Chương 262: Làm bạn
Đường Khả Hinh rất tức giận đi ra phòng ăn Nhã Các, đi tới trước thang máy, ấn nút xuống lầu, tức giận nói: "Thật là quỷ hẹp hòi! Cho dù xem mắt không thành công, cô cũng phải ăn cơm với tôi chứ! Khó được lão đại của chúng tôi đặt cho một chỗ, vốn là giữ cho cô và quản lý thứ hai dùng xem mắt mà! Hừ!"
Cửa thang máy chậm rãi mở ra!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi xuất hiện tại trước thang máy, đầu cúi xuống, mặc áo sơ mi trắng, nhuộm vài giọt rượu màu đỏ thẫm, cô đột nhiên rất kinh ngạc nhìn về phía anh, gọi nhỏ: "Tưởng Thiên Lỗi! ?"
Tưởng Thiên Lỗi im lặng, chỉ đứng ở bên trong thang máy, im lặng không lên tiếng, vẻ mặt tiều tụy mất mát đến đáng sợ.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, mất hồn nhìn về phía anh.
Cửa thang máy dần dần đóng lại.
Đường Khả Hinh điên cuồng bấm cửa thang máy, trong chớp mắt cửa mở ra, đi vào, căng thẳng nhìn về phía anh, hỏi: "Này! ! Anh làm sao vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, đột nhiên thân thể nghiêng một cái đổ trên người Đường Khả Hinh, một mùi rượu nồng nặc cũng đập vào mặt cô, cô ôi một tiếng, tiếp được thân thể cường tráng của anh, cả người cùng anh ngã xuống đất, cửa thang máy ầm ầm đóng lại, dừng ở tầng 13, Khả Hinh ôi một tiếng, bị anh đè ở trên người, nóng đến người đầy mồ hôi, ôm thân thể anh say khước, gần muốn ngủ mê man, kêu to: "Này! ! Anh làm sao vậy hả? Tại sao uống nhiều rượu như vậy?"
Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh cứng, hai mắt lại mờ đục mơ hồ, cúi đầu ở trên người Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh thở hổn hển, nghiêng mặt sang bên nhìn anh như vậy, nghĩ anh đường đường là Tổng Giám đốc, lại uống rượu đến như vậy quá mất mặt rồi, cô lập tức đẩy người anh ra, vươn tay, khó khăn nhấn số tầng lầu cuối, cám ơn trời đất, Nhã Các và cao ốc văn phòng Tổng Giám đốc cùng một tòa lầu!
"Này! ! Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh đỡ người anh dậy, ngẩng đầu lên, nhìn mặt của anh, căng thẳng hỏi: "Anh làm sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ! ! Tại sao anh uống nhiều rượu như vậy hả?"
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, chỉ đứng vững thân thể, vẫn không nhịn được nghiêng về hướng Đường Khả Hinh.
"Aiz . . . . . ." Đường Khả Hinh lại chật vật ôm lấy người anh, cảm giác thân thể của anh nặng như ngàn cân, ép tới mình đổ mồ hôi, cô thở không nổi, ôm chặt người anh xốc lên, quay đầu nhìn số tầng lầu, đã lên đến tầng chót, cô thở phào một hơi, suy nghĩ có lẽ Đông Anh và mấy thư ký còn ở nơi đó, cô lại thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh mình, vẻ mặt của anh vẫn lạnh cứng, nhưng trong tròng mắt vẫn không giấu được bi thương chảy ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, liền nhíu mày thật chặt, nói: "Anh làm sao vậy hả ? Tại sao uống rượu đến như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhìn ai, chỉ lạnh lùng nhìn phía trước.
Đường Khả Hinh lại nghiêng mặt sang bên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Hai mắt anh vẫn đông lạnh nhìn về phía phía trước.
Đường Khả Hinh cau mày, nhìn dáng vẻ anh say rượu, xem ra say rượu vẫn còn rất tốt, hai mắt xẹt qua nụ cười, nghe ở phía sau mở ra, cô lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc phát hiện cả tầng lầu Tổng Giám đốc, bao gồm bộ phận hành chính, bộ thư ký, toàn bộ tắt đèn, bên trong một mảnh tối tăm, lúc này, cô mới nhớ tới hôm nay là thứ sáu, tất cả mọi người tan việc rồi, cô lập tức xoay người nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi đứng có chút không vững, liền thở dài, đỡ người anh đi ra thang máy, đẩy anh đi ra ngoài, định không để ý nói: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . tự mình nghỉ ngơi thật khỏe. . . . . . Tôi . . . . . Tôi đi đây. . . . . ."
Cô nhìn anh cũng không nhúc nhích, nghĩ chắc là đứng vững rồi, liền im lặng xoay người đi vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa.
Cô đứng ở trong cửa thang máy, nhìn bóng lưng anh cao lớn kiêu ngạo lại cô đơn, cắn chặt răng, chớp mắt một cái, để cho thang máy chậm rãi đóng lại.
Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, che giấu bi thương, thoáng qua đỏ thắm và cô đơn. . . . . .
Lúc này cửa thang máy mở ra, ánh sáng từ trong thang máy hắt ra.
Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy, bất đắc dĩ và đau lòng nhìn bóng lưng của anh.
Đôi mắt cứng ngắc của Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hiện lên giọt lệ.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, đi ra thang máy, đưa ra đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nắm cánh tay to lớn của anh, đỡ người anh vẫn có chút không yên đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn say khước, chỉ là bước theo bước chân của cô đi về phía trước.
Cả tầng lầu Tổng Giám đốc một mảnh tĩnh lặng, chỉ truyền tới tiếng bước chân đi bộ lặng lẽ.
Đường Khả Hinh đỡ Tưởng Thiên Lỗi đi tới trước cửa phòng làm việc, đưa tay đẩy cửa ra, bên trong vẫn một mảnh u ám, cô muốn đưa tay mở đèn, nhưng thật sự không biết công tắc mở đèn ở nơi nào, cô thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là mượn ánh đèn yếu ớt của các con tàu biển ngoài cửa sổ chiếu tới, đỡ anh đi về phía bên ghế sa lon, mới vừa muốn ngồi xuống, cả người anh đã ngã ngồi ở trên ghế sa lon, mặt ngó cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ, dường như nhìn thấy được hình ảnh xa xăm, trong sương mù dầy đặc, giống như giấc mộng buổi sớm, có một cô gái nhỏ ngồi ở trên xích đu, cười khanh khách ngọt ngào, bay tới bay lui, hai tròng mắt anh đột nhiên xẹt qua một chút đau lòng, nước mắt tiếp tục tràn ra.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn bộ dáng anh tiều tụy và đau lòng như vậy, cô cũng không nhịn được đau lòng, chậm rãi đi đến trước mặt của anh, nửa ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, sâu kín nói: "Tưởng Thiên Lỗi, xảy ra chuyện rất bi thương sao? Ở trong suy nghĩ của tôi, anh tuyệt đối sẽ không bị đánh ngã, chuyện gì vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ hãm sâu ở trong bóng tối, nhìn ánh đèn phía ngoài cửa sổ, thật cô đơn.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh im lặng, đột nhiên có chút tức giận nói: "Anh không muốn nói chuyện, tôi đi đây!"
Tưởng Thiên Lỗi vẫn chìm ở trong thế giới kia, thật im lặng, giống như quyết tâm muốn đắm chìm.
Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, ngay lập tức đứng lên, đi ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn giống như người chết, ngồi tại chỗ cũng không nhúc nhích.
Qua một lúc thật lâu.
Đường Khả Hinh đột nhiên đẩy mở ra, sau lưng nghênh đón một luồng sáng, trong tay của cô đang cầm một ly trà sâm của phòng thư kí, nhìn bóng lưng của anh một cái, im lặng thở dài, không có mở đèn, biết lúc này, có lẽ anh hy vọng núp ở trong bóng tối, liền từng bước từng bước nhẹ nhàng cầm ly trà sâm đi tới trước mặt của anh, nhìn anh nói: "Tôi biết rõ bây giờ anh không muốn nói gì, cũng không muốn uống cái gì... cũng không muốn làm gì, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, ngày mai là nghi thức kéo cờ Câu lạc bộ Jockey mới, anh hẳn phải đi tham gia, nhưng tối nay anh không uống xong trà sâm này, anh không chỉ sẽ rất đau đầu, mà sắc mặt còn không tốt, đến lúc đó hai mắt bị quầng thâm cũng không còn đẹp trai!"
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn về phía trước, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh không có cách nào, suy nghĩ tại sao người này lại bướng bỉnh như vậy? Cô tức giận ngồi ở bên cạnh anh, cầm cái muỗng nhỏ đã sớm chuẩn bị xong, múc một muỗng sâm, thổi thổi, cảm giác nó bớt nóng, liền tự mình đưa đến bên môi, nhìn anh nói: "Uống một chút, hả?"
Tưởng Thiên Lỗi vẫn tựa vào trên ghế sa lon, nhìn phía ngoài cửa sổ, trong màn đêm, ánh mắt lóe ra ánh sáng rất cô đơn tĩnh mịch.
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn bộ dáng anh, bộp một tiếng, nện chén xuống, sau đó đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài, cổ tay bị người nắm chặt, cô tức giận quay đầu lại.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng nắm cổ tay của cô, hai mắt nhìn phía trước.
Cô bất đắc dĩ nhìn anh, cảm thấy lòng bàn tay của anh có chút lạnh lẽo. . . . . .
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút đau lòng và cô đơn, nhẹ nhàng dắt cô gái trước mặt, chậm rãi kéo để cho cô ngồi ở bên cạnh mình. . . . . .
Đường Khả Hinh lại ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, rất nặng nề và mệt mỏi dựa xuống, trong lúc Khả Hinh nghi ngờ, cứ nằm xuống, đầu gối ở trên đùi Khả Hinh . . . . .
Đường Khả Hinh giật mình hít vào một ngụm khí lạnh, trừng lớn con ngươi, hai tay chống ở trên ghế sa lon, thân thể ngửa ra sau, kinh ngạc nhìn anh cứ nằm xuống, đầu gối ở trên đùi của mình, rất mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, cô có chút gấp gáp kêu nhỏ: "Này. . . . . . Anh làm sao vậy?"
Anh nhắm mắt lại, cũng không nói lời nào, nhưng có thể nhìn ra đôi mắt của anh khẽ di động, có chút giọt lệ nhẹ ứa ra.
Đường Khả Hinh có chút khiếp sợ, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không có nói gì, chỉ xoay người, mặt hướng vào Đường Khả Hinh, khuôn mặt kiên nghị dán vào bụng của cô, nghe trong thân thể cô lộ ra bi thương, trái tim của anh lại đau đến khó chịu, đưa hai tay ra ôm thân thể nhỏ nhắn, cắn chặt răng, nước mắt khổ sở chìm vào trong bóng đêm.
Đường Khả Hinh chớp mắt, khẽ cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt ghế sa lon, do dự một lúc, mới cúi đầu, rất dịu dàng nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông này, cảm giác sống mũi cao thẳng của anh dán nhẹ vào bụng của mình, truyền đến một chút ấm áp, trong lòng của cô giống như xẹt qua một chút ấm áp, chậm rãi đưa tay lên, ở trong bóng tối, muốn xoa nhẹ khuôn mặt của anh, nhưng bàn tay nhỏ bé ngừng giữa không trung, lại do dự một lúc, vẫn đặt nhẹ bàn tay nhỏ bé lên khuôn mặt của anh. . . . . .
Có lẽ anh cảm nhận được cô dịu dàng, lại ôm chặt thân thể của cô, mặt dán vào bụng của cô, muốn thu lấy chút ấm áp.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ khẽ thở dài, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ khuôn mặt của anh, ngón tay trỏ co lại, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của anh, cho đến trên môi anh, hai mắt của cô ươn ướt, vừa định đưa ra bàn tay nhỏ bé, lại cảm thấy mặt của anh khẽ di chuyển, cánh môi khẽ hôn bàn tay nhỏ bé của cô, giống như cám ơn cô tối nay ở lại làm bạn, nước mắt của cô lăn xuống, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên người của anh, ngón tay nắm nhẹ bả vai cứng rắn của anh, cảm thấy cuộc sống của anh nặng nề, liền thở dài một cái, nước mắt lại lăn xuống, rồi hít mũi một cái, vội vàng lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng đêm nơi xa, sâu kín nhắm mắt lại.