Chương 259: Hẹn hò

"Anh ấy không phải đàn ông, anh ấy là cầm thú!" Đường Khả Hinh kêu la!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nói nên lời, nói: "Bình thường tôi mắng không sao, dù sao cậu ta cũng là cấp trên của cô, cô không thể nói chuyện như vậy.

"Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh rất sốt ruột nói: "Tôi rất quan tâm đối với chuyện lớn cả đời của Nhã Tuệ, cô ấy có thể chọn, nhưng tuyệt đối không thể chọn Lâm phó tổng, mỗi ngày sáng trưa tối, đến cả nửa đêm bọn họ thay đổi phụ nữ khắp nơi, nhưng Nhã Tuệ nhà chúng tôi là cô gái nhà lành!"

"Ôi chao, mẹ ơi, cô thật sự hiểu rất rõ người đàn ông kia rồi ! Cậu ta chính là cầm thú! Được rồi, tôi giúp cô kêu cậu ta trở lại!" Trang Hạo Nhiên lập tức cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Lâm Sở Nhai.

Phòng ăn Ngự cảnh!

"Lúc đó, tôi còn đang suy nghĩ, tại sao tôi đi qua bên cạnh cô gái kia thì cô ấy tát tôi một bạt tai, thì ra là tên nhóc Tô Lạc Hoành giở trò quỷ, cô ấy là cao thủ Taekwondo, tát tai này làm cho tôi lùng bùng lổ tai cả một tuần lễ." Lâm Sở Nhai cười nói.

"Ha ha ha. . . . . ." Nhã Tuệ không nhịn được che miệng cười, cười thật vui vẻ.

Lâm Sở Nhai nhớ tới cuộc sống thời đại học, hiện tại cũng cảm thấy buồn cười, sau đó cầm dao nĩa lên, cắt một khối thịt bò, đưa đến trong đĩa của Nhã Tuệ, mới nói: "Đây, đừng chỉ lo cười, ăn đi, cô hơi gầy. . . . . ."

Nhã Tuệ thật vất vả nhịn cười, mới vừa muốn ăn thịt bò bít tết, nhưng lại không nhịn được bật cười, cười đến run cả người.

Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng cô, mình cũng không nhịn được bật cười, có chút cảm thán nói: "Đã lâu không có gặp một cô gái nhỏ, nói đến thời đại học, cô có thể cười vui vẻ như vậy rồi."

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, có chút không hiểu, mỉm cười nhìn về phía anh.

"Ăn đi. . . . . ." Lâm Sở Nhai cũng vô cùng vui vẻ, cắt thịt bò bít tết cho cô, lúc này điện thoại di động vang lên, anh thuận tiện nhận máy.

"Bây giờ cậu ở chỗ nào?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng hỏi.

"Đang dùng cơm. . . . . ." Lâm Sở Nhai có chút buồn cười nói: "Không phải anh gọi tới gói cho anh chứ? Hóa đơn này do anh ký đấy!"

"Ít nói nhảm! Lập tức trở về cho tôi!" Trang Hạo Nhiên nói ngay.

"Tại sao? Người ta còn chưa ăn cơm xong?" Lâm Sở Nhai không chịu!

"Lăn trở về ngay! Nếu không lăn trở về, tháng sau phái cậu đi Châu Phi cho Lạc Đà ăn!" Trang Hạo Nhiên bộp một tiếng, cúp điện thoại!

Lâm Sở Nhai sửng sốt, cầm điện thoại di động, không hiểu nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng có chút ngạc nhiên nhìn về phía anh nói: "Anh làm sao vậy?"

Lâm Sở Nhai có chút áy náy nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói: "Thật xin lỗi, lão đại của chúng tôi đột nhiên nổi điên, muốn tôi trở về một chuyến. Cho nên tôi không có cách nào ăn trưa với cô rồi, tôi ký hóa đơn trước, cô nhớ ha, ở chỗ này ăn thoải mái. . . . . ."

Anh nói xong, nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ, đem đơn hóa ký xong, sau đó xin lỗi mỉm cười, vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: "Ăn từ từ. Có cơ hội, lại mời cô ăn một bữa cơm, bồi thường nha."

"Không có gì, không có gì, anh bận việc gấp, có thể là việc công rồi, chúc anh mọi việc thuận lợi. Cám ơn bữa trưa hôm nay của anh. . . . . ." Nhã Tuệ liền vội vàng đứng lên, nhìn về phía Lâm Sở Nhai cung kính nói.

"Cám ơn" Lâm Sở Nhai liếc nhìn cô một cái, mới nhanh chóng xoay người đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên đặt điện thoại xuống, mới nhìn Đường Khả Hinh, nhịn cười nói với cô: "Hài lòng chưa? Bà cô!"

Lúc này Đường Khả Hinh mới thở dốc một hơi nói: "Làm tôi sợ muốn chết, nếu thật sự thân thiết với Lâm phó tổng thì làm thế nào?"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cô yên tâm, Nhã Tuệ không phải tuýp phụ nữ Lâm Sở Nhai thích."

"Làm sao anh biết?"

"Cậu ta thích hấp dẫn, phụ nữ hấp dẫn mang tính khiêu chiến, Nhã Tuệ cùng đi ăn với cậu ta! Nhiều lắm cũng là vì cô ấy là bạn bè của cô, cho nên thuận tiện ăn một bữa cơm mà thôi. Tôi nói. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Cô trông nom chuyện lớn cả đời của bạn cô, chi bằng cô quan tâm chuyện lớn cả đời của mình một chút đi, không phải cô muốn hẹn xem mắt đàn ông ở Nhã Các sao? Tôi cũng quên hỏi cô, người đàn ông kia là người như thế nào?"

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, lập tức cười nói: "Tốt! Anh ấy rất tốt!"

Trang Hạo Nhiên nheo mắt nhìn về phía cô.

Cô cũng nheo mắt nhìn về phía anh!

Trang Hạo Nhiên lập tức cầm bút lên, gõ mạnh vào trán của cô, mới nói: "Xem cô nghịch ngợm kìa, nhớ nhìn kỹ người đàn ông xem mắt, nếu như cảm thấy anh ta có thể, mang tới cho tôi xem, vượt qua kiểm tra của tôi rồi thì cô mới có thể nói yêu thương"

"Tại sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, mở tài liệu ra, lại liếc mắt nhìn cô, mới nói: "Không có lý do gì!"

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm.

"Còn không cút ra ngoài cho tôi," Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nhìn về phía cô nói: "Cô cho rằng ai cũng giống như cô vậy à? Ngày ngày rỗi rãnh, tôi rất bận rộn!"

Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, mới lầm bầm thẳng bước đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa, ầm một tiếng.

"Ôi chao!" Trang Hạo Nhiên lại sợ hết hồn, trái tim muốn rớt ra, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa kia, tức giận nói: "Dọa chết người rồi! Nhất định là học sập cửa từ con bé Tiêu Đồng chết tiệt kia !"

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng Thiên Lỗi!

Tưởng Thiên Lỗi ngồi trước máy vi tính, nhìn về phía màn hình lớn trước mặt, hai mắt lộ ra thâm trầm, giống như chữ phía trên đúc bằng chì, toàn bộ hình ảnh rối rắm thành từng đoàn.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi" Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt trả lời.

Đông Anh mỉm cười đẩy cửa đi vào phòng làm việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc, phòng ăn Nhã Các ‘cảnh biển’ đã đặt xong, tất cả mọi thứ anh muốn sắp xếp, tôi đều đã sắp xếp xong rồi, xin hỏi còn căn dặn gì nữa không?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, mỉm cười nói: "Không có, cám ơn cô."

"Không cần khách sáo." Đông Anh mỉm cười lui ra ngoài.

"Đông Anh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn về phía cô.

“Vâng” Đông Anh lập tức dừng bước, cung kính gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, nói: "Tối nay, cô biết phải nên làm như thế nào chứ?"

"Biết, anh yên tâm." Đông Anh mỉm cười nói.

"Ừ. Đi ra ngoài đi." Tưởng Thiên Lỗi không nói chuyện nữa.

Đông Anh im lặng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, đứng ngoài cửa, có chút rầu rỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, trong lòng đang suy nghĩ, tất cả sẽ thuận lợi sao?

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đứng lên, đi về phía trước cửa sổ sát đất, nhìn trời lam biển biếc phía ngoài cửa sổ, sóng lớn mãnh liệt, con chim biển trên từng ngọn sóng, kêu chói tai, bay đi, trong đầu của anh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia và câu nói: "Tôi không biết trong thế giới của anh, rốt cuộc tình yêu là cái gì? Là có nhau một lần hay có nhau mãi mãi? Là dắt tay của cô ấy hay ở xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc? Mà tôi nhìn thấy các người không cam lòng muốn có nhau một lần, cũng không thể có nhau mãi mãi, cũng không thể dắt tay của cô ấy, cũng không thể ở phía xa xa chúc phúc cho cô ấy. . . . . . Vậy tình yêu này của anh được xem là cái gì chứ? Nếu như có một ngày, anh và cô ấy đã già, sau đó quay đầu lại, các người nhớ lại cái gì đây? Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ."

Anh lặng lẽ nhớ tới những lời này, nhớ tới ánh mắt sâu kín của Đường Khả Hinh lộ ra khó hiểu, hai mắt của anh chợt lóe lên, lại ngẩng đầu nhìn về phía sóng biển nơi xa, thoáng qua sầu muộn phát tán ra xung quanh.

Một tiếng thở dốc tràn ra.

Trời và biển theo thời gian càng không ngừng kéo dài ra, nhưng rốt cuộc bọn họ biết quý trọng thời gian sao? Biết một người nhớ nhung sẽ dài bao nhiêu sao? Biết một người chờ đợi, sẽ dài bao lâu sao?

Đường Khả Hinh mỉm cười nghe tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, hôm nay đã nhập xong một hóa đơn cuối cùng vào trong máy vi tính, thở phào một hơi.

Tiêu Đồng đang cầm tài liệu đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Làm xong chuyện rồi hả ?"

"Ừm!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu!

"Thật không chịu tiết lộ một chút, người đàn ông tối hôm nay là ai vậy?" Tiêu Đồng thật sự hết sức tò mò nhìn cô, cười nói.

"Ha ha ha. . . . . . Không chịu!" Đường Khả Hinh bật cười nói xong, liền cầm điện thoại di động màu trắng có màn hình cực lớn Trang Hạo Nhiên đưa cho mình, có chút thần bí tìm số điện thoại của người khác, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên mỉm cười, đứng dậy đi tới phòng thay quần áo, đổi lại áo sơ mi chiffon màu hồng của mình, váy ngắn màu đen, mang giày bệch, sửa lại tóc ngắn của mình một chút, vui vẻ cầm túi xách, đi tới phòng ăn nhã các.

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục nhìn màn hình máy vi tính, phân tích số liệu, tiếng gõ cửa vang lên, anh cũng không ngẩng đầu, đáp: “Vào đi”.

Đông Anh mỉm cười đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc, hiện tại đã bảy giờ tối, thời gian đã đến."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, liền gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ, một áng mây hồng cuối cùng đã biến mất, liền đứng lên, nhắc tây trang màu đen, tự mình mặc vào, cài cúc áo tây trang xong, bước ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, không cần Đông Anh đi theo, một mình đi về phía thang máy.

Nhã Các nhà hàng tây 26 tầng nằm trong tòa nhà chính Khách sạn Á Châu, trước mặt nhìn ra phong cảnh trên biển xinh đẹp nhất thành phố, mà đặc biệt nhất, nó là phòng ăn theo kiểu di động, chỉ cần khách đồng ý, căn phòng có thể ở trong tầng lầu xoay tròn xuống dưới, hoặc cả tầng lầu bay lên không trung, xoay tròn 360 độ, thưởng thức phong cảnh mặt biển.

Cửa thang máy mở ra!

Đường Khả Hinh thật vui vẻ đi ra thang máy, nhìn về phía quản lý đã sớm ra đón tiếp, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi là thư ký. . . . . . Tổng Giám đốc Trang, tôi tên là Khả Hinh. . . . . ."

"Vâng, chúng tôi đã nhận được thông báo của bộ phận hành chính, mời cô đi theo tôi . . . . ." Quản lí Chu mỉm cười mời Đường Khả Hinh đi vào phòng VIP cao cấp.

Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn phòng sang trọng ấm áp, đột nhiên mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy VIP bí mật, nhìn thang máy sắp đến tầng lầu Nhã Các, hai mắt của anh lộ ra một chút dịu dàng, trong tay cầm cái hộp nhỏ, khẽ mỉm cười.

Thời gian đã tám giờ.

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Một chiếc xe Mercedes phiên bản dài chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, Như Mạt mặc váy ren dài màu xanh nhạt, vén mái tóc bồng trang nhã, đeo hoa tai ngọc trai, tay cầm túi xách Gucci, mang giày cao gót màu trắng, đi về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, nhìn thấy Đông Anh cúi đầu đi tới, liền mỉm cười hỏi: "Đông Anh, Tổng Giám đốc Tưởng đâu?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện