Chương 268: Làm nũng
“Bà là người xấu, bà mới không phải là mẹ tốt ấy, nếu bà còn dám nói mẹ tôi không tốt, tôi sẽ kêu cậu tôi đánh bà!”
“Đồng ý!” Âm thanh Quý Duy An vang lên, cậu ta dịu dàng nhìn Noãn Noãn một cái, sau đó ánh mắt rét lạnh của cậu lại rơi trên người vào Sầm Bội Nghi, lạnh lùng và sắc bén: “Tằng phu nhân, tôi cũng giống như cháu tôi đều cho rằng chị của tôi là người phụ nữ tốt nhất trên đời, người vợ tốt nhất, người mẹ tốt nhất, bà nếu xem không thuận mắt, nhà họ Quý chúng tôi cũng không để tâm có thể nuôi chị tôi cùng với cháu ngoại trai bé bỏng cả đời! Dù sao nhà chúng tôi cũng không thiếu tiền bạc.”
“Duy An, không thể nói chuyện với bác gái như vậy được!” Hứa Hoan Nhan thấp giọng nói, nhíu mày liếc nhìn Quý Duy An một cái, lôi Noãn Noãn đang đứng bên chân Sầm Bội Nghi qua, đét lên cái mông nhỏ cô bé một cái thật mạnh: “Ai cho phép con nói chuyện kiểu như vậy đối với người lớn? Bình thường mẹ dạy con làm sao? Không được vô lễ với người lớn, không cho phép ra tay đánh người, con đều quên hết?”
Noãn Noãn ấm ức không phục, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hứa Hoan Nhan, đành phải trề môi nhỏ ra dùng sức gật đầu: “Mẹ, con sai rồi, mẹ phạt con đi.”
“Chị, đừng đánh Noãn Noãn…. “
“Cậu, là lổi của con, mẹ phạt con đúng rồi, cậu không cần nói giúp cho con.”
Noãn Noãn miệng nhỏ linh hoạt nói dứt lời, xoay người lại đối mặt với Sầm Bội Nghi, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ bé dễ thương không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói xin lỗi: “Bà nội, là lỗi của con, khi nãy con không được đánh người.”
Hứa Hoan Nhan nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của con, không khỏi cảm thấy uất ức, mặc dù sắc mặt hơi hòa hoãn lại nhưng vẫn cứng rắn kéo tay nhỏ bé của con lại ân cần dạy bảo: “Mặc dù con đã nhận sai, nhưng hành động vừa rồi của con quá đáng, nên buổi tối mẹ vẫn phạt con, biết không?”
“Dạ vâng mẹ, mẹ không tức giận, không khóc, Noãn Noãn đồng ý chịu phạt.”
Sầm Bội Nghi nhìn cô bé trước mặt, bộ dáng hiểu chuyện, không khỏi trợn to hai mắt, Hứa Hoan Nhan giáo dục con tốt như vậy, mặc dù đứa nhỏ không có ba?
Tằng Tử Mặc đáy mắt hàm chứa ý cười, ông cúi người xuống nhìn Noãn Noãn: “Noãn Noãn, con mau nói cho ông nội biết, làm sai thì bị mẹ phạt như thế nào?”
“Đôi khi mẹ phạt con đọc thơ, phải đọc mười lần, có khi phạt con tự mình lấy khăn rửa tay, còn có thể phạt con học thuộc lòng Tam tự kinh, còn có, có thể phạt con đọc số thuộc lòng từ một đến một trăm, sau khi phạt xong rồi, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con, dỗ con ngủ.”
Tằng Tử Mặc càng nghe trên mặt nét vui vẻ càng sâu, ông thâm ý nhìn Sầm Bội Nghi: “Bội Nghi à, xem ra nha đầu Hoan Nhan này là một người mẹ tốt!”
Nét mặt Sầm Bội Nghi vẫn không tránh khỏi tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng xoay người đi: “Dù sao vẫn là câu nói kia của tôi, đừng nghĩ thay đổi!”
Hứa Hoan Nhan trên mặt vừa dấy lên một chút hy vọng trong nháy mắt lại tan biến, cô cắn nhẹ môi, ngón tay vô thức xoa trên bụng, cô biết, nếu như bác gái Tằng kiên quyết vậy, có lẽ cô sẽ rời xa đứa bé này, cô thiếu nợ nhà họ Tằng, thật sự là không thể trả nổi.
*********************** Á Hi hôn mê bao lâu, thì Hứa Hoan Nhan ở cạnh giường anh bấy lâu, bác sĩ đã nói, chỉ cần anh tỉnh lại, sẽ giống như trước bệnh tình vẫn kiểm soát được, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Hoan Nhan mỗi ngày đều ngồi ở cạnh anh, không ngại phiền toái kêu tên anh, trò chuyện với anh, mà anh nằm ở đó, an tĩnh như đứa trẻ, gò má hóp lại, khuôn mặt gầy gò, khiến cô đau lòng.
“Á Hi, anh xem bên ngoài hoa nở đẹp chưa kìa? Chờ anh khỏe lên, chúng ta làm thủ tục xuất viện về nhà, bác sĩ nói anh đã có thể xuất viện rồi đấy, anh còn chưa về thăm quê em. Khi đó em sẽ đưa anh leo núi, đưa anh đến thăm lại ông lão ở khuThành, còn nữa, dẫn anh đi ăn mọi thứ, em thích nhất bánh ngọt, có được hay không?” - Bạn đang xem truyện tại
“Anh không biết đó, Duy An thật là lợi hại, công ty bây giờ đã to lớn gấp đôi lúc trước rồi, nhưng mà khá vất vả, chờ anh khỏe rồi, liền giúp đỡ hắn ta có được không, anh thông minh như vậy, nếu không lợi dụng được anh thì tiếc quá!” Cô khe khẽ cười, ghé đầu kề bên gối anh, nhẹ nhàng hôn mặt anh: “Á Hi, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ khóc đấy, khóc đến khi nào anh tỉnh mới thôi….”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, cô ngủ thiếp đi, lúc mà Á Hi tỉnh lại liền nhìn thấy cô đang ngủ say sưa.
Mỗi ngày khi tỉnh lại, mở mắt ra có thể nhìn thấy khuôn mặt của người yêu kề bên, lúc ngủ say có thể cùng người mình yêu ôm ấp lấy nhau ngủ, buổi trưa mỗi ngày bất kể là đang ở thành Nam hay thành Bắc, đều muốn ước hẹn ăn trưa cùng nhau, từng chiều hoàng hôn, hai người họ nắm tay nhau âu yếm cùng nhau tản bộ…Đây là từ thời khắc đầu tiên lúc anh gặp cô, đã không ngừng mơ giấc mộng này, mà bây giờ, đuổi theo bước chân cô, đã theo đuổi đến năm năm, giấc mộng đó đã thành hiện thực sao?
Anh không dám cử động, không dám kinh động tới cô, lo sợ vừa cử động, giấc mộng này tan biến đi.
Trên tủ đầu giường bày một bó hoa tươi, nước trong cốc cũng lạnh rồi, trái cây bên trong mâm đựng hoa quả vẫn tươi ngon, tràn đầy mùi thơm, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt cỏ, hoa tươi, đó là thế giới bên ngoài, cuộc sống của anh trước đó vẫn trôi qua bình thường như thế, nhưng anh lại chưa từng thấy quý trọng như bây giờ.
Mà giờ phút này, anh lại thấy cuộc sống thật quá tươi đẹp, nếu có thể, anh muốn buông bỏ mọi việc, chỉ ngày ngày thưởng thức hương hoa, tắm ánh nắng mặt trời.
Nếu như có thể, xin cho anh buông bỏ mọi việc, nhìn cô hạnh phúc, nhìn cô vui vẻ là tốt rồi.
Mà năm nào ước mơ giấc mộng kia, coi như là giấc mộng đi, đôi khi giấc mộng không hiện thực, nhưng cũng không nhất thiết giấc mộng biến thành hiện thực- Bạn đang xem truyện tại
Giống như hiện tại, anh nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, cũng vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như anh Tằng Á Hi đổi lại là Thân Tống Hạo đang nằm ở đây, như thế khi cô ngủ say, thì có thể hay không tươi cười sáng lạn mà ngọt ngào?
“Á Hi…” Hoan Nhan mở đôi mắt còn nhập nhèm, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của anh, đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy nụ cười thư thái của anh, cô bị cuốn hút, không khỏi ngẩng đầu lên, vùi mặt vào trong lòng anh nhẹ giọng làm nũng: “Bộ em ngủ chảy nước miếng sao? Anh còn cười được như vậy nữa….”