Chương 76: Cánh cửa trí nhớ (hai)
Tiểu Nhu nheo mắt cười nói: "Tào Ngọc Tinh!"
"Tào Ngọc Tinh?" Đường Khả Hinh nghĩ lại một chút, tiếp tục hỏi: "Chính là người. . . . . . quản lý bộ phận sảnh tiệc hả?"
Tiểu Nhu vội gật đầu, giả vờ thần bí cười nói: "Nếu mà tôi đoán không lầm, hiện tại nhất định cô ấy đi tới bộ phận sảnh tiệc khoe khoang rồi! Tôi và cô đánh cuộc mười ngàn đồng!"
Đại sảnh khách sạn, thang máy ầm ầm mở ra!
Trần Mạn Hồng giống như nữ hoàng, phong tình vạn chủng nhưng vô vàng khí thế bước chân rất tao nhã bước ra, đi theo phía sau là ba trưởng kíp Cát Lệ, Văn Chi, Tiểu La, cùng nhau nghênh ngang đi tới bộ phận sảnh tiệc. . . . . .
đồng nghiệp bộ phận quầy lễ tân, bộ phận phòng khách nhìn thấy Trần Mạn Hồng đi ra thang máy, trên mặt rạng rỡ cũng bắt đầu rối rít nói nhỏ. Cho nên nói, một khách sạn bao lớn? Sau khi Tổng Giám đốc và Laurence khen Tiểu Nhu, trong chớp mắt, tin tức này giống như dòng điện, lan tràn khắp tất cả các bộ phận của Khách sạn Á Châu, Tổng Giám đốc đến phòng ăn Ngự Tôn, khen thưởng phòng ăn Ngự Tôn, thậm chí bởi vì nhân viên biểu hiện xuất sắc, mỗi nhân viên tăng lương 10%, tháng này mỗi người còn có năm ngày nghỉ! ! Tin tức này, khiến cho nhân viên khách sạn rối rít giật mình, cũng hâm mộ! ! Thậm chí bọn họ bắt đầu đồn đãi, một người lau ly phòng ăn Ngự Tôn cũng có thể trả lời câu hỏi khó của Laurence, thậm chí chọn lựa rượu sâm banh kết hợp với món ăn làm Laurence hài lòng! ! Có thể nghĩ, quản lý phòng ăn ngự tôn là một nhân vật lợi hại dường nào!
Đại sảnh bữa tiệc!
Còn cách bữa tiệc tối một giờ, đã có tân khách lục tục bắt đầu đi tới khách sạn, ở phía sau vườn hoa khách sạn thiết kế một phòng trang nhã, có thể quan sát cảnh đẹp trời chiều nổi tiếng tại Khách sạn Á Châu. . . . . . Tào Ngọc Tinh và Lưu Nhã Tuệ ở đại sảnh xa hoa lầu hai gần hai ngàn thước vuông, trái phải bận rộn, một lát căn dặn nhân viên, đem Hoa Bách Hợp đặt trên mỗi bàn tiệc trong phòngc, một lát căn dặn nhân viên, lấy thước điện tử toả nhiệt thật dài quét ngang khăn trải bàn ăn màu vàng, đang bề bộn dàn xếp, cũng đã nghe phía bên ngoài một giọng nói trong trẻo truyền đến: "A! ! Rất bận sao!"
Tào Ngọc Tinh và Lưu Nhã Tuệ ngừng lại động tác trong tay, nhìn thấy Trần Mạn Hồng hăm hở ôm vai, dẫn ba trưởng kíp, nở nụ cười chiến thắng đi tới.
"Quản lý Trần!" tất cả nhân viên đại sảnh bữa tiệc nhìn thấy Trần Mạn Hồng đi tới, rối rít đứng tại chỗ, khom lưng chào hỏi!
"Ừm!" Trần Mạn Hồng nở nụ cười đắc ý, giống như nữ chủ nhân của khách sạn này, quét qua một trận gió, hết sức hết sức phách lối đi tới trước mặt của Tào Ngọc Tinh, ôm vai, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Dĩ nhiên Tào Ngọc Tinh nghe được tin tức hôm nay Tổng Giám đốc đến nhà hàng của cô dùng cơm, Tào Ngọc Tinh hừ lạnh một tiếng, nhướng mày nhìn Trần Mạn Hồng nói: "Thế nào? Cô có chuyện à?"
"Biết hôm nay bữa tiệc của Thủ tướng, Quản lý Tào sẽ rất bận nên cố ý tới hỏi thăm, aiz, phải biết, lúc nảy Tổng Giám đốc ở nhà hàng chúng tôi dùng cơm, chúng tôi cũng rất bận rộn! ! Thật may là Tổng Giám đốc anh ấy hài lòng, rất vui vẻ, thưởng cho tất cả nhân viên ngự tôn, mỗi người tăng lương 10%! ! Còn có năm ngày nghỉ! Aiz! Cuộc sống này làm như thế nào đây? Nhiều ngày nghỉ như vậy, thật sự là không quen!" Trần Mạn Hồng nói xong, liền khẽ cắn môi dưới, giơ lên mười ngón tay ngọc thon dài của mình, nhịn cười, nhìn xung quanh.
Nhã Tuệ hơi mỉm cười nhìn bộ dáng của bạn thân, như hiểu được, lắc lắc đầu, không có cách nào bắt bí cô.
Tào Ngọc Tinh tức giận đến mặt cũng thay đổi, nắm tay kêu lách cách vang dội, cứng rắn nở nụ cười, nhìn cô nói: "Cho nên tôi đã nói, lúc ấy phòng ăn ngự tôn của các người, tiền lương thấp như vậy cũng nên tìm thời gian đề nghị thay đổi rồi. Phần thưởng này của Tổng Giám đốc, tới đúng lúc để giữ cho các người có chút mặt mũi xuống thang, nếu không, đến lúc đó quản lý đề nghị muốn tăng lương, lại bị phản bác thì không tốt rồi ! Cô nói, tiền lương nhân viên bộ phận sảnh tiệc của chúng tôi cao hơn nhà hàng các người 20%, tự nhiên chúng tôi khổ cực một chút cũng dễ hiểu a! Hôm nay khó thấy cô đến thăm tôi, Quản lý Trần, có muốn thăm quan một chút hay không, tôi phải dẫn dắt một đội ngũ to lớn tổ chức bữa tiệc long trọng cho nguyên thủ quốc gia như thế này, cô chỉ điểm một chút?"
Trần Mạn Hồng trừng lớn con ngươi nhìn cô, tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo!
Tào Ngọc Tinh có chút kỳ quái nhìn sắc mặt Trần Mạn Hồng thay đổi, cô không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, nói: "Ôi chao! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Quản lý Trần! Tôi cũng quên mất, từ trước đến giờ cô cũng không có chủ trì bữa tiệc lớn nào chứ? Đây không phải là làm khó cô sao? Cho nên tôi nói, có bao nhiêu đầu thì đội bao nhiêu mũ, không có việc gì người buông lỏng một chút, đừng đắc ý khắp nơi! !"
Trần Mạn Hồng tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung nhưng vẫn cứng rắn nặn ra nụ cười, nói: "Giám đốc Tào nói mình một ngày phải kiếm tỷ bạc, thật sự là quý nhân bận chuyện a, tôi nhớ nhân viên nhà hàng chúng tôi, trong vòng một năm đã ba lượt tăng lương! Nhưng bộ phận sảnh tiệc của các người đã không có tăng lương ba năm rồi? Cho nên tôi nói, cuộc sống không sợ khởi đầu thấp, chủ yếu nhất phải . . . . . Phải có tiến bộ! !"
Tào Ngọc Tinh cắn răng một cái, trừng chặt cô!
"Ôi chao!" Trần Mạn Hồng cố ý không thèm để ý đến ánh mắt của cô, đột nhiên hỏi: "Tôi đột nhiên cảm thấy hơi đói rồi, hôm nay ăn cái gì vậy?"
Cát Lệ giống như nuốt phải trứng đà điểu trong cổ họng, mặt cũng đỏ lên không dám lên tiếng!
"Tôi hỏi cô hôm nay ăn cái gì?" Con ngươi của Trần Mạn Hồng đột nhiên lóe lên!
Vẻ mặt Cát Lệ lập tức đau khổ nói: "Ăn....Gà kho, gà xào cay, gà xé phay, gà dầu hành, gà hấp rượu...."
Trái một Gà, phải một Gà, làm cho Tào Ngọc Tinh giận xanh mặ, nhìn chòng chọc Trần Mạn Hồng!!
Trần Mạn Hồng vẫn tự nhiên ôm vai, nghe tên những món ăn, nói xong lời cuối cùng, cô sững sờ, nhìn Cát Lệ nói: "Cô còn quên một món!"
"À?" Cát Lệ ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng.
Trần Mạn Hồng nhất thời xoay người nhìn chằm chằm Tào Ngọc Tinh, vươn tay chém một cái ở trước mặt cô, mới nói: "Gà luộc a!!"
Tào Ngọc Tinh nổ tung phổi!
"Không quấy rầy cô, đói bụng rồi!" Lúc này Trần Mạn Hồng mới ôm vai, xoay người uốn éo lắc mông đi khỏi!!
Ánh mắt Tào Ngọc Tinh như tóe lửa nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Mạn Hồng, cắn răng nghiến lợi nói: "Trần Mạn Hồng, cô chờ đó cho tôi! Người đâu!"
"Dạ!" Trợ lý của Tào Ngọc Tinh lập tức tiến lên, đáp lời.
"Tra một chút, con bé chết tiệt hôm nay trước mặt Tổng Giám Đốc và Laurence tiên sinh giành công là ai!!" Tào Ngọc Tinh thừa dịp Nhã Tuệ đi tới bên kia, thu xếp chai sâm banh nhân viên đặt xuống không ngay ngắn, cô ngầm ra lệnh căn dặn!
"Dạ!"
Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra, đồng nghiệp sảnh tiệc đi tới, nhìn vè phía Tào Ngọc Tinh nói: "Quản lý Tào, Giám đốc và quản lý các bộ phận cùng trưởng bộ phận giám sát, bộ phận vệ sinh, năm phút sau sẽ tới sảnh tiệc để kiểm tra tình hình sảnh tiệc lần cuối!"
"Tốt!" Tào Ngọc Tinh và Nhã Tuệ nhìn nhau một cái, lập tức vỗ tay, hỏi tất cả nhân viên: "Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong!" Tất cả nhân viên đứng ở các nơi gật đầu!!
"Mỗi người vào vị trí của mình đi!" Tào Ngọc Tinh nói dứt lời, liền căn dặn tất cả nhân viên đứng ngay ngắn tại chỗ của mình, nghiêm túc chờ!!
Mọt loạt tiếng bước chân có tiết tấu truyền đến!!
Giám đốc Hoắc Minh dẫn quản lý các bộ phận mặc đồng phục màu đen của khách sạn, vẻ mặt nghiêm túc đi vào đại sảnh bữa tiệc tráng lệ, sau lưng là các nhân viên bảo vệ của khách sạn, còn có đặc cảnh, trong tay bọn họ cầm dụng cụ tinh vi, nghiêm túc quét tất cả các nơi kín đáo trong đại sảnh bữa tiệc, kiểm tra có loại vũ khí nguy hiểm hay không, Giám đốc dẫn chúng quản lý nhanh chóng đi vào đại sảnh bữa tiệc, đi khắp tất cả phòng tiệc, nhanh chóng quét nhìn trên bàn ăn, khăn ăn được gấp giống như đóa hoa mẫu đơn, giữa bàn ăn Hoa Bách Hợp thuần khiết tươi sáng, vươn tay, dùng lòng ngón tay quét nhẹ bàn ăn, nhìn có nếp nhăn dư thừa hay không....
Vẻ mặt Tào Ngọc Tinh và Nhã Tuệ hơi căng thẳng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giám đốc, cẩn thận kiểm tra các nơi trong sảnh tiệc, rồi chậm rãi hỏi: "Nhân viên phục vụ bữa tiệc đã diễn tập lúc nào?"
"Ba giờ chiều, năm giờ chiều, nửa giờ sau! Tất cả đều không có sai lầm, không sự cố!" Tào Ngọc Tinh lập tức báo cáo.
Giám đốc nghe xong ngẩng đầu lên nhìn đặc cảnh và bảo vệ đã kiểm tra tất cả rõ ràng, đang chuẩn bị điền vào sổ ghi chép của bảo vệ, liền gật đầu nói: "Vậy chuẩn bị bắt đầu đi!"
"Dạ!" Rốt cuộc Tào Ngọc Tinh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, lập tức cầm bộ đàm, nói: "Tất cả chuẩn bị, bữa tiệc chính thức bắt đầu, bộ phận lễ tân, bộ phận lễ nghi, bộ phận phục vụ, bộ phận an ninh, tất cả các đồng nghiệp, các vị vất vả!"
"Nhận được!!" Đầu kia bộ đàm truyền đến tiếng trả lời của các bộ phận!
Cửa chính phòng bếp ầm ầm mở ra!
Phụ bếp trẻ bước nhanh vào, nhìn sư phụ nói: "Sư phụ!! Bữa tiệc bắt đầu rồi, phòng bếp chính mời ngài đi qua!"
Lão Quách nghe xong liền ném khăn lông nóng, sửa sang cái mũ đầu bếp của mình, dẫn ba người phụ bếp cùng nhau chuẩn bị đến phòng bếp sảnh tiệc!!
Bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, Đường Khả Hinh một mình lặng yên núp ở trong hầm rượu, ánh đè pha lê chiếu xuống, cầm lên khăn lông sạch sẽ, đem những cái ly máy vừa mới rửa sạch, lau từng cái, vừa lau vừa nở nụ cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, còn năm phút nữa mình có thể tan việc nhưng vào lúc này, Tiểu Nhu đột nhiên loạng choạng xông vào, vừa khóc vừa đi về phía KHả Hinh cầu cứu nói: "Khả Hinh!!! Làm thế nào? Cứu tôi, tôi xong rồi!!"
Đường Khả Hinh nhanh chóng để xuống khăn ăn và ly, lập tức đỡ thân thể của cô, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Nhu rơi nước mắt lã chã khóc nói: "Lúc nãy trợ lý của Laurence gọi điện thoại tới cho tôi biết, một chút nữa bữa tiệc của Thủ tướng, muốn cho tôi tham gia hầu rượu!! Tôi làm thế nào? Tôi không biết a!!"
Đường Khả Hinh đột nhiên sửng sốt!