Chương 437: Hai người đàn ông có tư tưởng không giống nhau
"Cô có thể mở rộng tầm nhìn xa hơn một chút, thế giới này đàn ông đáng để cô yêu, không phải chỉ có một người."
Cánh tay anh ôm thật chặt, cảm thấy cô ở trong ngực giống như một con mèo nhỏ, khóc thút thít, hơi run rẩy, khiến anh thật đau lòng.
Hình như anh có chút động lòng.
"Thật vậy sao? Tôi còn có thể yêu người khác sao?" Cô ngước mắt lên, đôi mắt to đẫm lệ nhìn anh mơ mơ màng màng... Trong ấn tượng của anh đôi mắt trong sáng ấy nên tươi cười rực rỡ, cong cong như vầng trăng khuyết mới đúng, chứ không phải giống như bây giờ, khóc lóc đờ đẫn tràn đầy đau thương.
"Tất nhiên, cô vẫn có thể yêu những người khác." Anh có chút không kiềm chế nổi bản thân, chợt cúi đầu hôn vào trên trán của cô: "Thí dụ như, tôi chẳng hạn."
Môi của anh âm ấm man mát, nhẹ nhàng phủ trên trán của cô thật dễ chịu, khiến cô cảm thấy như có một luồng điện lướt qua toàn thân, làm cô giật nảy người.
"Ông chủ......" Thiên Tình giật mình tỉnh lại, lập tức đẩy anh ra, "Anh...Anh nói đùa......"
An Gia Khải bỗng thoáng ngẩn ngơ, ngón tay lau cánh môi, ở nơi đó, hình như còn lưu lại độ ấm nhàn nhạt của cô. Anh cười nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo ánh nhìn mê người: "Không nên suy nghĩ nhiều, tôi chỉ nói là thí dụ như tôi vậy thôi, đàn ông ưu tú có rất nhiều...... Cô không cần giới hạn ánh mắt ở tại mỗi người bạn trúc mã của mình."
Anh dửng dưng giải thích rồi xoay người sang chỗ khác chuyên chú lái xe, bàn tay trở nên run rẩy khó có thể tự chủ, hai gò má anh vậy mà lại đỏ bừng giống như phụ nữ vậy.
"À......" Cô hồ nghi liếc nhìn anh, nước mắt cũng đã ngưng, đôi tay gạt gạt loạn xạ trên cửa kính xe, nhìn ra quang cảnh rực rỡ, sáng chói ở bên ngoài cửa xe. Đường phố dần dần ngày càng thêm sầm uất, khoảng cách với hẻm nhỏ vắng vẻ hoang sơ càng ngày càng xa......
"Khi nào lại có thể đi đến nơi đó ăn cá nướng và rau dại nhỉ?" Cô chợt thốt ra một câu, khiến anh nở nụ cười thật dịu dàng.
"Nếu như cô thích, lúc nào tôi cũng có thể đưa cô tới đó."
"Ông chủ thật tốt." Cô quay mặt sang nhìn anh nở nụ cười, nhưng cái cười của cô không giống như thường ngày, không còn vẻ vô tư nữa mà mang theo chút xíu vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt.
Khi xe dừng bên ngoài biệt thự, An Gia Khải mở cửa xe cho cô, tạm biệt rồi dõi mắt nhìn theo cô đến gần cửa chính, lúc anh xoay người sang chỗ khác, khóe mắt trở nên biến đổi......
Một người đàn ông từ trong cửa lớn khép hờ bước nhanh tới, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Bước chân của An Gia Khải ngừng lại, anh đứng ở bên cạnh xe nhìn hai người kia ôm nhau.
Thiên Tình đưa lưng về phía anh, mà người đàn ông kia, cặp mắt chứa đầy lửa giận nhìn về anh.
Anh không khỏi bật cười, anh ta nhìn anh đầy tức giận như vậy để làm gì?
Trong lòng Thiên Tình, anh chỉ là ông chủ của cô mà thôi.
"Anh Cẩn Hiên....." Thiên Tình cảm thấy thân hình Mộ Cẩn Hiên cứng ngắc, căng thẳng, không khỏi từ trong lòng anh nhô đầu ra, nhẹ nhàng gọi.
"Noãn Noãn, người đó là ai vậy?" Giọng nói Mộ Cẩn Hiên mang đậm sự ghen tuông... anh đợi cô cả buổi tối, vậy mà cô lại được một người đàn ông khác đưa về nhà.
An Gia Khải nghe thấy hai chữ Noãn Noãn này, trong lòng giống như bị cái gì thoáng đập vào.
Đây chắc là nhũ danh của cô, người đàn ông kia thốt ra rất thân mật tự nhiên như vậy, đã nói lên mối quan hệ của bọn họ rất rõ ràng, anh ta chính là người đàn ông mà Thiên Tình đã nói đến, người đàn ông mà cô thích đến chết đi sống lại.
"Anh Cẩn Hiên, anh hiểu lầm rồi, đó là ông chủ của em, anh ấy thuận đường đưa em trở về mà thôi." Thiên Tình vội vàng giải thích, trong tiềm thức chỉ có một ý nghĩ, chính là không thể khiến anh Cẩn Hiên hiểu lầm, thấy cô căng thẳng như vậy, An Gia Khải lại nở nụ cười tự giễu.
Anh đi tới, vẻ mặt thản nhiên nhìn sự tức giận Mộ Cẩn Hiên, nhàn nhạt nói: "Chân Thiên Tình bị thương, tôi thuận đường đưa cô ấy về nhà thôi."
"Thật như vậy sao?" Mộ Cẩn Hiên cúi đầu nhìn Thiên Tình, lời trong miệng mang theo ý vị nghi ngờ.
"Trước tiên anh nên đưa cô ấy trở về kiểm tra vết thương một chút." An Gia Khải nhìn anh ta không chủ động đi hỏi thương thế của cô ra sao, mà chỉ nghi ngờ chất vấn cái lý do này đáng tin hay không, trong lòng không khỏi muốn bốc hỏa.
"Anh Cẩn Hiên, đúng là như vậy, chân em bị thương, ông chủ mới đưa em trở về." Thiên Tình cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt An Gia Khải, chỉ nói dựa theo lời giải thích của anh.
Mộ Cẩn Hiên lại nhìn An Gia Khải, vẻ mặt mới thoáng nhu hòa một chút: "Như vậy, cám ơn ngài đưa Noãn Noãn trở lại. Chúng tôi đi vào trước xem vết thương."
Anh khom lưng, không e dè chút nào bế Thiên Tình lên xoay người rời đi: "Có đau lắm không? Sao lại không cẩn thận như thế......"
"Không bằng anh đưa em bỏ trốn, chúng ta đi thôi, Noãn Noãn, chúng ta không cần gì hết, mặc kệ có là gia tài bạc vạn hay là thân phận cao quý gì đó cũng không cần, chúng ta bỏ đi, có được hay không?"
"Trốn đi ư?" Đôi mắt đong đầy nước mắt của Thiên Tình kinh ngạc nhìn anh: "Trốn đi đâu bây giờ? Còn Tử Di sẽ ra sao? Ai chăm sóc cho ba anh? Ba mẹ của em làm thế nào?"
Cô liên tiếp đặt câu hỏi, làm cho cả người anh cũng cứng lại.
Một khắc kia, thời gian phảng phất như dừng lại, vầng trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ rụt rụt rè rè nhìn bọn họ, ánh trăng như dòng suối trải dài trên mặt đất.
"Anh Cẩn Hiên..... Mùng chín tháng sau, vừa đúng lúc ông chủ bố trí em đi công tác......"
Thiên Tình nghẹn ngào, hàng mi dài buông xuống, che khuất mắt cô, cũng che đi ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng của cô.
"Em không thể tham dự hôn lễ của anh được rồi, nhưng anh yên tâm, em chuẩn bị phong bao tiền lì xì trước cho anh rồi đây!"
Thiên Tình cười, nụ cười tươi tắn này, mãi mãi khắc sâu trong lòng anh, rất lâu sau này, anh cũng không cách nào quên được nụ cười kia.
Thiên Tình buông tay anh ra đứng lên, hai chân đã cứng ngắc, cô cảm thấy mình giống như tượng gỗ không còn sức sống, rời khỏi Mộ Cẩn Hiên, rời khỏi anh Cẩn Hiên của cô, cô còn có thể giống sống vui vẻ, không buồn không lo như trước đây nữa sao......
"Noãn Noãn......" Mộ Cẩn Hiên một bước đuổi theo, chợt từ sau lưng cô ôm chặt lấy cô, hai cánh tay anh mạnh mẽ dường như muốn khảm cô vào trong ngực của mình vậy......
Giọng nói anh nhẹ nhàng, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, giọng nói trầm thấp thì thầm: "Anh vẫn mãi yêu em, Noãn Noãn, cho dù anh ở đâu, ở chung một chỗ với ai, em phải nhớ, vĩnh viễn anh chỉ có yêu em, trái tim anh không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ...."
Thiên Tình nhắm mắt lại, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, cô chỉ khẽ gật đầu, từng chút từng chút đẩy ngón tay của anh ra, không chút do dự đi về phía trước.
"Noãn Noãn......" Mộ Cẩn Hiên buồn bã kêu tên cô, nhưng mà cô đi rất nhanh... lên cầu thang... đến cua quẹo, rồi chỉ còn thấy một chút, dần dần biến mất hẳn......
Mộ Cẩn Hiên ngơ ngẩn đứng nơi đó, đầu ngón tay hình như còn mang theo hơi ấm của cô, trước mặt tựa hồ vẫn còn mùi hương quen thuộc của cô mà anh yêu thích.
Nhưng rốt cuộc anh đã đánh mất cô, hoàn toàn đánh mất cô.
Anh thất hồn lạc phách chạy ra ngoài, vầng trăng nhỏ rụt rè nhìn anh, ánh trăng mát rượi trải lên mặt của anh.
Anh lê cặp chân không còn cảm giác chạy ra ngoài, Âu Tử Di đứng bên ngoài phòng khách nhìn theo anh, nước mắt rơi đầy mặt...
Anh lại giống như không nhìn thấy cô, đi lướt qua bên cạnh cô.
"Cẩn Hiên......" Âu Tử Di gọi tên anh không thành tiếng, cô nhìn thấy hốc mắt anh sưng đỏ, nhìn thấy gương mặt anh ẩm ướt.
Người đàn ông này trước giờ đều trầm tĩnh, vậy mà bây giờ anh lại khóc.
Âu Tử Di nhớ rõ, mấy năm trước ở Hà Lan, anh dường như đã không thể sống nổi nữa, toàn thân da bị nứt nẻ, cả người bị tổn thương, nhưng anh cũng không rơi một giọt nước mắt.
Ông cụ Mộ khiến anh chịu không ít sự nhục nhã lẫn lạnh nhạt, anh cũng chưa từng khóc.
Sau này tiếp nhận công ty nhà họ Mộ, không biết bao lần gặp phải biến cố trọng đại, anh cũng cắn răng chống đỡ qua đi, nhưng bây giờ, anh vì cô gái mình yêu mến mà rơi nước mắt.
Bỗng nhiên Âu Tử Di cảm thấy mình thông suốt rồi...
Cô còn tranh giành cái gì nữa chứ? Tranh được người, không tranh được mệnh, giữ được người, không giữ được tâm.
Cô gả cho anh thì sao, mà không lấy anh thì thế nào?
Gả cho anh, cũng chỉ là kiếm một danh phận vô ích, không lấy anh, cả đời cũng chỉ rơi vào lạnh lẽo.
Cô đã bị chê cười, bây giờ chẳng lẽ cô còn muốn đem chuyện cười này tiếp tục nữa sao.
Lau khô nước mắt, cô lảo đảo đuổi theo bóng dáng của anh, xe của anh đậu ở đó, nhưng anh không lái xe, chỉ một đường thất hồn lạc phách chạy ra ngoài.