Chương 783: Ghê tởm

Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ đi vào nhà của Lãnh Mặc Hàn, nhìn ngôi nhà này thật sự đơn giản.

"Ôi! Mẹ ơi!" Trần Mạn Hồng vừa vào phòng khách, nhìn quanh bốn phía, nhịn không được cười rộ lên nói: "Nếu như không phải bởi vì tôi đã biết, tôi còn tưởng rằng Hoàn Cầu sắp đóng cửa, để một phó tổng giám đốc ở trong một ngôi nhà thế này."

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, chỉ khẽ cười.

Nhã Tuệ lại mỉm cười đứng ở một chỗ trong phòng, tính cách cô lương thiện hiền lành, ôn nhu nói: "Có sao đâu, đơn giản có cái tốt của đơn giản, cứ việc đơn giản, khi đi vào nơi này đều rất thoải mái, chỉ là khách sạn có mấy vị phó tổng, một người lại ở nơi xa xôi này, có chút cô đơn, xem ra phó tổng giám đốc Lãnh phải tìm bạn gái rồi."

"Mời ngồi..." Lãnh Mặc Hàn xem nhẹ vấn đề này, mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ.

"Bà xã, em tới rồi?" Tào Anh Kiệt nhìn thấy bà xã đến, lập tức nhớ tới hôm nay hai người cãi nhau, lập tức đi tới muốn lấy lòng bà xã.

Trần Mạn Hồng nhìn anh, sắc mặt lập tức tối sầm lại, nói: "Cút. Ai quen anh. Anh là ai? Tôi nể mặt phó tổng giám đốc Lãnh nên mới tới đây. Anh cho rằng tôi vì anh mới đến đây à. Tôi cảnh cáo anh, tối hôm nay ở lại đây ôm phó tổng giám đốc Lãnh mà ngủ, đừng hòng tôi cho về nhà."

"Ôi! Bà xã, anh không muốn như vậy! Hôm nay anh thật sự là bị oan uổng thôi! ! Nhìn nửa người dưới của anh cường tráng như thế này,làm sao có thể thích đàn ông được!" Tào Anh Kiệt lập tức ôm Trần Mạn Hồng vào trong ngực, muốn hôn lên khuôn mặt của cô.

"Tránh ra, đồ không biết xấu hổ, ở đây có nhiều người như vậy. " Trần Mạn Hồng muốn đẩy anh ra!

"Ở đây có ai? Chỉ có em..." Tào Anh Kiệt vừa nói xong, cũng đã vươn hai tay ôm chặt hông bà xã, hôn lên môi của cô, mới vội vàng nói: "Anh muốn sinh đứa nhỏ!"

"Ai đồng ý với anh sinh đứa nhỏ, tránh ra." Gương mặt Trần Mạn Hồng đỏ lên, lại muốn đẩy ông xã ra.

Hai người người đẩy người kéo, mọi người xem bọn họ một hồi cũng không nói gì.

Lâm Sở Nhai bị Tiêu Đồng bắt đi rửa bát, vừa đi ra liền thấy Nhã Tuệ, ánh mắt của hắn sáng ngời, lập tức gọi: "Quản lý Lưu?"

Nhã Tuệ nhìn thấy Lâm Sở Nhai, mặt đỏ lên, trong nháy mắt liền cảm thấy buồn nôn.

Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ này của Nhã Tuệ, liền kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì..." Nhã Tuệ vội vã muốn tránh Lâm Sở Nhai, đứng bên cạnh...

Vẻ mặt Lâm Sở Nhai kích động, bi phẫn nhìn thấy Nhã Tuệ như vậy, lập tức kêu lên: "Lão đại! ! Chúng tôi có việc muốn nhờ một chút!"

Trang Hạo Nhiên vừa đi vào phòng bếp, đang chuẩn bị cầm bát múc cháo ăn, nghe thấy tiếng gọi này, anh lập tức cầm cái thìa lên, nói: "Tôi không có chuyện gì để nói cùng mấy người."

"Đến đây" Lâm Sở Nhai tức giận đi vào phòng bếp, túm chặt lấy người anh kéo lên tầng.

Tô Lạc Hoành nghe thấy anh em nói như vậy, biết có thể được đòi nợ, vội vã đỡ Lãnh Mặc Hàn lên tầng, chỉ có Tào Anh Kiệt tiếp tục ôm bà xã ngồi trên sô pha, hết má trái, lại má phải, rồi hôn lên miệng.

"Trời ơi, anh tránh ra mau" Trái tim Trần Mạn Hồng đập điên loạn, lúc nào cũng khó chống lại được sự trêu chọc của ông xã, nhịn không được cười nói: "Đàn ông trẻ tuổi nhiệt tình thế là rất tốt, làm cho người ta vui vẻ"

Nhã Tuệ cùng Khả Hinh nhìn dáng vẻ này của cô ấy, nhịn không được bật cười.

***

Phòng tiếp khách.

Cả người Trang Hạo Nhiên bị Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành ném trên sô pha, trong tay anh vẫn còn bê bát cháo, thiếu chút nữa là đổ hết lên người, anh nhíu mày bê bát cháo, kêu lên: "Làm gì vậy?"

Lâm Sở Nhai xúc động phẫn nộ tiến lên, nâng chân đạp lên trên bàn trà, tới gần tên đáng chết Trang Hạo Nhiên này, kêu lên: "Tất cả là bởi vì anh, cái gì mà trộm rượu. Hiện tại sự thuần khiết của lão tử hoàn toàn bị phá hủy”

Trang Hạo Nhiên một bên nhàn nhã uống cháo, một bên nâng mí mắt, liếc hắn hỏi: "Cái gì mà phá hủy? Cậu còn thuần khiết sao? Sự trong sạch của cậu đã bị mấy cô gái trẻ lấy mất từ lâu rồi."

"Em gái nhà anh" Lâm Sở Nhai ức hiếp nhà người ta không có em gái, tức giận gọi: "Nếu như không phải bởi vì anh muốn đi trộm rượu, Lạc Hoành cũng sẽ không gọi tôi đến giúp đỡ. Nếu như không phải tên đáng chết nhà anh, giải mã chậm chạp, để người của Hàn gia truy đuổi tới cửa, khiến lão tử và Lạc Hoành phải hôn môi, bị Nhã Tuệ phát hiện. Hiện tại cô ấy một mực chắc chắn, lão tử thích đàn ông! Ngươi nói chuyện này phải làm sao bây giờ?"

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, nhịn không được cười nói: "Tôi nói cậu cũng thật là! Hai người các cậu ở cùng một phòng, muốn che giấu, chơi cờ không được sao? Uống trà không được à? Hay là uống rượu đỏ cũng được? Vì sao nhất định phải nhảy trên giường, ôm nhau hôn môi đâu?"

"Em gái nhà anh" Tô Lạc Hoành bởi vì chuyện này, cũng đắc tội Tiêu Đồng, cũng dẫm lên trên bàn trà, tới gần Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Khi đó, thời gian gấp rút, làm gì còn thời gian để chuẩn bị chơi cờ uống rượu. Đương nhiên là phải làm chuyện sở trường của chúng tôi rồi!"

Phốc! !

Trang Hạo Nhiên thiếu chút nữa cười phun hết cả cháo ra ngoài.

Lãnh Mặc Hàn ghét bỏ nhìn anh, nói: "Cậu cười thì cười, đừng có phun hết cháo lên người tôi, đây chính là áo của tôi!"

Anh nói hết lời, liền vặn mở chai thuốc sát trùng, muốn tự mình bôi thuốc cho vết thương đằng sau lưng, thế nhưng bên trái xoay, bên phải xoay, cũng không có cách nào đưa tay ra sau lưng... Thật là một người đáng thương, từ lúc hắn thoát chết trở về, liền không có người quan tâm hắn nữa rồi.

"Anh nói chuyện này nên làm cái gì bây giờ?" Lâm Sở Nhai lại tới gần Trang Hạo Nhiên, lập tức hỏi: "Lão tử thật vất vả mới cải tà quy chính! Lại bởi vì tình yêu của anh, phá đi hạnh phúc cả đời của lão tử. Tôi mặc kệ"

"Dù cho anh tặng Tiêu Đồng một căn hộ, cô ấy vẫn còn giận tôi. Tôi cho anh biết, tổng giám đốc Trang! Anh không thể lúc nào cũng làm cái chuyện này, giẫm lên lưng anh em để theo đuổi hạnh phúc được. Thật không công bằng."

"Vớ vẩn!" Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng, đem bát đặt trên bàn trà, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ tức giận nói: "Lão tử là người như vậy sao? Cái gì mà theo đuổi hạnh phúc? Khả Hinh đến bây giờ còn không chịu tha thứ cho tôi. Tôi cũng như mấy người, chỉ có một thân một mình”

"Cái gì mà một thân một mình" Tô Lạc Hoành chỉ vào Trang Hạo Nhiên, nói: "Anh thẳng thắn thì được khoan hồng! ! Tối hôm qua rốt cuộc anh và Khả Hinh có lên giường không?"

"Hỏi cho rõ ràng! Là lên giường hay làm tình." Lãnh Mặc Hàn còn nhớ đến một trăm vạn của mình.

"... ..." Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, nhớ tới cái buổi tối kia, hắn không nhịn được nở một nụ cười ái muội .

"Mẹ nó!!Lần này lão tử thua thê thảm! Tôi sớm biết anh không phải là người tốt! ! !" Lâm Sở Nhai nhanh chóng kích động nhào tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, hai tay túm lấy cổ áo của anh, kích động nói: "Hiện tại lão tử tiền không có, phụ nữ cũng không có! ! Anh còn chế giễu tôi, cư như vậy xuân phong đắc ý! ! Tôi muốn biến anh thành thái giám. Lấy dao đến! ! Trước đem cắt ** của hắn"

"Đi đi! !" Trang Hạo Nhiên lại nặng nề đẩy hắn ra, tức giận cười nói: "Cái gì gọi là tiền không có, phụ nữ cũng không có? Lão tử giao nhà hàng cho cậu vẫn còn ít.!"

"Tôi muốn Nhã Tuệ! !" Lâm Sở Nhai lại kích động túm lấy cổ áo của Trang Hạo Nhiên, rống giận: "Hiện tại cô ấy nghĩ lão tử thích đàn ông. Mẹ nó. Muốn thật như vậy, lão tử sẽ không cùng với Tào Anh Kiệt, hay Tô Lạc Hoành, ai biết được hắn có bệnh lây qua đường sinh dục hay không?"

“Cậu mới có bệnh lây qua đường sinh dục" Tô Lạc Hoành cũng nhảy lên nói: "Thanh danh của tôi cũng bị phá hủy rồi?"

"Vậy là cậu thích Tiêu Đồng ! Chúng ta luôn không coi cô ấy là phụ nữ. Cậu thích cô ấy lúc này là hợp lý.!" Lâm Sở Nhai vừa nói xong, lại tiếp tục túm chặt lấy Trang Hạo Nhiên, kêu lên: "Lão tử sẽ giải quyết sự việc này. Nếu không phải tôi vừa mới khóc vì Lãnh Mặc Hàn xong, thì cũng có thể khóc cho cậu rồi.”

Trang Hạo Nhiên nhịn không được, cả người cười đến phát run nhìn về phía Lâm Sở Nhai, nói: "Được rồi được rồi! ! Đừng làm loạn nữa! Tôi nghĩ cách cho mấy người."

"Cách của anh mà vô dụng, anh tự mình kết thúc đi!" Lâm Sở Nhai nghiến răng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên một phen đẩy hắn ra, nhìn Lâm Sở Nhai trong khoảng thời gian này, đúng là vô cùng giữ chừng mực, hơn nữa lại không gần nữ sắc, mặc dù muốn tác thành cho hắn, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự thích Nhã Tuệ?"

"Cút" Lâm Sở Nhai mặt lạnh muốn đạp anh!

Trang Hạo Nhiên đầu tiên là né tránh một cước của Lâm Sở Nhai, mới cười nói: "Biện pháp này không tốt sao? Cô ấy nghĩ cậu thích đàn ông, cậu lại thích cô ấy, như thế này không được sao?"

Anh có nói cũng không thể nói ra trực tiếp được.

Lâm Sở Nhai nghe ra ý tứ trong đó, nhìn về phía anh, nhịn không được cười rộ lên nói: "Vậy trong khoảng thời gian này, anh không được cho Khả Hinh về nhà..."

Trang Hạo Nhiên nâng chân, muốn đạp hắn! !

"Nam nữ phát triển, làm như vậy là bình thường ! Chúng ta đều đã là người trưởng thành?" Lâm Sở Nhai vội vã co chân, lại nghĩ đến một vấn đề, nhìn về phía các anh hem nói: "Chắc là Nhã Tuệ... đối với tôi... Cũng có chút ý tứ phải không?"

Lãnh Mặc Hàn cười, còn đang suy nghĩ biện pháp bôi thuốc cho chính mình.

"Có ý gì?" Lâm Sở Nhai nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng hỏi: "Anh biết cái gì? Mau nói cho tôi biết!"

"Nếu như cô ấy không để ý tới cậu, cũng sẽ không vì chuyện cậu thích đàn ông mà phản ứng lớn tới vậy." Lãnh Mặc Hàn muốn cởi áo sơ mi màu đen của mình ra, cầm lên miếng bông cùng lọ thuốc bên cạnh, hướng Lâm Sở Nhai nói: "Sở Nhai... Giúp tôi một chút, tôi muốn bôi thuốc.”

Lâm Sở Nhai ngồi gần Lãnh Mặc Hàn, một bên giúp anh cởi áo sơ mi ra, một bên có chút khẩn trương hưng phấn nói: "Thật vậy hả? Thế nhưng lần trước cô ấy cự tuyệt tôi!"

" Tại thời điểm đó, cô ấy cự tuyệt cậu là bình thường..." Lãnh Mặc Hàn thúc hắn, nói: "Nhanh lên một chút! !"

"Anh chắc chắn?" Lâm Sở Nhai cởi ra nút áo sơ mi cuối cùng, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cười rộ lên nói: "Thật sự là có thích tôi sao?"

"Chắc chắn” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ thở dài! !

"Mặc Hàn Lâm Sở Nhai lại nổi lên hứng thú đùa giỡn, trong nháy mắt cởi áo sơ mi đen của Lãnh Mặc Hàn ra, kích động vui mừng ôm anh vào trong ngực, lại hôn một cái lên mặt anh, mới cười nói: "Anh không chết, thật tốt quá! !"

"Boang ——————" Đĩa hoa quả rơi xuống mặt đất. Mấy người đàn ông cùng nhau kinh ngạc ngẩng đầu.

Nhã Tuệ kích động há hốc mồm nhìn về phía dáng vẻ kích tình của Lâm Sở Nhai cứ như vậy cởi áo sơ mi của Lãnh Mặc Hàn ra, điên cuồng hôn lên mặt anh, sắc mặt của cô lập tức đỏ lên, không nói nên lời! !

Lâm Sở Nhai lập tức đẩy cơ thể cường tráng của Lãnh Mặc Hàn ra, há hốc vì kinh ngạc, kích động nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: "Quản lý Lưu, em nghe anh giải thích! !"

"Cái gì anh cũng không cần nói! Tôi đều hiểu hết ! !" Nhã Tuệ nói xong, trong nháy mắt tay lại che miệng, chạy nhanh xuống tầng.

"Đợi anh với! Mẹ ơi”. Lâm Sở Nhai không nói hai lời, liền mang vẻ mặt cầu xin, nhảy lên đuổi theo Nhã Tuệ.

Phốc! !

Trang Hạo Nhiên vừa cười vừa bê bát, đầu tiên là dặn dò Tô Lạc Hoành bôi thuốc cho Lãnh Mặc Hàn, chính mình đứng lên đi xuống tầng, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng trong bếp, dáng vẻ khó chịu buồn nôn muốn nôn.

Lập tức cả kinh!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện