Chương 302: KHÔNG NÊN HÀNH ĐỘNG BỪA BÃI
Đường Khả Hinh nhìn thấy nét mặt của các cô, trong lòng run lên, hai mắt lập tức tràn lệ, đau lòng hỏi: “Có phải Bình phong đã mất rồi hay không ?”
Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Khả Hinh, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Không phải cô đưa bình phong cho người khác sao? Cho nên người ta cầm đi rồi. . . . . .”
“À?” Đường Khả Hinh sững sờ, hồ đồ nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Cầm đi?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Nhu chu miệng một cái, lập tức có chút buồn bực và tức giận nói: “Nếu như là tôi, bình phong quý thế này, tôi không nỡ cho anh ấy đâu? Tôi còn cố ý đi hỏi quản lý về cái gọi là Gỗ mun, hay Gỗ mun tơ vàng gì đó, không ngờ quản lý nói với tôi, cái đồ vật này đã có ở thời đại khủng long! Trời ạ! Vậy không phải vật này thật đắt đỏ sao? Khả Hinh! Nghĩ biện pháp đem nó trở về đi! Tôi nói mẹ của tôi chặt cây bạch dương lớn trước cửa nhà chúng tôi, đưa cho anh ấy một cái!”
Phốc! Nhã Tuệ không nhịn được bật cười.
Khả Hinh cũng khó nín cười, suy yếu nhìn về phía Nhã Tuệ, mang theo một chút an ủi nhìn bạn thân, nhẹ nhàng hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh ấy tha thứ cho tôi không ?”
Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, sau đó im lặng nghiêng người tới trước, đem một phần tài liệu đặt trên bàn nhỏ ở giường ngủ, cầm qua, đưa cho cô, mỉm cười nói: “Đây là. . . . . . thư ký Tổng Giám đốc Trang đưa tới cho cô sáng sớm hôm nay. . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ, hơi sợ hãi, chống mạnh thân thể suy yếu, nhận lấy phần tài liệu kia, cẩn thận mở ra, rút ra một phần tài liệu, phía trên viết: Thư mời nhận việc. . . . . . Cô sững sờ, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ cũng nhịn cười, thật dịu dàng nhìn về phía cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn lệ, đầu ngón tay run rẩy nắm phần tài liệu kia, nín thở tập trung nhìn xuống thư mời nhận việc: Tập đoàn Hoàn Cầu chính thức dùng văn bản này mời Đường Khả Hinh đảm nhiệm chức vụ thư kí điều hành của Tổng Giám đốc, kiêm Phó Quản lý lĩnh vực rượu khu vực Châu Âu, tiền lương 30.000 đồng, không kể phúc lợi, cô kích động đến nói không ra lời, cho rằng mình nhìn lầm rồi, run rẩy vui sướng giơ văn bản này lên, nhớ tới mấy ngày này kiên trì, dài dằng dặc giống như một thế kỷ, cô muốn cười, nhưng cảm giác từng cơn sóng dâng trào trong thân thể của mình, làm cho đầu óc mình choáng váng!
Cô thở hổn hển, chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống, lại nhìn kỹ văn bản kia, quả thật là Thư mời nhận việc Đường Khả Hinh ! !
Cô đột nhiên cảm động khóc.
Hai mắt Nhã Tuệ cũng đỏ bừng, mỉm cười an ủi, tiến lên, ôm nhẹ bạn thân, cảm thán nói: “Khả Hinh, chúc mừng cô, chúc mừng cô kiên trì được. . . . . . Bước đi này quá mệt mỏi, cô vất vả rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh thật kích động, rất quý trọng ôm chặt phần tài liệu kia, không nói nên lời, chỉ kích động khóc.
“Xem tiếp đi!” Nhã Tuệ kích động cười nói.
Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn bạn thân một cái, mới nhẹ nhàng mở phần tài liệu thứ hai, bên trong rõ ràng bảng đăng kí dự thi chuyên gia hầu rượu, cô khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn bạn thân.
Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu, cảm động nói: “Sáng sớm hôm nay, lúc tôi nhìn thấy tài liệu này, tôi cũng giật mình, sau đó thư ký Tiêu nói với tôi, thật ra bảng đăng kí dự thi này, ba ngày trước Tổng Giám đốc Trang đã chuẩn bị xong cho cô, tự mình giúp cô điền mẫu, tự mình giúp cô đóng dấu, tự mình cắt hình của cô dán lên cho cô, ba ngày nay anh ấy vẫn luôn chờ cô, nhưng cô chưa từng xuất hiện, anh tức giận cũng là có lý do, Tổng Công ty Hoàn Cầu tổ chức cuộc so tài chuyên gia hầu rượu lần này, bất kể là ai, bao gồm cả hai Tổng Giám đốc của tập đoàn cũng không thể lấy lý do cá nhân, tự ý sửa đổi bất kỳ nguyên tắc và quy định của tổ chức đã đặt ra, nói cách khác, lý do anh ấy tức giận không phải vì cô tới trễ, mà anh ấy biết, có một số chuyện ngay cả bản thân anh ấy cũng không có biện pháp thay đổi và không thể không tuân thủ. . . . . .”
Đường Khả Hinh cảm động đến nói không ra lời, ngón tay hồng nhẹ nhàng quét qua tên của mình, cảm giác lúc người đàn ông kia đang điền tên cho mình nhất định rất nghiêm túc, ánh mắt rất chăm chú, lúc viết trong lòng tràn đầy mong đợi và nặng nề, trong lòng của cô đau nhói, nước mắt lăn xuống, rơi vào trên tờ giấy trắng, nhìn hình của mình rất ngọt ngào, chụp sau khi nhận chức được mấy ngày, anh vẫn nói nhìn rất đẹp. . . . . .
Trong lòng của cô lại ngọt ngào, nhìn mình trong hình, cười thật vui vẻ và tràn đầy mong đợi.
Nhã Tuệ hơi kích động nhìn Khả Hinh, nói: “Còn có, mặc dù lần này cô tới chậm mấy phút, nhưng quy định cứng nhắc không thể thay đổi! Tổng Giám đốc Trang vì để cho cô dự thi công bằng, tự mình ở trước mặt truyền thông, thừa nhận mình đã sơ sót ở phương diện quản lý, để xảy ra tình trạng ngoài ý muốn lần này, cũng tự mình cúi người nhận lỗi với lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu và người dự thi, sau đó làm công văn kiểm điểm, lần nữa lấy danh nghĩa Tổng Giám đốc, tự mình đến văn phòng Tổng Công ty Hoàn Cầu trình bảng đăng kí dự thi cho cô, sáng sớm hôm nay, văn phòng Tổng Công ty mới chính thức tiếp nhận, may mắn Laurence tiên sinh, đảm nhận chức vụ Tổng phụ trách lĩnh vực rượu của Hoàn Cầu, ông ấy cũng lấy một năm tiền lương viết giấy bảo đảm cho cô, lúc này văn phòng Tổng Công ty mới chính thức nhượng bộ, thụ lý bảng đăng kí dự thi của cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn về phía bạn thân. . . . . .
Tiểu Nhu thật sự không nghĩ ra nói: “Không phải là năm phút đồng hồ sao? Tại sao làm lớn chuyện như vậy chứ ?”
Nhã Tuệ cũng hơi nặng nề nói: “Suy nghĩ thử xem, bình thường chúng ta làm việc cũng đã phạm phải sai lầm lớn nhỏ nhưng cuộc tranh tài lần này là so đấu cổ phần trang trại rượu đỏ của công ty, cho nên vô cùng nghiêm túc! Điều này cũng khó trách Tổng Giám đốc Trang tức giận như vậy. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, rơi lệ nhìn Bảng đăng kí dự thi, nghĩ tới ánh mắt Trang Hạo Nhiên bình thường hay đùa cợt, hoặc quan tâm, hoặc nghiêm túc, cô kích động ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhã Tuệ nghẹn ngào hỏi: “Bây giờ Tổng Giám đốc ở đâu?”
Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Đoán chừng vào lúc này rất mệt mỏi, tối hôm qua bởi vì cô không thoải mái, anh ấy canh giữ cả một buổi tối, hôm nay Tổng Giám đốc Tưởng dẫn oscar theo, mới đuổi anh ấy đi được! Trước khi đi, mang theo bình phong, còn trách tôi, có chuyện gì thì từ từ nói. . . . . . tức giận ném đồ vật này, chẳng may rớt bể thì làm thế nào. . . . . .”
Nhã Tuệ nói tới chỗ này, không nhịn được bật khóc.
Đường Khả Hinh cũng ôm tài liệu, ôm Nhã Tuệ bật khóc, nói: “Thật xin lỗi, để cho cô lo lắng.”
“Tôi không lo lắng cho cô! Trải qua chuyện này, tôi không lo lắng cho cô nữa. Tương lai cho dù tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ xử lý tốt. Chúc mừng cô, Khả Hinh. . . . . . Vất vả cho cô rồi. . . . . . Cố gắng lên. . . . . . Quý trọng cơ hội không dễ có, đây đều là máu và mồ hôi . . . . . .” Nhã Tuệ bật khóc nói.
Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu.
Nhân tài Tiểu Nhu đứng ở một bên, cũng không nhịn được lau nước mắt, khóc.
“Đừng khóc. . . . . .” Nhã Tuệ vui mừng bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn thân, nói: “Cô không biết, văn phòng Tổng Công ty Hoàn Cầu mới vừa thụ lý bảng đăng kí của cô, họ đã giao thật nhiều tài liệu rượu đỏ, bao gồm tài liệu trang trại nho ở trong nước và ngoài nước, trả lại cho cô thẻ làm việc, thẻ căn cước của cô, có thể đến văn phòng Tổng Công ty Hoàn Cầu nhận lấy từng loại rượu đỏ mẫu trên toàn thế giới, trong thời gian dự thi còn có thể tham gia đại hội thử nghiệm rượu của các nơi vô điều kiện, tự do ra vào thư viện nội bộ Hoàn Cầu, phía trên có tài liệu quan trọng và quý giá về rượu đỏ, bạch trà, trà bánh, tùy ý để cho cô xem. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, thật sự rất vui mừng nở nụ cười, cả người giống như bay bỗng, kích động nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Tôi không ngờ, sau khi tham gia dự thi, có thể có rất nhiều thứ có thể học tập!”
“Cho nên cô phải cố gắng lên! Cám ơn Tổng Giám đốc Trang! Anh ấy vì cô tốn không ít tâm tư rồi.” Nhã Tuệ kích động cười nói.
Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu, kích động hỏi: “Bây giờ anh ấy ở đâu ?”
“Vào lúc này, đoán chừng ở Hoàn Cầu, bởi vì phải mở một cuộc họp khẩn cấp. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười nói.
“Tôi muốn đi tìm anh ấy! ! Tôi muốn gặp anh ấy! ! Tôi muốn gặp anh ấy ngay! !” Đường Khả Hinh không nói hai lời, lập tức vén chăn lên, muốn nhảy xuống.
“Cô đừng vội vã như vậy! Gấp cái gì ?” Nhã Tuệ thật căng thẳng đỡ người của cô nói: “Anh ấy nhất định sẽ sang đây thăm cô. . . . . .”
“Tôi muốn gặp anh ấy! Lập tức!” Đường Khả Hinh không nói hai lời, cũng không chú ý trên người mặc quần áo gì, liền cầm áo khoác màu hồng của mình để ở một bên, mặc vào, đã phát điên mang dép bệnh viện, chạy như bay đi ra ngoài! !.
“Cô trở lại cho tôi! ! Còn nói làm chuyện gì, không nên hành động bừa bãi! !” Nhã Tuệ thật sự tức chết con bé này xung động !
Đường Khả Hinh hoàn toàn không nghe thấy, chỉ chạy như bay về phía trước, mỗi một bước, cũng cảm giác cuộc sống của mình thật sự ổn định, cảm giác vui sướng giống như học sinh mới, làm cho cô vui vẻ nở nụ cười, đôi bàn tay nhỏ bé băng bó, cầm quả đấm nho nhỏ, chạy thật nhanh về phía trước.
Trụ sở Hoàn Cầu.
Tiêu Đồng đang nhanh chóng in tài liệu khách sạn dưới nước, xem đi xem lại một lần nữa, ngay lập tức đi ra phòng thư kí, đi tới phòng họp, lại nhìn thấy một bóng dáng màu hồng xa xa đi về phía bên này, cô dừng bước chân, hơi híp tròng mắt, thấy Đường Khả Hinh rất vui vẻ đi tới, cô đột nhiên vui vẻ mỉm cười.
“Chị Tiêu Đồng ! !” Đường Khả Hinh thở hổn hển lập tức chạy đến trước mặt của Tiêu Đồng, thật kích động mỉm cười kêu to.
“A . . . . . . . . . . . ” Hai cô gái, chị nhìn tôi, tôi nhìn chị, đều cười thật vui vẻ.
“Chúc mừng cô, Đường Khả Hinh! !” Tiêu Đồng lập tức ôm chặt Khả Hinh, cười nói.
“Cám ơn!”
“Cố lên nhé ! !”
“Vâng.” Từ đáy lòng Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng nhìn nhau, thật kích động nở nụ cười, đồng nghiệp bộ phận hành chính bên kia, hai ngày nay chứng kiến Khả Hinh vui vẻ, tất cả cũng đều vỗ tay, nói: “Cố lên!”
“Cám ơn! !” Đường Khả Hinh khom lưng gật đầu chào đồng nghiệp một cái, lập tức nôn nóng hỏi: “Tổng Giám đốc đâu?”
“Anh ấy mới vừa họp xong cuộc họp khẩn cấp, đang cùng Tưởng. . . . . .” Tiêu Đồng còn chưa nói hết lời, Đường Khả Hinh đã thật kích động lướt nhanh như một trận gió, phịch một tiếng, đường hoàng đẩy cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Tổng Giám đốc . . . . . .. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không ngờ mình mới vừa muốn nằm trên người của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nghe giọng nói này, bọn họ lập tức nhảy dựng lên, thật căng thẳng và kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng chợt run lên, ngón tay chỉ ra, nói: “Các người. . . . . . Các người. . . . . .”
Tiêu Đồng cũng ngẩn ngơ, tài liệu trong tay rớt xuống, hoảng sợ.