Chương 278: TÔI CÓ THỂ VÀO KHÔNG?
Sáng sớm hôm sau.
Càng vào thu, lá càng xanh màu, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, chim nhỏ đậu trên đầu cành cây Mộc Lan không ngừng cúi cái đầu nhỏ, mổ nhẹ lá cây Mộc Lan trước mặt.
Ánh sáng chiếu vào căn phòng ngủ nhỏ càng lúc càng mãnh liệt!
Nhã Tuệ mở mắt, đầu tiên nhìn bức tường trước mặt mình, nhớ tới ngày hôm qua hai người tranh cãi, cô đột nhiên cảm giác sau lưng trống trơn, có một loại dự cảm xấu ập vào lòng, cô chợt xoay người, nhìn về phía chiếc giường nhỏ màu hồng . . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn mặc áo ngủ màu vàng, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đôi tay chấp nhẹ trước ngực đắp chăn, ngủ rất bình yên.
Nhã Tuệ thở dốc một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía Khả Hinh ngủ say, thử gọi: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh vẫn nằm ở trên giường, cũng không nhúc nhích, đoán chừng ngủ say.
Nhã Tuệ đột nhiên mỉm cười, cảm thấy bạn thân vẫn an toàn, cầm đồng hồ báo thức, nhìn đồng hồ đã 10 giờ 50 rồi, mình sắp đi làm, đoán chừng Khả Hinh cũng sẽ không đi gặp Tưởng Thiên Lỗi, liền nhanh chóng rời giường, ra khỏi phòng, chuẩn bị rửa mặt.
Phòng ngủ yên tĩnh lại.
Đường Khả Hinh sâu kín mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng trước mặt, lại có chút tối tăm, cô đã một đêm không ngủ để cho mình mệt mỏi, không còn hơi sức nằm ở trên giường, cũng không nhúc nhích.
Nhã Tuệ nhanh chóng rửa mặt xong, ngay lập tức thay xong quần áo, đang muốn đi làm trước, mới xoay người, nhìn về phía bạn thân vẫn nằm ở trên giường, trầm trầm ngủ, cô gọi nhỏ: “Khả Hinh, tôi đi làm trước, hôm nay cô đừng đi làm, ở nhà hâm nóng cơm ăn là được. . . . . . Nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay cô rất mệt mỏi.”
Đường Khả Hinh vẫn nhắm mắt.
Nhã Tuệ nhìn lại cô một cái, im lặng rời khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Đường Khả Hinh lại mở hai mắt mờ mịt, trong lòng như tro tàn nhìn trần nhà.
Phòng làm việc Tổng Giám đốc!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen ngày hôm qua, ngồi ở trước bàn làm việc, tay cầm bút máy, nhìn bầu trời xanh thẳm phía ngoài cửa sổ, đưa mắt nhìn không biết đến bao lâu, nhẹ chuyển ánh mắt nhìn về phía đồng hồ để trên bàn, đã mười hai giờ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Anh vẫn nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, biết là Đông Anh, ngưng suy nghĩ thật lâu, mới đáp nhẹ: “Vào đi. . . . . .”
Đông Anh đẩy nhẹ cửa đi tới, thấy Tưởng Thiên Lỗi vẫn duy trì tư thế này, nhìn phía ngoài cửa sổ đã lâu thật lâu, cô hơi sững sờ, mới bước nhẹ qua nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Hiện tại đã đến 12 giờ, anh ăn cơm trưa ở đâu?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Đường Khả Hinh, vẻ mặt của anh vẫn không chút thay đổi.
Đông Anh nhìn tư thế của anh, có chút căng thẳng nói: “Tổng Giám đốc, từ tối hôm qua đến bây giờ, anh cũng không có uống nước, dùng điểm tâm, như vậy thân thể sẽ không chịu nổi, nếu anh không muốn ra bên ngoài ăn, tôi bảo người làm một chút món ăn cho anh, ở trong phòng làm việc dùng cơm?”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng suy nghĩ một chút, khẽ chớp mắt, đột nhiên đứng lên.
Đông Anh có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Hủy bỏ tất cả công việc hôm nay cho tôi, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến!” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, mặc xong quần áo đơn giản, nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.
Đông Anh có chút sững sờ nhìn bóng lưng của anh, ngay cả gọi anh cũng không kịp.
Chủ nhật, đại sảnh khách sạn Á Châu rất náo nhiệt, đang trong thời gian tổ chức cuộc đua ngựa đặc sắc, cho nên đối với chuyện này mọi người bàn tán ầm ĩ.
Cửa thang máy mở ra!
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi ra, đi qua đại sảnh, đi tới trước cửa khách sạn, nhận lấy chìa khóa nơi nhân viên tiếp tân, tự mình ngồi lên ghế lái chiếc Mercedes, khởi động máy, cho xe chậm rãi chạy ra phía trước!
Bên con phố nhỏ cổ xưa!
Có rất nhiều rất nhiều học sinh tiểu học mua bánh bao ở tiệm bánh bao dưới lầu, rất nhiều người già đang tụm ba tụm năm nói cười, bà dì bán báo vẫn còn đang muốn Khả Hinh làm con dâu của bà, nói xấu Khả Hinh khắp nơi, làm cho người ta không dám theo đuổi cô!
Đường Khả Hinh mặc T-shirt màu trắng, quần short màu đen, đang đứng ở trên ban công, vừa treo chăn bông phơi nắng, vừa phơi khô Long Nhãn, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra, cô vừa ngửi mùi thơm vừa nghe bà dì dưới lầu nói xấu mình, cầm cây thước, mặt không thay đổi đập vào lớp vải bông mềm để cho nó tơi ra tiếp xúc ánh mặt trời.
“Con bé Khả Hinh đó có không biết bao nhiêu đàn ông tìm nó, tôi đã nói con bé đó hèn mọn, gả cho con tôi thật tốt, má trái của nó như vậy, làm sao có thể có đàn ông thích?”
Bà dì dưới lầu tiếp tục mắng!
Đường Khả Hinh nghe lời này, rốt cuộc hơi tức giận, trợn mắt nhìn bà dì một cái, không nhịn được đứng ở trên lầu, trả lời một câu: “Dì! Xin dì không nên tùy tiện nói lung tung! Con sẽ không gả cho con trai của dì!”
Mấy ông già ở dưới lầu đều bật cười.
Bà dì bán báo nghe được Khả Hinh nói như vậy, mặt đỏ lên, nhìn lên lầu hứ một tiếng! !
Đường Khả Hinh phơi chăn bông xong, liền tức giận ngồi xổm người xuống, cầm cái sọt, nhặt hết Long Nhãn sấy Tiểu Nhu phơi trên sàn bỏ vào, đặt trên kệ ở bên cạnh, sau đó đi vào phòng tắm, đang chuẩn bị muốn tắm, không ngờ chân vừa bước vào, mới phát hiện cống nước bị nghẹt, cô bất đắc dĩ thở dài, cầm một thanh sắt, không ngừng chọc xuống cống nước, chọc liên tục, vừa chọc vừa nói: “Thiệt là! ! Không hiểu nổi! Ngày nào cũng nghẹt! Vừa không có tóc, lại không ném khăn giấy, cũng rất cẩn thận, vẫn bị nghẹt! ! Phiền chết rồi !”
Cô nói xong, tiếp tục chọc xuống, chọc đến bị nước bắn lên người, cô tức giận phát run, lại ra sức chọc mạnh xuống! !
Tiếng chuông cửa dưới lầu vang lên!
Đoán chừng đứa bé nào đùa giỡn! !
Cô không để ý, tiếp tục nhanh chóng chọc xuống! ! Ra sức chọc, nhưng chọc thế nào cũng không thông! Có chuyện chứ?
Tiếng chuông cửa dưới lầu vẫn còn vang!
Đường Khả Hinh tức giận ném thanh sắt xuống sàn, cả người ướt đẫm, nhanh chóng đi ra phòng khách, đi tới ban công, tức giận nhìn xuống kêu la: “Ai vậy! ! ! !”
Cô sững sờ, xuyên qua tàng cây, ánh mặt trời chiếu xuống, có chút mơ hồ nhìn về phía dưới lầu, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt nhàn nhã, mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn mình, đầu óc của cô như bị thiếu dưỡng khí, chớp mắt một cái, giống như mình đang nằm mơ, cô chớp mắt một cái nữa, nhìn xuống!
Quả nhiên Tưởng Thiên Lỗi vẫn mỉm cười đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên, mặt mỉm cười nhìn về phía cô.
Trái tim của cô bùm một tiếng, không thể tin nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ở dưới lầu, vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, kêu nhỏ: “Anh. . . . . . Làm sao anh biết. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh đứng ở trên ban công, lắc lư cái đầu nhỏ nhìn mình, anh đột nhiên mỉm cười, nói: “Một mình chờ cô cả buổi sáng không có tới, đang nghĩ không biết có nguyên nhân gì, muốn tới đây xem một chút. . . . . . Nhưng cô đã sửa lại mật mã nhà. . . . . .”
“A. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh có một phút chốc kháng cự, nhưng trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp và ngọt ngào, không nhịn được cúi đầu nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở dưới lầu, cảm thấy Đường Khả Hinh do dự, liền mỉm cười hỏi: “Ngày chủ nhật, cô tính để cho tôi đứng ở dưới lầu nhà cô bao lâu?”
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn anh một lúc lâu, lại do dự, rốt cuộc xoay người đi vào phòng khách, nghe chuông cửa vẫn còn vang lên, cô vẫn do dự, rốt cuộc đi tới cầm lên điện thoại, nhấn mở khóa cửa!
Đột nhiên nghe dưới lầu có người tiếng cửa mở, cánh cửa sắt đang chuyển động!
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, thở gấp, chờ đợi lâu giống như một thế kỷ, rốt cuộc nghe được tiếng gõ cửa, cả người cô chấn động mạnh một cái, hoảng sợ không nhẹ nhìn về phía cánh cửa kia!
Tiếng gõ cửa lại nhẹ vang lên.
Đường Khả Hinh nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn cắn chặt môi dưới, run rẩy đưa ra bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mở cửa phòng khách, đi ra phía trước nhìn xem.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt của mình, có chút đẹp trai nhìn về phía mình, mỉm cười.
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy hoa mắt, tay nắm chặt tay cầm cửa, nhìn về phía anh, mất hồn nói nhỏ: “Anh. . . . . . anh làm sao biết . . . . . .”
“Cùng một vấn đề, cô muốn hỏi mấy lần?” Tưởng Thiên Lỗi hơi bật cười nhìn về phía cô.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn có chút không thể tin được anh đứng ở trước mặt của mình.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhịn cười, giơ nhẹ cái túi đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cúi đầu nhìn, là quýt, cô lập tức nhăn mặt, nhìn anh nói: “Lại là quýt?”
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng đột nhiên mỉm cười.
“Tôi có thể vào được không?” Tưởng Thiên Lỗi chưa bao giờ hỏi người khác loại chuyện này.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cảm thấy trong hai tròng mắt anh có chút dịu dàng, trong lòng của mình đột nhiên ấm áp, nhưng không biết nên làm gì. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn cô, hỏi: “Tôi . . . . . Không thể đi vào sao?”
Đường Khả Hinh nắm chặt tay cầm cửa, trong lòng không khỏi hoang mang, cắn chặt môi dưới, còn muốn suy nghĩ, rốt cuộc tránh người ra, nhẹ nhàng nói: “Vào đi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm, xách theo túi quýt đi tới.
Đường Khả Hinh lùi một bước, tránh người sang bên.
Tưởng Thiên Lỗi vừa đi vào, vừa nhìn cô, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ tay đè xuống khóa tâm.
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi xoay người nhìn cô, mới vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy cả người cô từ trên xuống dưới ướt đẫm. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên lên, vội vàng nói: “Cống thoát nước bị nghẹt, làm thế nào cũng không được. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, mỉm cười.