Chương 257: Chuyện lớn cả đời

Đông Anh nhịn cười, nói với Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại: "Tôi cũng không hiểu rõ, dường như là. . . . . . vế trên của một câu danh ngôn tương đối phổ biến. . . . . . Nhưng rốt cuộc xuất xứ ở nơi nào, tôi không rõ ràng lắm. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, suy nghĩ một chút, phát hiện người nọ có chút nhàm chán, liền đi khỏi.

Đông Anh nhìn bóng lưng của anh, mình không nhịn được nở nụ cười, vội vàng đi theo!

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang!

Có một người phụ nữ mang thai, đẩy một cái xe trẻ con, mới vừa muốn đi vào nói gì với Tổng Giám đốc, không ngờ vừa đóng cửa, đứa bé bị kẹp tay, miệng của đứa bé mếu máo, oa oa khóc, kêu to: "Cha, cha, cha. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên đang buồn ngủ thiu thiu từ chỗ ngồi bật dậy, mê man man nhìn không gian yên tĩnh xung quanh, mới biết vừa nằm mơ, anh thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, rồi nói: "Hù chết lão tử! Thì ra đang nằm mơ!"

Hình ảnh Tinh Xuyên lại nhẹ nhàng tới trong đầu.

Cả người anh giống như rối rắm suy nghĩ đến Tinh Xuyên, suy nghĩ một cô gái khêu gợi như vậy, tại sao lại là em gái của Giai Giai ? Tại sao lại là mẹ đứa bé? Tại sao lại là đồng tính luyến ái? Vẻ mặt của anh muốn khóc, mới vừa muốn thương tiếc đoạn tình cảm này chết đi, sau đó cửa phòng làm việc phịch một tiếng mở ra, Đường Khả Hinh lập tức xông tới kêu to: "Lão đại!"

Trang Hạo Nhiên ôi một tiếng, giật mình, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh hấp tấp xông tới, anh lập tức cầm tài liệu trên bàn ném về phía cô, tức giận nói: "Không biết lớn nhỏ! Cho rằng bây giờ tôi và cô quen thuộc rồi, cô liền tùy tiện không gõ cửa tiến vào đúng không? Cô không biết bây giờ tôi đang bận rộn sao?"

"Anh bận rộn cũng sẽ không ném tài liệu! Mới vừa tôi đã hỏi chị Tiêu chị Đồng, chị ấy nói anh ở bên trong si tình xong rồi ngủ!" Đường Khả Hinh cười híp mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cố ý lườm cô một cái, nhìn bộ dáng cô đầy hưng phấn, suy nghĩ cô chắc là không sao, liền thu lại vẻ mặt hỏi: "Làm gì xông tới như vậy! ? Không có chuyện làm đúng không? Có rất nhiều chuyện để cho cô bận rộn đấy !"

Đường Khả Hinh lập tức nịnh nọt đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, hai tay chống ở trên mặt bàn, làm bộ đáng yêu, chớp đôi mắt to xinh đẹp.

Trang Hạo Nhiên ngửa ra sau, hí mắt nhìn cô, nói: "Rốt cuộc cô muốn giở trò gì?"

"Tối hôm nay tôi. . . . . ."

"Xin nghỉ thì khỏi nói! Tối nay cô phải đến hầm rượu với tôi!" Trang Hạo Nhiên đứng lên, rất không có thân phận đi tới nhặt tài liệu trên đất lên, mới đi trở lại, cầm bút máy muốn phê duyệt tài liệu.

"Tối hôm nay, tôi muốn đi xem mắt. . . . . ." Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói.

"Cái gì?" Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh, cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại: "Cô nói cô muốn đi đâu?"

"Xem mắt!" Cái đầu nhỏ của Đường Khả Hinh lại đung đưa trái phải, rất lấy lòng cười nói.

"Cô điên hả? mới bây lớn, cô liền gấp gáp chuyện cả đời rồi hả ?" Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn về phía cô!

"Cuộc đời người phải kết hôn! Cho dù má trái của tôi không đẹp, tôi vẫn có người thích! Tôi muốn hi vọng vào tương lai ! ! Cho dù tình yêu có to tác đến cỡ nào, cũng không sánh bằng một bạt tai cay đắng trong thực tế" Đường Khả Hinh nói những lời này rất chắc chắn! !

Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt cô giống như thay đổi, liền vươn tay sờ sờ cái trán của cô, có chút lo lắng nói: "Cô không có phát sốt chứ? Có muốn gọi bác sĩ xem cho cô hay không?"

"Không có!" Đường Khả Hinh lại tức giận nói: "Rốt cuộc anh có phê chuẩn hay không ! ?"

"Phê phê! ! Cô cũng nói là chuyện lớn cả đời, tôi có thể không phê sao? Tại sao trong khoảng thời gian này có nhiều người muốn nói chuyện lớn cả đời với tôi vậy? Ghét!" Trang Hạo Nhiên tức giận nói xong, liền chuẩn bị xem văn kiện.

"Vậy. . . . . ." Con ngươi Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, nói: "Cà phê ghế dài ở tầng trệt Khách sạn Á Châu, anh giúp tôi ký hóa đơn được không?"

Trong chớp mắt, Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, ah một tiếng cười nói: "Cô do tôi sinh ra sao? Tại sao tôi phải giúp cô ký hóa đơn?"

"Nuôi binh ngàn ngày mà. . . . . ." Đường Khả Hinh bắt chước lời của anh, cười hihi!

"Cũng không biết cô có lợi ích hay không! Không ký!" Trang Hạo Nhiên không chịu ký cho cô, trực tiếp nói: "Nơi đó giá rất thấp, còn muốn tôi ký hóa đơn, quỷ hẹp hòi!"

"Một ly cà phê 120 đồng! Tôi hơi khát nước, có thể uống ba đến năm ly!" Đường Khả Hinh lại năn nỉ Trang Hạo Nhiên: "Tổng Giám đốc, cầu xin anh, anh giúp tôi ký hóa đơn nha, có được hay không. . . . . . Có được hay không. . . . . ."

"Aiz! Phiền chết rồi!" Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nóng mắt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, cố ý trừng mắt về phía cô nói: "Còn chọc phá lão tử nữa, sẽ không nuôi cô !"

Anh nói chưa dứt lời, cũng đã cầm điện thoại lên, thông báo thư kí hành chánh nói: "Hôm nay ở "Cà phê" 13 tầng nhà hàng tây, đặt cho Khả Hinh một phòng cảnh biển, chuẩn bị bữa tối dưới nến cho hai người ! Mặc kệ cô ấy muốn ăn cái gì đều tính vào tài khoản của tôi."

"Vâng!" Thư kí hành chánh lập tức đáp lời! !

"Tổng Giám đốc! ! Cám ơn anh!" Đường Khả Hinh cười ngọt ngào đứng lên!

"Không có việc gì mau cút!" Trang Hạo Nhiên không muốn chú ý đến cô nữa. Anh nhìn đồng hồ.

"Vâng!" Đường Khả Hinh vui vẻ xoay người đi khỏi!

"Chờ một chút!"

Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt xoay người, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút, liền cười nói: "Ngày hôm qua canh gà uống rất ngon."

"Nếu như anh thích, tôi có thời gian sẽ nấu cho anh!" Đường Khả Hinh vèo một cái xoay người, thật vui vẻ lách mình đi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Trang Hạo Nhiên nhìn cánh cửa kia một cái, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

Hôm nay nhất định là một ngày náo nhiệt.

Tào Anh Kiệt hăm hở lái chiếc Ferrari của mình dừng ở bãi đậu xe dành cho lãnh đạo cấp cao, tắt máy, dừng xe, liền không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, ngày hôm qua ăn thịt, hôm nay miệng còn chưa lau xong, vẻ mặt hài lòng làm cho bộ dáng anh nhìn rất đáng đánh đòn, bọn Lâm Sở Nhai cũng lái xe chạy nhanh đến bãi đậu xe, vừa nhìn thấy bộ dáng của Tào Anh Kiệt, bọn họ lập tức xông tới, bắt được anh, đè anh ở trên xe, Lâm Sở Nhai đứng ở chính giữa, tháo cà vạt ra, nới dây lưng, đè ở trên người của Tào Anh Kiệt, tức giận hỏi: "Nói! ! Ngày hôm qua có hay không?"

"Cái gì có hay không?" Tào Anh Kiệt không nhịn được bật cười, rất hả hê nhìn về phía bọn họ nói: "Các người ngày nào cũng như vậy, tôi không thể tới một lần sao!"

"Mẹ nó, chớ giả bộ lần đầu!" Vẻ mặt Lâm Sở Nhai phách lối nhìn về phía Tào Anh Kiệt, nói!

"Mẹ nó, lần đầu đấy!" Tào Anh Kiệt tức giận đẩy anh ra, mới nói: "Tôi là xử nam, làm sao dám cùng Mạn Hồng của tôi ở chung một chỗ mây mưa điên cuồng chứ? Tôi muốn biểu hiện thân thể cường tráng và kỹ thuật cao siêu của tôi, ngày hôm qua tôi lên ba lần, nắm được cô ấy rồi, loại cảm giác đó, rất đẹp! Mấy cầm thú các người muốn giống như tôi cũng không được!"

"Phi!" Tô Lạc Hoành khinh bỉ anh nói: "Nói cái gì cậu cũng dám nói! Ai biết cậu chưa lên đã rơi xuống hay không?"

"Cút! Trái đất không hoan nghênh anh!" Tào Anh Kiệt đẩy Tô Lạc Hoành ra, mới vừa muốn bước đi, không ngờ nhìn thấy ở trước mặt có một chiếc xe BMW màu đỏ lái tới bãi đậu xe nhân viên, chậm rãi dừng ở một vị trí nào đó, tắt máy xe, sau đó nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt, váy ngắn màu đen bó sát người, mái tóc xoăn hấp dẫn, tay cầm túi xách, nhấn hộp điều khiển từ xa, mới muốn bước đi, đột nhiên nhìn thấy bọn người Tào Anh Kiệt, cô ho hai cái, nhìn về phía bọn Lâm Sở Nhai cung kính gật đầu, sau đó lúng túng lách mình đi về phía trước.

Phốc! Bọn Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười!

"Cười cái gì?" Tào Anh Kiệt vừa nhìn thấy Mạn Hồng, tình cảm sôi trào, lập tức bước nhanh tới, lúc Trần Mạn Hồng muốn đi ra bãi đậu xe, lại nắm chặt cổ tay của cô, kéo thân thể của cô lại, rất ngọt ngào hôn trên môi của cô!.

"Anh làm gì vậy?" Mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, liếc bọn Lâm Sở Nhai một cái, mới nói nhỏ: "Ở đây nhiều người như vậy, anh điên rồi sao?"

"Quan tâm đến bọn họ làm khỉ gió gì ! Hôn một chút!" Tào Anh Kiệt không nói hai lời, liền ôm cái eo nhỏ nhắn của Trần Mạn Hồng, hôn mạnh trên môi của cô, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể của cô, anh lại bị sôi trào, lại mút môi của cô, đầu lưỡi xông vào quấn lấy đầu lưỡi cô.

"Ưmh. . . . . ." Trần Mạn Hồng đỏ mặt, sau khi cùng anh hôn cuồng nhiệt một lúc, liền nhanh chóng đẩy anh ra, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, liền xoay người bước đi khỏi.

"Tối nay anh đón em tan việc, trực tiếp về nhà của anh!" Tào Anh Kiệt nhìn về phía bóng lưng Trần Mạn Hồng vội chạy trốn, đột nhiên cười nói.

"Người ta cũng đã đi xa, cậu khiêng người ta về nhà đi!" Lâm Sở Nhai mỉm cười đi khỏi, mấy người đàn ông cũng cười nói đi ra bãi đậu xe, hỏi: "Lão đại đã tới chưa?"

"Lúc nào anh ấy cũng đến sớm hơn chúng ta! Đây không phải là lỗi của chúng ta." Tô Lạc Hoành cười nói.

Trần Mạn Hồng nở nụ cười ngọt ngào đi về phía tòa nhà nhân viên, lại thấy Nhã Tuệ mới ăn điểm tâm xong, vẻ mặt có chút căng thẳng đi ra, bước chân chậm chạp, cô lập tức đi lên phía trước, hỏi: "Nhã Tuệ! Cô làm sao vậy?"

Nhã Tuệ xoay người nhìn thấy Trần Mạn Hồng, lo lắng nhìn về phía cô nói: "Cô. . . . . . ngày hôm qua cô không có sao chứ. . . . . . Tào Phó tổng. . . . . ."

Hai mắt Trần Mạn Hồng chợt lóe, ah một tiếng, có chút xấu hổ cười nói: "Không có việc gì. Rất tốt."

Nhã Tuệ cúi đầu, trừng mắt về phía cô.

"Thật sự rất tốt. Nhưng cô làm sao vậy? Bộ dáng này? Thật mới mẻ nha!" Hôm nay tâm trạng Trần Mạn Hồng thật tốt, không nhịn được trêu chọc cô.

Nhã Tuệ nghe vậy đột nhiên cảm thấy phiền não, khẽ cắn môi dưới nói: "Khả Hinh. . . . . . buổi trưa cô ấy sắp xếp cho tôi xem mắt. . . . . ."

"Cái gì?" Trần Mạn Hồng cho rằng mình nghe lầm, trợn mắt nhìn cô, hỏi lại: "Sắp xếp cái gì?"

"Xem mắt. . . . . ." Lưu Nhã Tuệ đỏ mặt nói.

"Phốc! Ha ha ha ha ha. . . . . ." Trần Mạn Hồng không nhịn được cất tiếng cười to nói: "Cô cũng có ngày này!"

"Được rồi! Tôi không muốn đi! Ai lại sắp xếp kết thân với người vào giữa buổi trưa chứ? Con bé kia không biết làm gì?" Nhã Tuệ lại đỏ mặt nói.

"Đứa ngốc, tại sao không đi? Phải đi! ! Nhất định phải đi! Cô ấy nghĩ như vậy là đúng! Năm nay cô cũng 26 rồi, không chọn người, sẽ trễ!" Trần Mạn Hồng lập tức nắm chặt cánh tay cô, tò mò hỏi: "Đối phương là người nào?"

"Không biết!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ thở dài.

"Chỉ cần là cao phú suất là được!" Trần Mạn Hồng lại mỉm cười ngọt ngào.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện