, lại mong đợi, mong đợi cuộc hoan ái này, cô là một người phụ nữ khỏe mạnh, lâu nay không quan hệ với anh, cô đã sớm bị bức điên rồi… Trong lòng có chút bất an lo sợ, chỉ chờ đợi một phút này, thế nhưng anh chợt gầm nhẹ đẩy cô ra, bước nhanh mấy bước lên cầu thang xông vào phòng tắm… Tiếng cửa phòng đóng rầm một cái, loáng thoáng nghe tiếng âm thanh xả nước, Tô Lai ngây ra như phỗng.
Thân thể cô trần truồng đứng trong phòng khác, ngọn nến đã cháy hết, chỉ còn chút khói nhẹ, ánh sáng tản đi, trong phòng khách tối om.
Cô còn chưa kịp phản ứng, mới vừa rồi kích động như vậy, bây giờ lại tiêu điều cô đơn, mức chênh lệch của dòng sông và mặt biển quá lớn, dù da mặt dày thế nào, có kiên cường cách nào cũng không chịu đựng nổi… Đôi tay cô nắm chặt lan can, chỉ hận đem móng tay hung hăng đâm vào lan can gỗ!
Dưới tình huống như thế mà anh còn nhịn được, anh tuyệt đối không hề có một chút xíu lưu luyến với cô.
Tô Lai muốn khóc, lại không có nước mắt, muốn giống như kẻ điên gào thét, nhưng cổ họng lại khàn khàn không phát ra được âm thanh.
Cô chưa bao giờ cảm thấy nản lòng thoái chí như vậy, thậm chí muốn phá cửa xông ra, hoàn toàn biến mất khỏi nơi nhục nhã này, cô lại dừng lại, bước chân tấp tểnh, cô không có dũng khí, không có dũng khí rời khỏi ngôi nhà xa hoa này, không có dũng khí lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống…. Thân Tống Hạo, anh tuyệt tình như vậy thì cứ để chúng ta cùng tổn thương, tôi không đi, Hứa Hoan Nhan sẽ vĩnh viễn không trở về, mà anh, vĩnh viễn không thể biết nguyên nhân cô ta hận anh. Vĩnh viễn không có cách nào khiến cô gái anh yêu trở về với anh…Ở trong nước lạnh thật lâu mới chế trụ được cảm giác kích động, đàu mùa đông khí trời rất lạnh, nhưng anh lại khong có cảm giác lạnh nào, nằm trong bồn tắm, nước lạnh kích thích khiến thần trí anh quay về, Tô Lai… càng ngày càng thay đổi.
ANh cắn chặt răng, chỉ không hiểu, một người con gái ban đầu thanh cao như vậy tài hoa như vậy tại sao lại giống như những người phụ nữ anh đã từng gặp qua, thô tục và thủ đoạn.
Bỏ thuốc, anh cười lạnh một tiếng, thủ đoạn hạ lưu như vậy không phải anh chưa từng gặp, chỉ là anh đã sớm không phải là Thân Tống Hạo trước kia, mà cô gái kia, cũng không phải người phụ nữ anh yêu.
Thu thập một lát, mặc quần áo rời khỏi phòng tắm, anh liếc nhìn Tô Lai đang ngồi trong phòng khách bừa bãi, vẫn không mảnh vải che thân.
Anh chậm rãi xuống lầu, chỉ cảm thấy những áy náy lúc trước khi ép cô phải nhảy lầu hoàn toàn biến mất, không còn sót lại chút nào.
“Anh muốn xử lí em thế nào?” Tô Lai nâng mặt, lạnh lùng chất vất, cô không khóc, không làm khó, bình tĩnh dọa người.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
Câu hỏi của cô khiến anh hơi sững sờ, cũng không muốn thay đổi quyết định ban đầu của mình.
“Tô Lai, em muốn gì, anh đều thỏa mãn em, anh chỉ có một điều kiện, về sau… không cần xuất hiện trước mặt anh.”
Anh từng chữ từng câu mở miệng, kiên quyết không hề nghe ra một chút xíu thương hại nào.
“Đã nghe, rất tốt, em không phải nên cảm tạ ân đức của anh?” Tô Lai chậm rãi đứng lên, ưu nhã nhặt lại áo ngủ, mặc xong, khẽ mỉm cười nhìn anh.