Chương 812: Chân tình bộc lộ
Một chiếc Ferrari màu đen, thắng gấp trên đường cao tốc! !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng bước xuống xe, phịch một tiếng, đóng cửa xe, thở dốc nặng nề, nhìn xung quanh rất nhiều xe cảnh sát, đã đến địa điểm có trong hồ sơ gửi đi, nhao nhao ghi lại tình huống lúc đó, cô giáo quỳ ngã xuống đất, bởi vì gặp phải chuyện kinh hoàng này, hồn phách lên mây kêu to: "Tình Tình! Tình Tình của tôi!"
"Chủ nhân!" Ba người áo đen, nhanh chóng lặng lẽ đến! !
Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở dốc, nhìn về phía ba thuộc hạ, cố hết sức kiềm chế tâm tình kích động, trầm giọng hỏi: "Đứa bé đâu?"
"Được đưa đến bệnh viện, tôi nhìn thoáng qua... Có vẻ như cơ hội không lớn..." Ba người áo đen cùng trầm mặc cúi đầu.
Lãnh Mặc Hàn nhắm chặt mắt lại, nhớ tới hôm nay lúc dùng cơm ở phòng ăn Hải Dương, những đứa trẻ khuôn mặt ngây thơ tươi cười như vậy, vẫn còn loáng thoáng trong đầu, anh vươn hai tay, chống lên trán, cắn chặt răng tiếp tục ép buộc mình bình tĩnh hỏi: "Địa điểm bắn là ở đâu?"
Một người áo đen trong số đó, hơi giơ tay chỉ.
Lãnh Mặc Hàn đầu tiên là xoay người lại liếc mắt nhìn cảnh sát một cái, liền lập tức xoay người, vượt qua hàng rào ngăn cách của đường cao tốc, tức khắc giống như một con báo, cùng với ba thuộc hạ nhanh như chớp cấp tốc lủi lên trên cây, giữa bóng cây chỉ thấy bóng đen của bọn họ lướt qua! !
Trước một tảng đá lớn trên đỉnh núi nào đó! !
Lãnh Mặc Hàn tức khắc giống như thần chết, đứng trước tảng đá lớn, chăm chú nhìn vào nơi này, còn có một cây tùng nào đó ngã trước bãi cỏ, cho thấy xác thực là có người có đi qua chỗ này, dừng lại cũng khá lâu... Anh chỉ cần biết là ngay tại vị trí này, một tên sát thủ nào đó đã tàn nhẫn nổ súng, thân thể anh lập tức dâng lên một cơn căm hận, kêu lên một tiếng, liền vung lên quả đấm, đấm mạnh vào tảng đá kia!
Máu tươi tuôn ra!
Ba người áo đen không dám nói chuyện, chỉ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn tự trách nhìn nắm tay chủa mình, máu đang tràn ra, nghĩ mấy tháng qua điều tra vụ án, vẫn luôn mỗi lần tra được chính xác, đầu mối ở đoạn giữa, mà chính mình cứ hoài nghi Như Mạt, lại cư nhiên tìm không được chứng cứ phạm tội chính xác của cô ấy! Rốt cuộc lại không phải cô! ! Nếu quả thật là cô, sẽ là một đám người đáng sợ biết bao nhiêu, đang vì cô mà phục vụ! !Anh không hiểu sao bằng trực giác bỗng nhiên nhớ đến người bóng đêm, còn có tấm hình chụp đứa bé kia!
Anh lập tức cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn thật sâu trầm lặng nghĩ nghĩ, giữa những thứ bừa bộn, vẫn kiên quyết theo bản năng phân tích, thông qua chuyện đứa bé này, có thể làm cho chuyện ở phòng ăn và những suy luận của mình hoàn toàn trùng khớp, như vậy, cô ấy dùng đến chiêu thức rõ ràng đến thế, chẳng lẽ không sợ người khác nghi ngờ sao? Anh lại nóng mắt phân tích... Nghĩ mãi không ra, mới nhanh chóng hỏi: "Lúc xảy ra chuyện, Như Mạt ở đâu?"
"Ở hiện trường bữa tiệc từ thiện!" Người áo đen nhanh chóng nói: "Từ những hoạt động của cô ấy sau khi ra khỏi phòng ăn, tiếp cận với người khác, cơ hồ đều là những người thân phận bình thường, không đáng nghi. Hơn nữa cũng không có phát hiện, cô ấy có gọi điện thoại cho ai trong nhật ký cuộc gọi!"
"Nói cách khác!" Lãnh Mặc Hàn xác định nói: "Mệnh lệnh này là ở phòng ăn phát ra !"
Người áo đen không lên tiếng.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lưu chuyển, lúc đó trong phòng ăn còn có ai, cặp vợ chồng người Nhật Bản, hai vị khách người Pháp, ba cô giáo, một đám những đứa nhỏ... Như vậy trong những người này, người đáng nghi nhất chính là cặp vợ chồng người Nhật Bản, anh lập tức hỏi: "Tôi muốn các người điều tra cặp vợ chồng người Nhật ngày hôm đó! ! Đã tra xét chưa?"
"Tra xét rồi! Bọn họ thực sự là vợ chồng! Hơn nữa đã ân ái ba năm ." Người áo đen nói.
"Không! Tôi không tin cái thứ này!" Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lưu chuyển, nhớ tới khoảng cách cặp vợ chồng kia đi ra, anh tin phán đoán của mình không sai, tức khắc nói: "Mặc kệ các người dùng bất cứ biện pháp gì, đem lai lịch hai người này làm rõ ra cho tôi!"
"Vâng! !" Người đàn ông dẫn đầu gật đầu.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Một người áo đen trong số đó, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hỏi.
Hai tròng mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Hàn, nhìn chằm chằm phía trước, phong cảnh xanh mướt của dãy núi, trùng điệp nối tiếp nhau, anh chậm rãi mở miệng, nói: "Đến bệnh viện! !"
***
Bệnh viện!
Một chiếc xe thương vụ màu đen, thắng gấp trước đại sảnh bệnh viện, cửa xe phịch một tiếng mở ra! !
Dẫn đầu là một người phụ nữ bước ra, mặc quần áo màu trắng, khoác áo vàng nhạt, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, trên trán một mảnh sáng ngời, trang điểm nhẹ nhàng, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn không theo trào lưu trắng, trên mặt bộc lộ vẻ lạnh lùng hệt như thần chết, đứng trước cửa xe, ngửa mặt ngẩng đầu, nhìn về phía cao ốc bệnh viện huy hoàng này, đeo kính râm, che khuất hai tròng mắt rét lạnh của cô! !
Một con đường khác cửa bỗng mở ra, bước ra là hai cô gái mặc váy ngắn, tóc buộc cao đuôi ngựa giống nhau, trong miệng nhai kẹo cao su, cùng nhau ngửa đầu, nhìn về phía đại sảnh bệnh viện! !
"Đi vào sẽ gặp cô ấy! !" Cô gái dẫn đầu nói xong, liền đạp trên đôi giày cao gót trắng, lạnh lùng đi về phía trước.
Hai cô gái lập tức theo sau cô, cùng nhau chậm rãi nhịp nhàng đi về phía trước.
"Tình Tình! ! Tình Tình!" Phòng cấp cứu truyền đến một trận tiếng kêu khóc, vô số phóng viên và cảnh sát nhao nhao ầm ĩ trước của phòng cấp cứu.
Đoàn người cũng xôn xao, nghe nói có đứa bé ở viện phúc lợi, nửa đường lúc trở về, bị trúng đạn.
Ba cô gái vừa đi về phía trước, vừa mặt lạnh như băng, trái phải chăm chú nhìn đán phóng viên, cảnh sát, còn có nhóm người... Các cô dường như chỉ là thể xác của linh hồn, bước qua bên cạnh từng người, đeo kính râm có gắn phần mềm tìm kiếm cỡ nhỏ, tìm kiếm tư liệu và thân phân của từng người...
"Viện trưởng!" Như Mạt cũng đang ngôi ngoài phòng cấp cứu, viền mắt đẫm lệ, giữa từng đợt ánh đèn flash của phóng viên, nhẹ vỗ về bên vai viện trưởng hơn sáu mươi tuổi, mọi người đều biết sau sự việc của Tình Tình, bà rất đau lòng khó chịu, càng nhớ đến cô bé này, cơ hồ đã lớn lên từ trên tay mình, bà ngồi trên ghế chuyên biệt, vừa nức nở, vừa dùng khăn tay, nghẹn ngào lau nước mắt...
Ba cô gái trong tình huống hỗn loạn này, lạnh lùng hòa vào trong đám người, đứng nhìn về phía Như Mạt! !
Cô gái dẫn đầu, tên gọi Uyển Thanh, lạnh lùng tháo kính râm xuống, dùng áp tròng màu tím sậm, giống như tử thần, nhìn chằm chằm Như Mạt...
Như Mạt kìm lòng không được nhớ tới Tình Tình qua hai ngày nữa sẽ biểu diễn vũ đạo, cô bé múa điệu nhảy của thiên nga, đẹp mắt như vậy, lòng cô bỗng nhiên đau xót, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, kìm lòng không được nghẹn ngào gọi: "Tình Tình, con gái của tôi..."
Uyển Thanh nheo mắt, mặt trên chiếc nhẫn màu trắng tại ngón trỏ khẽ nhúc nhích, ngay giữa mở ra một cái lỗ nhỏ, nhắm ngay Như Mạt! !
"Tình Tình! ! Con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện! Con ở viện phúc lợi nhiều năm như vậy, mẹ viện trưởng mỗi ngày đều coi con như bảo bối của mình, chúng ta đều yêu con!" Viện trưởng ngồi tại chỗ, vừa khóc vừa cúi đầu lau nước mắt.
Như Mạt nghe lời này, càng xót xa trong lòng, trong bóp tiền còn có một tấm ảnh chụp ngọt ngào của Tình Tình, cô liền nhìn ảnh chụp ngọt ngào này, lại rơi lệ.
Uyển Thanh thật sâu nhìn cô, dường như toàn bộ linh hồn đều hóa đá.
Như Mạt ngồi bên cạnh viện trưởng, vừa đau lòng lo lắng rơi lệ, vừa không hiểu sao bỗng cảm thấy cơ thể bắt đầu có chút không ổn, cô vẫn cảm thấy có một ánh mắt, đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía đoàn người đầu kia, lại phát hiện chỉ có những phóng viên quen thuộc và vài bệnh nhân, viện trưởng cũng đã nhanh chóng ngẩng đầu, cô không hiểu nhìn về phía đám người trước mặt, có chút không tin cảm giác của mình không chính xác...
Hành lang dài bệnh viện!
Uyển Thanh lạnh lùng dẫn hai cô gái phía sau, cất bước quay trở lại!
Trước đại sảnh bệnh viện, một chiếc xe thương vụ màu đen, đứng trước là hai người đàn ông khỏe mạnh mặc T-shirt đen, quần thường cùng màu, đeo kính râm, nhìn thấy mấy người Uyển Thanh ra đến, mình cũng nhanh chóng lên xe, khởi động xe! !
Uyển Thanh nhàn nhạt ngồi vào trong xe, chậm rãi căn dặn: "Quay về công ty! !"
***
Vùng ngoại thành, một cành liễu nào đó nhẹ nhàng bay ven hồ!
Có một tòa nhà được thiết kế như một công ty nằm biệt lập, tường rào bao quanh gần ba trăm mét vuông, thoạt nhìn vô cùng thần bí.
Một chiếc Ferrari màu đen thắng gấp trước công ty! !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi xuống xe, bước nhanh vào trong sân công ty quảng cáo kia, đi qua con đường sỏi nhỏ, lại bước qua vài bụi hoa yến vĩ, mới trầm mặc đi vào bên trong công ty, liếc mắt nhìn một nhân viên đang làm việc thường ngày một cái, cũng không nói lời nào, mà chỉ đi ra phía sau toilet, đứng trước bồn rửa tay có ánh đèn xanh lấp lánh, sau khi im lặng rửa tay xong, đột nhiên vặn vòi nước, phía sau tường đá từ từ chuyển động, anh lách mình đi vào!
Vô số những chiếc máy vi tính, điện thoại tổng đài, ở bên trong lóe ra ánh sáng.
Uyển Thanh đang đứng trước máy vi tính, đem ảnh chụp Như Mạt vừa rồi ở bệnh viện, lấy sáu tấm hình chụp mỗi giây, đem các động thái của cô, toàn bộ tổng cộng gần hai trăm tấm hình, truyền đến một máy vi tính khác trước bục, hai cô gái nhai kẹo cao su, ngón tay nhanh chóng hoạt động, điều chỉnh biểu cảm gương mặt của Như Mạt, hai tròng mắt lóe lên, còn có con ngươi, toàn bộ đều chụp màn hình phóng đại lên, hơn nữa còn nhập vào kho số liệu, phân tích!
"Sao rồi?" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới phía sau Uyển Thanh, tay chống sau tay vịn ghế dựa của cô, hỏi! !
Uyển Thanh nét mặt lạnh lùng, chăm chú nhìn gần hai trăm tấm hình, nhanh chóng theo số liệu phân tích, nhàn nhạt nói: "Một người đang nói dối, có lẽ chuyện lúc đó cô ấy làm ra hành động trái ngược với những suy nghĩ trong lòng mình, nét mặt của của cô ấy, chủ yếu chính là biến hóa trong con ngươi, là lớn nhất! Đã từng có nghiên cứu chỉ ra rằng, nếu như một người lúc đang nói dối, màu sắc xung quanh con ngươi sẽ thay đổi, từ bất đồng với sóng não, mà xuất hiện khác thường! ! Tôi bây giờ đang phân tích, vừa rồi cô ấy ở bệnh viện có bộc lộ chân tình hay không, nếu như cô ấy đang nói dối, chúng ta cơ hồ cũng không cần loại trừ cô ấy!"
Lãnh Mặc Hàn nghe , hơi gật đầu, nhưng vẫn đưa ra nghi vấn, nói: "Chỉ thông qua phân tích con ngươi sao?"
Uyển Thanh nghe lời này, hơi xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: "Anh không tin tôi sao? Tôi là nhà phân tích tâm lý giỏi nhất trong nước đấy!"
Lãnh Mặc Hàn nhìn cô một cái, liền đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, mới nói: "Cảm ơn."
Uyển Thanh không nói gì thêm, nhanh chóng xoay người, hai tay thần tốc xử lý hình ảnh, từng tấm từng tấm đều đối chiều với bản năng tâm lý con người, thông qua biểu cảm gương mặt, và màu sắc con ngươi, còn có rung động của cơ bắp, toàn bộ đều hợp thành phân tích! Nhìn từng số liệu, đang trên màn hình máy tính, nhao nhao bật ra, sau đó cùng với những số liệu bên kia, toàn bộ đều được tổng hợp thành công... Hai mắt cô bộc lộ vài phần kinh ngạc.
Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn về phía ánh mắt này của Uyển Thanh, nhanh chóng hỏi: "Sao vậy?"
Máy in, từ từ xuất hiện một tờ giấy A4!
Uyển Thanh có chút kinh ngạc cầm tờ giấy A4 này lên, hơi xoay người nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, a một tiếng không thể tin nổi tươi cười, nói: "Số liệu phân tích cho thấy, Như Mạt vùa rồi ở bệnh viện... Là chân tình bộc lộ..."
Lãnh Mặc Hàn tức khắc nhíu mày kinh ngạc nhìn về phía cô!