Chương 248: Ánh nến trong đời
"Đến giờ cắt bánh cake, chúng ta cùng nhau cắt!" Tô Thụy Kỳ lập tức kích động nắm bàn tay nhỏ bé của cô, muốn dẫn cô đi về phía sảnh tiệc. . . . . .
"Không!" Đường Khả Hinh cảm thấy cắt bánh ngọt lại thật sự quá chính thức, liền cười kéo tay lại, nhẹ nhàng nói: "Như vậy thật không tốt. . . . . . Chúng ta . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô đi tới ngồi xuống bên cạnh chị, rồi nửa ngồi ở trước mặt cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: "Em chờ anh một lát, anh có bạn bè tới đây, anh tán gẫu với anh ấy một chút, không nên chạy loạn, sắp cắt bánh cake rồi, biết không?".
Đường Khả Hinh không lên tiếng, ngồi tại chỗ, thật dịu dàng nhìn về phía người đàn ông với vẻ mặt chân thành tha thiết ở trước mặt, dịu dàng cảm động, cô bất đắc dĩ mỉm cười, mới dịu dàng nói: "Tốt. . . . . . Em chờ anh. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy, đi về phía trước.
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn Tô Thụy nhanh chóng đi về phía một người đàn ông nho nhã ở trước mặt, vừa nói vừa cười, ánh mắt của cô hơi tối lại. . . . . .
"Em trai của chị, từ nhỏ đối với món đồ mình thích cũng đặc biệt cố chấp. . . . . ." Tô Linh cũng cưng chìu nhìn về phía em trai.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tô Linh đang nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, vẻ mặt lộ ra cưng chìu, cô cũng cười nói: "Ba mẹ của em chỉ có một con gái, cho nên khi còn bé, em nhìn hàng xóm có chị gái, có em gái, có anh trai, có em trai, em vô cùng hâm mộ. . . . . . Tô Thụy Kỳ có một người chị như chị, thật hạnh phúc."
Tô Linh không nói gì, chỉ hơi mất mát cười khổ nói: "Nhưng cậu ấy đã từng vì tình yêu, từ bỏ cả nhà chúng tôi."
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tô Linh.
Tô Linh cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm thấy hơi hứng thú nhìn đôi mắt to hiền lành của cô gái trước mặt, còn có cả người tản ra trầm lặng an phận, nhưng cô không thể bỏ qua, thẳng thắn nói: "Em và Tiệp Dư thật không giống nhau."
Đường Khả Hinh chớp mắt, lại tò mò nhìn về phía Tô Linh, hỏi: "Tiệp Dư. . . . . . Xin hỏi cô ấy là ai?"
Tô Linh có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Em không biết?"
". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn về phía cô lắc đầu một cái.
Ánh mắt Tô Linh lộ ra sợ hãi đối với dư âm trong quá khứ, sâu kín nói: "Đối với chị mà nói, cô ấy là một phụ nữ đáng sợ, vào một buổi tối đáng sợ đó, lúc ấy em trai của chị đang trực, cả nhà chúng tôi vốn đang sống hạnh phúc, vào buổi tối đó, đã tan vỡ tất cả. . . . . ."
Đường Khả Hinh có chút tò mò nhìn về phía Tô Linh, hồi tưởng lại cảnh tượng mới vừa rồi trên bàn tiệc, cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, thật sự không dám tưởng tượng bọn họ cả nhà đã từng chịu đựng chuyện không may.
Vẻ mặt Tô Linh cứng lại, có chút đau thương nói: "Đêm hôm đó, có một cô gái với má trái không trọn vẹn, ở mưa to bay tán loạn, ôm người mẹ lớn tuổi, quỳ gối cửa bệnh viện, khóc kêu to: cứu mẹ của tôi, cầu xin mọi người cứu mẹ của tôi, nếu mọi người chấp nhận cứu bà, tôi chấp nhận đánh đổi tất cả."
Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, hai mắt của cô xoay tròn.
Tô Linh đột nhiên bật cười, nói: "Cho nên. . . . . . Em trai của chị nhất định đi ra, giúp đỡ cô gái kia, cứu giúp mẹ của cô ấy, cũng phát hiện cả người cô ấy ướt đẫm, té ngã ở trước hành lang bệnh viện, lộ ra má bên phải thật xinh đẹp, cậu ấy đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu chính là như vậy, tới rất nhanh, không kịp trở tay, làm cho người ta chống đỡ không được, em trai của chị cứ như vậy bị chìm đắm vào trong thế giới của cô ấy. Cho nên chị vẫn cảm thấy, đối với tình cảm người nào có thái độ không rõ rệt, sẽ hại người khác, cũng sẽ hại bản thân mình."
Đường Khả Hinh không lên tiếng, thật yên tĩnh lắng nghe.
Tô Linh nói tới chỗ này, cô đột nhiên nghẹn ngào bật cười, khẽ thở dài, mới tiếp tục sâu kín nhớ lại đoạn chuyện cũ: "Bọn họ yêu nhau, bất chấp tất cả để yêu nhau, cô ấy xuất hiện, cô ấy bắt đầu muốn càng nhiều, cô cảm thấy má trái không trọn vẹn khiến cho tình yêu, hạnh phúc, tất cả đều bị cản trở ngoài cửa, cô ấy khổ sở, cô ấy đau lòng, cô ấy sụp đổ, thỉnh thoảng lúc nửa đêm, khổ sở cầm đồ ném vào gương!"
Trái tim Đường Khả Hinh hơi đau, cô đột nhiên nín hơi thở, nắm chặt váy.
"Cũng bởi vì như vậy, Ricky buông xuống dao giải phẩu ngoại khoa đã học hành vất vả trong nhiều năm, lần nữa học tiếp ba năm chỉnh hình ngoại khoa, tốt nghiệp đạt thành tích xuất sắc. . . . . . Vì chuyện này, ông nội của chị phát bệnh tim ba lần, rất đau đớn, thậm chí có mấy lần không để ý đến việc nước, cả nhà chúng tôi đều khuyên em trai đừng bỏ qua, vì người nhà suy nghĩ lại, nhưng cậu ấy vẫn bất chấp tất cả cầm dao chỉnh hình, trong một buổi sáng nắng ban mai rực rỡ, đổi khuôn mặt cho Tiệp Dư. . . . . ." Tô Linh mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nhất thời có chút căng thẳng nhìn về phía Tô Linh.
Tô Linh cũng mỉm cười nhìn về phía cô nói: "Có phải cảm thấy cuộc sống hạnh phúc sẽ tới hay không?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Ánh mắt của Tô Linh xẹt qua nụ cười có chút bất đắt dĩ nói: "Sẽ không, bởi vì người tham lam chắc chắn sẽ không biết hạnh phúc cuối cùng. Cô ấy bắt đầu có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cô ấy còn chưa thỏa mãn, mong ước đôi mắt to lớn hơn một chút, lỗ mũi cao hơn một chút, đôi môi đẹp hơn một chút, từng ngày cô ấy đòi hỏi, càng không ngừng đòi hỏi, Ricky đã chỉnh khuôn mặt cho cô ấy nhiều lần, cho đến lúc cuối cùng, Ricky mệt mỏi, cậu ấy cảm thấy cô ấy yêu thích chính bản thân mình mà không yêu người khác, bao gồm người mẹ lớn tuổi của mình. . . . . . chắc em không biết chứ? Bây giờ Ricky vẫn còn đang chăm sóc người mẹ của Tiệp Dư trong nhà. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhìn về phía cô.
Tô Linh sâu kín quay đầu trìu mến nhìn em trai đang nâng ly, vui vẻ mỉm cười với người, cô cũng an ủi nói: "Nhưng thời gian là câu trả lời hay nhất. Tiệp Dư ra đi tìm người đàn ông khác chỉnh sửa khuôn mặt cho cô ấy. Rốt cuộc ở trong tình yêu mù quáng, Ricky đã tỉnh táo lại liền thề không bao giờ dùng dao giải phẫu nữa, rời khỏi giới y học, rời khỏi giới giải phẩu thẫm mĩ ngoại khoa, trải qua từng ngày bình thản yên tĩnh, mối quan hệ của cả nhà chúng tôi và em trai cũng được cải thiện gần một năm nay, vì thế, mẹ chị cũng rất an ủi, ông nội càng vui vẻ. . . . . ."
Đường Khả Hinh đột nhiên nhớ tới giọng nói kích động của Tô Thụy Kỳ, thậm chí mang theo chút tức giận: Anh đã từng thề với trời, cuộc đời này không cầm dao giải phẩu nữa, cũng sẽ không cứu giúp bất kì ai! Hai mắt của cô tràn lệ, đột nhiên cảm giác ngực bị nghẹn, không thở nổi.
"Hôm nay em trai của chị có thể vui vẻ như vậy, vẫn phải cám ơn em. . . . . ." Tô Linh vươn tay nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của cô, tùy ý cười nói: "Trước đó lúc em chưa tới, cậu ấy gần như không nói gì, có vẻ buồn rầu không vui, mẹ chị nhìn thấy cũng có chút lo lắng, nhưng em vừa tới, cậu ấy liền cười, cười thật vui vẻ, người cả nhà chúng tôi cũng vui vẻ theo. . . . . . sau này, em nhất định phải trò chuyện, tâm sự với Ricky nhiều hơn, bởi vì cậu ấy ở bên ngoài một mình, rất cô đơn. . . . . ."
Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía người chị gái khéo hiểu lòng người ở trước mặt, dịu dàng đáng yêu, ánh mắt nhìn mình mang theo chút cầu khẩn, cô nhìn ánh mắt này, cô hiểu, liền mỉm cười gật đầu, sâu kín nói: "Em hiểu rõ nên làm như thế nào, Tô Thụy Kỳ là một người tốt, là một người chấp nhận đưa cho người khác ánh sáng ấm áp, em tin anh ấy nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc, vì anh ấy vui vẻ hạnh phúc, em chấp nhận trả giá tất cả, em cũng không cần gì. Em rất hâm mộ gia đình chị, họp mặt đông đủ, em tin một mọi người sẽ hạnh phúc mãi mãi, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện cũ nữa. . . . . . Mãi mãi sẽ không. . . . . ."
Tô Linh chân thành nhìn về phía cô, nghẹn ngào nói: "Có thật không?"
"Vâng!" Đường Khả Hinh cảm giác trong lòng của mình rơi lệ, cô cười gật đầu một cái.
"Cám ơn em." Tô Linh thật lòng cám ơn cô.
"Không cần cảm ơn. . . . . ." Đường Khả Hinh quay đầu đi, có chút khổ sở run người nhưng vẫn kiên trì ngồi ở trên ghế sa lon, thở mạnh.
"Đang nói chuyện gì vui vẻ như vậy?" Tô Thụy Kỳ mỉm cười đi tới, nhìn về phía Khả Hinh và chị.
"Không có nói gì. Khả Hinh thật là một cô gái tốt đầy thiện ý, nói chuyện với cô ấy, chị rất vui vẻ." Tô Linh mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nói: "Em nói chuyện với chị cũng rất vui vẻ. Em đang nghĩ, nếu em có một người chị như thế thật tốt biết bao nhiêu?"
"Sau này em sẽ có!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười, kéo Đường Khả Hinh cười nói: "Đi thôi. Chúng ta cùng đi cắt bánh ngọt."
"Tốt. . . . . ." Đường Khả Hinh đồng ý anh, sau đó đứng dậy, lúc này toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hai người bọn họ bèn nhìn nhau mỉm cười, bước đi về phía chiếc bánh ngọt cao tầng trong sảnh tiệc, nhìn bánh sinh nhật rất xinh đẹp, phía trên lấp lánh màu sắc rực rỡ ảo mộng, Đường Khả Hinh nở nụ cười cảm động, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía cô, ngọt ngào mỉm cười, mới vừa muốn sai người thắp nến, nhưng Khả Hinh lại ngăn nhân viên phục vụ tiến lên, cô nhận lấy cây nến, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ dịu dàng cười nói: "Tối hôm nay. . . . . . Em muốn tự mình thắp nến cho anh. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nhìn ánh mắt cô dịu dàng, liền mỉm cười gật đầu.
Toàn trường nhất thời tối xuống, chỉ có ánh nến trong tay Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhẹ vén đuôi váy, bước lên trước, trong tay cầm cây nến nho nhỏ, đang lúc mọi người yên lặng hy vọng, cô nhẹ nhàng đốt lên một cây, hai cây, cây thứ ba, giống như ba năm trước đây nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, anh luôn ở tại mỗi thời điểm khác nhau, lúc nào cũng tràn đầy ánh mặt trời, đem cho mình một chút ấm áp, hai mắt của cô ứa lệ, ngẩng đầu lên có chút không đành lòng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở một đầu ánh nến, vui vẻ mỉm cười nhìn về phía cô.
Cô an ủi nở nụ cười, rồi dịu dàng đốt một cây nến. . . . . .
Tô Linh đứng ở đàng xa, áy náy nhìn về phía cô gái trước mặt, có chút đau lòng, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Đường Khả Hinh thật yên tĩnh thắp xong cây nến cuối cùng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cô và Tô Thụy Kỳ cùng đứng ở trước bánh ngọt, lại vui vẻ nở nụ cười, sau đó hai người chấp đôi tay, cùng ăn ý đứng ở trước bánh ngọt, cúi đầu cầu nguyện, sau đó đồng thời mở mắt, nhìn nhau một cái, rồi cùng nghiêng người tới phía trước, thổi tắt tầng nến kia! !
Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! !
Ánh đèn chợt sáng lên, cả hội trường lấp lánh ngọn đèn nhỏ màu hồng rực rỡ, đèn thủy tinh trong sảnh tiệx cũng bắt đầu chiếu sáng rực rỡ chói mắt, một đêm xinh đẹp sắp kết thúc, nhân viên phục vụ mỉm cười đưa tới cây dao dài mỏng màu xanh, Tô Thụy Kỳ cầm lấy cùng Đường Khả Hinh nắm cây dao dài, ở trong tiếng vỗ tay và giấy màu bay xuống giống như tuyết mịn, mới vừa muốn cắt xuống bánh ngọt. . . . . .
Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra, một bóng dáng như hoa Bách Hợp, xinh đẹp mộng ảo xuất hiện tại trước cửa, giống như một nàng công chúa đến sau cùng, hướng về phía trước kêu lên. . . . . ."Ricky. . . . . ."
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người xoay người nhìn về phía bóng hình xinh đẹp nơi xa, tất cả mọi người khẽ kêu lên.
Trong tiếng gọi xa xôi, Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái mặc váy dài màu trắng, buộc bím tóc vàng óng ánh, vô cùng xinh đẹp, giống như từ bên kia thế giới trở về, vẻ mặt tràn đầy thâm tình, cảm động nhìn mình. . . . . . Trong lòng của anh chợt tan vỡ, lòng bàn tay không nhịn được mềm nhũn, cây dao dài phịch một tiếng, rơi trên mặt đất.
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn cây dao kia, lại vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái đứng ở bên cửa, rất xinh đẹp đến nổi không chân thật, lại làm cho người ta hít thở không thông. . . . . .
Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt rưng rưng, cắn chặt răng, nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp kích động của cô, trong ánh mắt chứa đựng thâm tình nồng đậm, sắc mặt của anh lạnh lẽo, đột nhiên xoay người, bước dọc theo hành lang đi tới một đầu khác! !
"Ricky. . . . . ." Tiệp Dư khóc nấc, nhấc đuôi váy thật dài, rơi lệ đuổi theo bóng dáng anh.
Tất cả tân khách toàn trường đều kinh hô.
Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, nhìn bánh kem to lớn rực rỡ ở trước mặt, nước mắt của cô lăn xuống, thân thể mềm nhũn lập tức ngã xuống đất.
Tưởng Thiên Lỗi thấy thế, căng thẳng lập tức phóng người lên trước, nhưng cảm giác có một bóng dáng thoáng qua bên cạnh mình, nhanh chóng đi tới trước mặt của Khả Hinh, lập tức bế cô lên, anh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh đã mê man, vẻ mặt nghiêm túc đi qua từng đám người, hai mắt nóng bỏng đi về phía trước. . . . . .
Tất cả mọi người cũng khiếp sợ nhìn về phía bọn họ.
Đường Khả Hinh không còn hơi sức nằm ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra bi thương và mờ mịt, cuối cùng một giọt nước mắt lăn xuống.