Chương 304: Làm anh bị thương
“Anh cần tâm của tôi sao? Năm năm trước tôi yêu anh một lòng một dạ cho anh, nhưng anh hồi báo lại cho tôi được gì? Thân Tống Hạo, anh buông tay đi, tôi thấy lúc các người yêu nhau, anh đối với cô ấy rất dịu dàng tha thiết, khi tôi thấy anh ôm rồi hôn cô ấy ở phía sau cửa nhà anh, thì lúc đấy tâm của tôi đã chết hẳn, không thể sống lại được!” Cô chợt xoay người, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, cô biết mình quật cường như vậy chính là che dấu yếu ớt của bản thân mình trước mắt anh, tình yêu đã chết trong cuộc hôn nhân tuyệt vọng, cô thoát khỏi ràng buộc đó thì không nghĩ mình lại dẫm chân vào vết xe cũ.
Trong một cuộc tình, sẽ có một người yếu thế hơn, nếu không phải anh ta không chế cô ta, thì ngược lại cô ấy sẽ khống chế được anh ta. Mà cô biết rõ, đối mặt với Thân Tống Hạo cô vĩnh viễn là kẻ yếu, vĩnh viễn bị anh ăn chặt chẽ, muốn phản kháng cũng không thể.
“Anh không muốn buông tay, chết cũng sẽ không.” Anh lớn tiếng nói, trong mắt ngậm đầy đau thương, “nếu như anh phạm sai lầm một lần, lại bị xử có tội suốt đời, Hoan Nhan, em có thấy đối xử với anh như vậy công bằng không?”
“Có, có thể tha thứ lỗi, nếu đó là chuyện nào khác ở ngoài. Thân Tống Hạo, tôi có thể không chút do dự tha thứ cho anh, nhưng đối với lỗi lầm này tim tôi đầy đau đớn, thời gian năm năm vết thương chỉ là khép miệng lại thôi, vết sẹo này vẫn tồn tại mãi mãi, tôi không thể quên, thậm chí cả đời này tôi không thể quên được, nếu ở chung với anh tôi lại nhớ đến Tô Lai, mà nhớ đến cô ấy sẽ ngĩ đến những chuyện trong quá khứ. Tuy Tô Lai đã rời đi, nhưng ai có thể bảo đãm trong hôn nhân sau này của chúng ta không xuất hiện một Tô Lai khác nữa?”
“Một Tô Lai kế tiếp? Anh cam đoan với em, anh lấy mạng sống của mình ra cam đoan với em, sẽ không bao giờ!” Anh gấp gáp mở miệng nói, muốn cô nhìn thấy tâm ý của mình.
Nhưng Hoan Nhan chỉ cười nhẹ, cô lảo đảo xoay người đi qua bên cạnh anh, khoảng cách vì thế mà càng kéo ra xa hơn.
“Cho dù sau này anh có làm được, nhưng mà Thân Tống Hạo, tôi sợ nhất không phải tương lai sẽ ra sao, bởi vì tôi không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nên sợ cũng vô ích. Canh cánh trong lòng tôi chính là quá khứ đau thương tàn nhẫn kia, năm năm qua mỗi lần tôi nhớ tới ngày đó, sẽ cảm thấy tim như bị ai đâm vào, sống không bằng chết. Tôi có thể sống sót là nhờ tôi đã mang thai Noãn Noãn, nếu không phải có con bé, anh bây giờ nhìn thấy chỉ là đống tro tàn lạnh lẽo.”
Cô nói từng chữ từng câu, tuy bình tĩnh, chậm rãi nhưng anh lại cảm nhận được dưới giọng nói bình tĩnh đó là sóng ngầm mãnh liệt. “Anh phải làm sao bây giờ?” Anh cúi đầu khẽ nói.
“Buông tay đi, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi.” Hoan Nhan ngồi xuống ghế, mắt cá chân khi nãy còn đau rất nhiều, sao bây giờ cô không còn cảm giác đau gì nữa?
“Nói anh buông tay, không có khả năng đó, anh có mấy cái năm năm? Hứa Hoan Nhan, em chỉ biết trong lòng em khó chịu, bị tổn thương, nhưng anh có hơn gì em? Năm năm, giữa sống không bằng chết đó, không chỉ có mỗi mình em!” Anh bắt đầu không kềm chế được, lại tức giận, không muốn nhìn thấy cô bình tĩnh mà xa cách, cự tuyệt anh như vậy.
“Làm sao có thể, năm năm qua, cuộc sống anh muôn màu muôn vẻ, không giống như tôi.” Cô líu ríu nói khẽ nhưng trong lòng bối rối. Cô còn nhớ rõ cảm giác khi đọc được tin anh và Tô Lai kết hôn.
“Em thì sao? Năm năm qua, không phải em sống cùng với một người đàn ông khác, lại còn có con!” Anh bật thốt lên.
Vẻ mặt Hoan Nhan lập tức cứng đờ, cô kinh ngạc nhìn anh: “Đây là anh chất vấn tôi sao?”
Anh hơi hối hận, nhưng vẫn cố chấp,mạnh miệng nói: “Phải.”
“Anh chất vấn tôi vì sao lại cùng người đàn ông khác sống chung năm năm qua, lại còn có đứa bé?” Nước mắt cô đã dâng đầy trong đôi mắt.
“Phải.” Anh nghiến răng nói ra chữ kia, sau đó lại hận không cắn đứt lưỡi mình đi.
“Anh có tư cách gì? Người nào có quy định sau khi ly hôn rồi không được tái giá? Người nào quy định sau khi tái giá không thể cùng người khác sinh con? Người nào quy định sau khi ly hôn người phụ nữ phải sống một mình suốt đời?”
“Sao trước kia anh không biết em lại có tư tưởng thoáng như vậy?”Anh nhịn không được chế giễu cô. Anh chắc điên rồi, không khống chế được mình mới mở miệng nói ra làm tổn thương cô.
“Anh đi đi, Thân Tống Hạo, anh lập tức đi ngay, không cần ở trước mặt tôi, mãi mãi không cần, đi đi.” Cô chợt mất khống chế hét to lên, không biết trong tay đang cầm cái gì liền ném về phía anh. Anh không né tránh, cố chấp đứng im tại chỗ chịu đựng, chịu đựng cơn tức giận của cô, chịu đựng nỗi đau của cô, không phải là anh đã biết rõ mọi chuyện đó sao? Cô và Á Hi không có kết hôn, cũng không có quan hệ xác thịt gì, thế nhưng anh vẫn nổi điên ghen tỵ, ghen tỵ anh ta và cô đã bên nhau suốt năm năm này mà không phải là anh.
“Anh có đi hay không?” Cô nhìn anh chật vật đứng ở đó, trong tay bắt lấy đồ vật cô ném qua. Lại một lần nữa cô không đủ cứng rắn, không thể hạ quyết tâm tổn thương người đàn ông từng làm cho mình sống dở chết dở.
“Không đi.” Anh phun ra hai chữ, tiếp tục đứng ở đó không nhúc nhích, ánh mắt sáng chói nhìn lại cô, thậm chí còn cười một cách nghiêm túc: “Có thể để em trút giận, anh rất vui vẻ.”
“Đi đi.” Hoan Nhan chợt nhắm mắt, cô không muốn, quả thật không muốn một lần nữa bị anh làm cho rung động, một lần nữa rơi vào bể khổ, vì sao cô ngay cả quyền được lựa chọn một lần cũng không được?
Lòng bàn tay lạnh như băng, cảm giác thất bại nặng nề, cô cầm món đồ trong tay hướng về phía anh ném qua.
Bịch một tiếng vang lên, tiếp theo là âm thanh của mảnh thủy tinh bị vỡ, Hoan Nhan theo bản năng mở mắt ra, trước mắt mơ hồ không thấy rõ khuôn mặt người kia.
Thân Tống Hạo ngửi được mùi máu tanh nồng trong mũi mình, cảm giác như bị choáng, thân hình hơi lung lay mấy cái mới đứng vững được. Có chất gì dính dính từ trên trán anh trượt dần xuống con mắt, anh cố gắng nhướng nhướng mấy cái nhưng vẫn không thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mắt một màu máu đỏ thẫm.