Chương 59: Tên của cô
Cửa quầy rượu ầm ầm mở ra!
Đường Khả Hinh đang cùng hai người đồng nghiệp căng thẳng ghi chép số lượng ly thủy tinh điều chuyển vừa mới tổng cộng là bao nhiêu cái, lại nghe cửa bị mở ra lần nữa, bọn họ tò mò nhìn thấy trưởng kíp Văn Chi căng thẳng đi tới nói: "Đã xảy ra chuyện! ! Vừa rồi Cát Lệ và nhân viên bộ phận sảnh tiệc đưa ly thủy tinh đến sảnh tiệc thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ mấy trăm cái ly vỡ nát!"
Ba người đồng nghiệp nhất thời khiếp sợ há hốc miệng vì kinh ngạc!
"Đường Khả Hinh!" Lúc Văn Chi vừa mới tiến vào đã chào hỏi Đường Khả Hinh, cũng đã nghe chỉ thị cho Tiểu Đường tức là Đường Khả Hinh, liền căng thẳng nói với cô: "Cô lập tức buông công việc trong tay, đi đến Lối thoát hiểm phía tây đại sảnh lầu một, ghi chép hao tổn! ! Lập tức! !"
"Tôi?" Đường Khả Hinh khiếp sợ che ngực của mình, lập tức nhớ Trần Mạn Hồng đã căn dặn mình, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi quầy rượu, cô nuốt cổ họng một cái, nhìn về phía Văn Chi thật thà nói: "Nhưng quản lý đã nói với tôi, cũng rất nghiêm túc ra lệnh cho tôi, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, tôi cũng không thể rời khỏi quầy rượu!"
Sắc mặt của Văn Chi nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh, gấp gáp nói: "Hiện tại cho dù ông trời ra lệnh cho cô...cô cũng phải đi xuống! Mau lên!"
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn có chút lo lắng nhìn trưởng kíp, không dám nhúc nhích!
Văn Chi nhìn Đường Khả Hinh chòng chọc, lấy thái độ cấp trên ra lệnh cho cô: "Cô biết dưới lầu đã xảy ra chuyện quan trọng gì không? Nếu cô đi xuống trễ hai phút, cả bộ phận của chúng ta cũng có thể bị cô làm liên lụy!"
Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức nhìn về phía hai đồng nghiệp xung quanh, vẻ mặt cũng nặng nề nhìn mình, hai mắt cô xoay tròn mãnh liệt, biết tình thế nghiêm trọng, theo bản năng đưa tay trái khẽ vuốt sợ tóc đen nhánh rũ xuống má trái, đành phải gật đầu nói: "Được! Tôi đi xuống ngay!"
"Nhớ mang bản ghi chép! ! Mau lên! ! Cho cô hai phút, trước xuống thang máy nhà kho, rẽ trái đi ra ngoài, đi thẳng tới lối đi! !" Văn Chi nói dứt lời cũng đã nhanh chóng đi ra ngoài, vượt lên trước bấm thang máy cho cô !
Đường Khả Hinh cũng lập tức xoay người cầm bản ghi chép và bút máy, nhanh chóng bước thẳng ra ngoài!
Đại sảnh lầu một!
Đông Anh đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhắc đồng hồ đeo tay tính thời gian, ba người thư ký nhận được nhắc nhở, lập tức nhập dữ liệu sự cố lần này vào trong máy vi tính!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng đống trước miểng thủy tinh, ánh mắt giống như nhìn phương xa, thỉnh thoảng dừng ở trên người của Nhã Tuệ, thấy cô căng thẳng toát mồ hôi, hai mắt chớp chớp, anh lại nhìn lướt qua hai người quản lý bên cạnh, ngoại trừ hơi lộ ra kinh hoảng lúc nảy, lúc này sắc mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó, gần như là không nhúc nhích, vô cùng nghiêm chỉnh, rốt cuộc anh trầm giọng chậm rãi mở miệng: "Tên cô là. . . . . ."
Ba người Trần Mạn Hồng cùng ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tổng Giám đốc đang nhìn Nhã Tuệ chằm chằm, ngay lập tức không lên tiếng, cúi đầu.
Nhã Tuệ không nhịn được nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi giống như dã thú ngủ đông, cô sợ hãi đến sắc mặt chợt thay đổi nói: "Báo cáo Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . . Tôi là trợ lý Giám đốc phụ trách nhà khách Đại Dương thuộc nhà hàng tây . . . . . . Tôi . . . . . Tôi tên là. . . . . . Nhã Tuệ. . . . . ."
Đông Anh không nhịn được nghiêng mặt nhìn về phía Nhã Tuệ, thật sự không khỏi nhớ tới sự cố ba năm trước đây.
Con ngươi tà mị của Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp nhìn Nhã Tuệ, nói: "Đường đường là trợ lý Giám đốc nhà khách Đại Dương nhà hàng tây, nhưng đối mặt với mấy trăm cái bể ly, cũng đã hốt hoảng đến mức này, bình thường cô không huấn luyện xử lý sự cố sao?"