Chương 54: Kỷ niệm ấm áp
Một luồng hơi nóng xả xuống, vẩy vào gương mặt trắng nõn của cô gái, cô khẽ nhắm đôi mắt to mơ màng, nước chảy xẹt qua cánh mũi cao thẳng, rơi vào trên môi hình cung đỏ mọng mềm mại mê người, môi mềm khẽ mở, nước chảy dọc theo cái cằm nhọn, nhỏ giọt xuống. . . . . .
Giống như thân thể mê người ẩn giấu trong bộ đồng phục tinh tế tươi mát, lung linh tuyệt đẹp, dáng dấp lồi lõm hấp dẫn, xinh đẹp này được hai đàn ông ôm ấp, một người ở trên môi của cô rơi xuống vết hôn đầy máu, một người cuồng nhiệt triền miên hôn môi cô, thậm chí khẽ vuốt ve thân thể căng đầy của cô, nắm chặt vào vòng eo của cô, bá đạo như vậy!
Nước chợt dừng lại!
Đường Khả Hinh mở mắt, nhìn phòng tắm đầy sương mù trắng, xoay người nắm khăn lông trắng, lau nhẹ nước trên mặt, vết sẹo đỏ thẫm bên má trái trong ba năm trước đây đã trở thành màu hồng, in dấu trên khuôn mặt trắng nõn, da thịt non lồi lõm, dọc theo cho đến con mắt trái, dấu vết số mạng như móng vuốt ma quỷ đã từng bám thật chặt vào trong thế giới của cô, cô cúi đầu, xẹt qua vết sẹo kia, lau nhẹ nước trên bả vai, trên thân thể. . . . . .
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng mặc quần áo, sau đó cửa đột nhiên mở ra!
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, váy ngắn màu đen bó sát người, cầm lên nơ màu đen đặt ở trước gương cài lên áo sơ mi, sau đó cầm máy sấy tóc lên rào rào rào rào sấy khô tóc.
Đôi mắt to mộng mơ của cô nhìn chằm chằm mái tóc ngắn chấm vai mềm mại bay lên trong kính, vết sẹo bên má trái đã được tóc nhẹ buông xuống che lại. . . . . .
Đây là Tô Thụy Kỳ tạo cho mình một chút xinh đẹp thần bí.
Đường Khả Hinh cầm máy sấy, không khỏi nhớ tới ba năm trước đây, sau khi mình từ bệnh viện ra ngoài, núp ở một góc tối thật lâu thật lâu, rốt cuộc được Nhã Tuệ khích lệ, lấy dũng khí đi đến siêu thị phỏng vấn nhân viên quản lý kho hàng, nhưng khi nhìn tóc mình dài ra, cô không khỏi nhớ lại trong buổi sáng ánh nắng rực rỡ, có một người đàn ông dịu dàng nhưng có chút lạnh nhạt mang mình vào trong cửa tiệm kia, cắt một mái tóc ngắn tuyệt vời . . . . . .
Cho nên. . . . . .
Lúc Đường Khả Hinh quyết định muốn đi làm ở kho hàng thì hơi rụt rè, ngượng ngùng cầm một xấp tiền 100 đồng anh để cho mình, vào giữa trưa nào đấy, vẫn ánh mặt trời ấm áp, có chút căng thẳng đứng ở trước cửa tiệm, nhìn anh nhàn nhạt đi ra, cúi đầu, hai mắt lóe lên, yếu ớt nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có thể xin anh cắt tóc cho tôi hay không? Phải mất bao nhiêu tiền? Tôi . . . . . Tôi . . . . . hôm nay tôi có tiền. . . . . ."
Cô chậm rãi giơ lên xấp tiền 100 đồng trong tay, đưa tới trước mặt của anh.
Anh cúi xuống, nhìn xấp tiền 100 đồng màu hồng, lơ lửng ở dưới ánh mặt trời, màu sắc hấp dẫn như thế, anh hơi cười.
Nhớ lại chuyện cũ, có lẽ trong ba năm này, anh là niềm vui và ấm áp duy nhất.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Khả Hinh đang từ trong chuyện cũ tỉnh lại, nhìn cánh cửa đóng chặt, đáp nhẹ: "Ai!"
Tiếng nói của Trần Mạn Hồng từ bên ngoài truyền đến: "Tắm xong chưa! Ra ngay ! ! quầy Bar nhà hàng tây chúng ta sắp mở ra!"
Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức chỉnh sửa đồng phục một chút, nhìn mình trong kính, mái tóc ngắn nhẹ che khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm hơi nhọn, đôi mắt mộng mơ nhìn mình trong kính, nhẹ nhàng chớp mắt, cô lập tức mỉm cười khích lệ mình, mang giày cao gót màu đen, lộ ra bắp chân thon dài, mở cửa đi ra ngoài.
Trần Mạn Hồng xoay người, sau khi nhìn thấy Đường Khả Hinh thay đồng phục gọn gàng đứng ở trước mặt của mình, tươi mát, lộ ra phong cách ưu nhã, cô đột nhiên cười một tiếng! ! Cửa quầy bar ầm ầm mở ra! !