Chương 297: Liếc mắt đưa tình
“Anh nói bậy bạ gì thế!” Cô lập tức đưa tay che kín miệng anh, động tác theo phản xạ tựa hồ làm động tác đẩy thuyền lên làm cho hai người bọn họ đồng loạt sững sờ. Lúc đó ánh nắng chiều như màu trà trong trang chiếu lên hai khuôn mặt một thấp thoáng ửng hồng, một anh tuấn thanh tú.
Ngón tay cô che kín môi anh, bóng dáng anh phản chiếu trên mặt đất lung linh trong nắng chiều.
Khuôn mặt cô dần dần đỏ bừng, chợt cô thu tay lại xoay người cúi đầu không dám nhìn anh nữa. Chợt nghĩ đến thật lâu trước kia anh giống như làm sai điều gì đó hướng cô thề thốt, khi đó cô cũng như bây giờ hốt hoảng đưa tay che miệng anh nói một câu: “Nói bậy bạ gì thế!” Cô nhớ rõ ràng cô còn buộc anh phải hứ ba tiếng liên tiếp bấy giờ tâm cô mới thả lỏng.
“Nhan Nhan em lo lắng cho anh giống như lần đó năm năm vể trước sợ anh gặp chuyện không may có đúng không?” Anh kích động không thôi vì cô nhất thời khống chế, vì cô tự nhiên lộ ra chân tình.
“Anh cũng không phải loại người tội ác tày trời gì, tôi vì cái gì phải lo anh gặp chuyện không may.” Cô liếc nhìn anh một cái, đáy mắt anh nóng bỏng cơ hồ muốn thiêu đốt cô.
Cô không muốn cùng anh dây dưa tiếp tục như vậy, khi anh chưa kịp mở miệng cô đã chuyển đề tài: “Á Hi rốt cuộc như thế nào? “
“Anh không vui thì tôi cũng phải hỏi, bệnh tình của Á Hi ngày nào chưa khởi sắc trong lòng tôi căn bản không thể bỏ xuống được.” Hoan Nhan nhẹ nhàng nói chân thành. Nếu anh còn cố ý khúc mắc vấn đề này ngược lại làm cho chính mình không phóng khoáng đi. Hôm nay anh hẹn cô tới đây cũng là muốn nói cho cô biết chuyện bác sĩ bên kia gọi điện thoại cho anh thông báo tường tận bệnh trạng của Á Hi.
Bởi vì vừa đúng lúc nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc mới, mà Á Hi lúc ấy chính là đang bước vào giai đoạn sinh tử, lúc đó cha mẹ của Á Hi rơi vào thế cùng đành đáp ứng đồng ý cho Á Hi thử nghiệm thuốc mới. Tuy may mắn bệnh tình đã được khống chế nhưng cũng bất hạnh bởi vì tế bào ung thư đã di căn lên đại não, mà thuốc mới này quá mạnh ảnh hưởng tế bào thần kinh làm cho bị tổn thương rất nghiêm trọng. toàn bộ trí nhớ của anh ta bị xóa đi, hơn nữa rất khó khôi phục lại.
Tàn nhẫn hơn nữa là trí lực của anh ta cũng chịu ảnh hưởng chút ít, nếu tỉnh lại có khả năng anh ta giống như cậu con trai mười mấy tuổi, cũng may bác sĩ nói chuyện này có thể khắc phục từ từ, nếu anh ấy khỏe lại thì trong vòng một năm sẽ khôi phục lại trí lực bình thường, coi như cũng cho mọi người chút an ủi.
Nghe anh nói xong Hoan Nhan không biết nên vui hay nên buồn, vui là Á Hi có thể sống chỉ có thể sống nữa như vậy tất cả mới có hy vọng, mà lo là Á Hi mất hết trí nhớ liệu anh có quên luôn cả cô hay không? Á Hi biến thành mười mấy tuổi quả thật chỉ số thông minh chỉ tới đây thôi sao?
Toàn bộ việc này cũng chưa biết rõ được, tuy chưa nắm được rõ nhưng cũng làm tâm tư Hoan Nhan muốn phát điên.
“Nhan Nhan, em nghĩ gì thế?” Thân Tống Hạo nhìn sắc mặt cô không tốt, không đợi cô đồng ý đã tùy ý giơ tay lẹn vịn cô nhẹ nhàng hỏi, lúc đó sắc trời ám trầm ánh chiều dương dần tắt cô dường như cảm thấy lạnh cũng không né tránh tay anh.
“Tôi muốn đi xem anh ấy một chút, Noãn Noãn cũng muốn gặp anh ấy.” Hoan Nhan cúi đầu biết rằng nói như vậy trong long anh không dễ chịu nhưng không có cách nào, từ khi Noãn Noãn sinh ra một nửa thời gian đều do Á Hi chăm sóc, tình cảm giữa họ không thể không có, cũng không cách nào bị cắt đứt.
“Được, anh lập tức sắp xếp cho mẹ con em.” Anh hơi khựng lại một chút sau đó lập tức đồng ý, tóm lại cô mốn làm cái gì anh cũng sẽ đồng ý, nhưng loại đồng ý này chỉ dành cho Tằng Á Hi, nếu đổi lại là một người đàn ông khác anh tuyệt đối không làm được.
Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thân Tống Hạo quả thật anh thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi sao?” Anh cố ý cười cợt nhã phóng túng, dáng vẻ giống như hạ lưu đưa tay lướt qua mặt cô: “Anh vẫn như xưa không thay đổi, gặp em liền muốn trêu đùa một chút.” Nụ cười của anh thật tà ác, thật thoải mái nhưng xuyên thấu qua nụ cười thấy được đau thương thật sâu trong đó, bắt đầu từ khi nào thì Quý Duy An, Tằng Á Hi, Thân Tống Hạo mỗi người đàn ông bên người cô đều trở thành như vậy? Đè nén tâm tư cảm xúc thật của mình, hiển thị ra ngoài chỉ là mặt nạ để người nhìn vào.
Trong lòng cảm thấy chua xót, không khỏi cúi đầu nhẹ lay động; “Anh không cần như vậy đâu.”
Cười gượng ép như vậy để làm gì?
“Gượng ép chỗ nào hả? Nhan Nhan đang đứng trước mặt anh đây, cho anh mười cái Thân thị, như thế nào cũng không đến lượt anh không vui.” Anh nâng cằm cô lên tùy tiện nhếch miệng: “Nếu cho anh hôn một cái anh lại càng cao hứng hơn a.”
“Phì, mới vừa khen anh, anh lại không đứng đắn rồi.” Hứa Hoan Nhan giơ tay lên hất tay anh ra, xoay người chạy ra ngoài: “Anh đưa tôi về nhà đi, Noãn Noãn không chừng đang tìm tôi.”
“Anh có thể cùng ăn cơm với mọi người được không?” Anh lập tức theo sau kéo áo cô, mặt dày mày dạn bắt đầu dây dưa, Hứa Hoan Nhan vung vẩy mấy cái hất ra không xong đành phải mặc anh lôi kéo, thật không nên đối xử tốt với anh ta mà.
Cô thở dài hối hận chính mình sao lại để cho anh thực hiện được.
“Em chưa bao giờ cho anh một chút sắc mặt hòa nhã cả, trước kia khi chúng ta kết hôn trong lòng em để ý anh rất nhiều nhưng vẫn giả vờ không quan tâm đến lúc nào trong em cũng muốn ly hôn, đến khi em biết mình có thai nếu em sớm nói cho anh biết em yêu anh thì anh sao lại nói những lời kia vậy?” Hoan Nhan nghe anh càng nói càng không gống, bực mình hung hăng hất tay anh ra tức giận nhìn lại anh: “Vậy còn anh? Không phải anh nói là tôi cản trở anh cùng người yêu anh ở cùng một chỗ sao? Không phải nhiều lần anh nói chuyện, bị tôi nghe được căn bản anh không yêu tôi, trong lòng anh người anh yêu chỉ có Tô Lai sao? Hiện tại bộ dạng làm ra vẻ giả mù sa mưa, đi đi, đi đâu xa đi, anh đi đi đừng để cho tôi nhìn thấy anh.” Cô bắt đầu cùng anh đấu võ mồm, anh đứng sau lưng cô nhìn cô tức giận đi ra trước không khỏi cúi đầu nở nụ cười, đây có phải là dấu hiệu tốt?
“Em thật muốn anh đi, bà xã?” Anh không xa không gần theo sát cô, cũng không lấy xe chỉ là không kềm chế được cầm chìa khóa xe ở trong ngón tay quay tới quay lui, nheo mắt nhìn cô giận dỗi, trong lòng tràn đầy vui thích.