Chương 828: Thích
Sáng sớm.
Những tia nắng ban mai tỏa ra hào quang vạn trượng, bao chùm toàn bộ tòa kiến trúc màu trắng, rừng trúc đón gió sớm, âm thanh rì rào cùng tiếng nước chảy róc rách .. .
Vài chiếc lông chim nhỏ vàng óng, theo gió từ rừng trúc phiêu lãng, rơi trên ban công, xào xạc rung động.
Bên trong phòng ngủ xa hoa.
Cô gái khỏa thân, chiếc chăn màu lam đậm che khuất đi thân thể khêu gợi quyến rũ, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn như hoa đào, dán vào trên gối, đôi mắt khép lại, lộ ra tươi cười ngọt ngào, phảng phất như vẫn ở trong mộng đẹp, tóc dài đen nhánh xõa ở một bên, tỏa ra từng đợt hương thơm thanh nhã.
Ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng dừng lại ở trên khuôn mặt cô.
Đánh thức bầu không khí tràn đầy ái muội.
Cô hơi nhíu nhíu mày, lông mi khẽ rung động, dường như cũng cảm nhận được bầu không khí không bình thường này, chỉ là đêm qua bị cái người đàn ông kia không ngừng đòi lấy, khắp nơi trên thân thể còn lưu lại ấn ký nóng bỏng của anh, khiến cô có cảm giác mềm nhũn, thật muốn đời đời kiếp kiếp ngủ ở trên giường, không bao giờ nữa muốn đứng lên nữa... Nhưng bởi vì có loại cảm giác khác thường này, cùng tiếng lá rơi xào xạc ở bên ngoài cửa sổ, mà cô cuối cùng cũng từ trong giấc ngủ say, chớp chớp đôi mắt đầy sương mù, tỉnh dậy...
Khuôn mặt anh kiên nghị đẹp trai, hơi lộ mấy phần mệt mỏi cùng tiều tụy, chỉ là đôi con ngươi đen như mực vẫn tràn đầy nóng bỏng nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Cô mơ màng, mệt mỏi nhìn về phía anh, vẫn như cũ không có chút thanh tỉnh, chỉ là hô hấp nặng nề, thanh âm khàn khàn mơ hồ hỏi: "Sao vậy, vẫn còn chưa ngủ?"
Ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, yếu ớt nói: "Anh sợ ngủ rồi, khi tỉnh lại, em sẽ không còn ở đây nữa..."
Cô khẽ cười , mặt tiến sát vào lồng ngực của anh, hít hít hương thơm phái nam chỉ thuộc về mình anh, lòng cô lại mềm nhũn giống như người mẹ, ôn nhu mà trấn an mỉm cười, nhẹ nói: "Đồ ngốc... Ngủ đi..."
Ánh sáng rực rỡ, len lén ùa vào căn phòng.
Trong bầu không khí mập mờ, hai người ôm nhau, ngọt ngào ngủ thiếp đi.
8 giờ 30 phút.
Phòng ngủ, vẫn như cũ một mảnh tĩnh lặng, chỉ là ánh sáng ban mai rơi vào trên cửa sổ, bị ngăn cách với bên ngoài bởi tấm rèm, khiến cho trong phòng chỉ là những bóng trắng mờ nhạt.
Trên giường chỉ còn một người đang cuộn tròn nằm.
Trang Hạo Nhiên nằm bò ở trên giường, lộ ra bờ vai trần, kéo theo cánh tay chắc nịch, cơ bắp cuồn cuộn...
Khuôn mặt kiên nghị dán tại trên gối màu lam đậm, sống mũi anh tuấn, ngạo nghễ , môi mỏng khêu gợi, thật mê người...
Có lẽ bởi vì đêm qua thực sự quá mệt mỏi.
Anh ngủ thật ngon, thật yên ổn.
Cho đến khi, gió mát mang theo hương thơm tươi mới của rừng trúc từng trận theo cửa sổ, xông vào gian phòng, lướt qua mặt anh.
Cảm giác có chút không bình thường, giống như một loại cảm giác từ trước tới nay anh vẫn luôn rất mẫn cảm.
Trang Hạo Nhiên mở choàng mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn về phía người bên gối đã không còn đó, chăn đệm loạn thành một đoàn, áo ngủ đêm qua bị chính mình xé rách, cũng không biết đã đi nơi nào, không khí chung quanh, cũng không còn cảm giác của người này...
Bá! !
Trang Hạo Nhiên thoáng cái thở dốc ngồi dậy ở trên giường, trừng mắt nhìn tất cả xung quanh, lúc này, anh mới phát hiện vải trắng trên vách tường, đã rơi xuống, đôi nam nữ hạnh phúc ở Cambridge, ngọt ngào hôn nhau... Anh nhìn bức họa này, ánh mắt sáng ngời, dường như nghĩ tới điều gì, lập tức lấy quần thường bên cạnh mặc vào, lại cầm lấy T-shirt, nhấc cánh tay to lớn mặc lấy,cũng không kịp rửa mặt chải đầu, liền đi chân trần khẩn trương ra ngoài ...
"Khả Hinh! !" Anh trầm giọng gọi cô, cửa phòng lầu hai, bị đẩy ra, không có bóng dáng của cô, câu nói sáng sớm của cô vẫn còn ở bên tai: Tin tưởng em, em sẽ không rời đi...
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng dọc theo cầu thang, thở dốc đang muốn lao ra phòng khách, lại ngửi thấy trong bếp truyền đến từng trận hương thơm, anh lập tức dừng bước lại, đi vào phòng bếp, trong nháy mắt nhìn thấy bên trong phòng ăn, bày một nồi cháo gà thơm ngon, thịt băm trộn tương, hành lá cùng mấy lát dưa chuột, còn có một đĩa rau trộn mộc nhĩ, dùng đồ chua Hàn Quốc chưng thành sủi cảo, vàng óng bày phóng đặt cùng một chỗ...
"Đường Khả Hinh! ! !" Anh nóng mắt nhìn về phía một bàn ăn phong phú này, trong lòng tê rần, xoay người lần nữa xỏ dép, đi ra phòng khách, vọt vào trong bãi cỏ mướt, vừa muốn bước lên xe đua đuổi theo ...
"Ha ha ha..."
Một trận tiếng cười ngọt ngào, giống như chuông bạc, từ bên kia truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nhất thời sững sờ đứng ở bên cạnh xe đua, xoay người nhìn về phía rừng vải bên cạnh, lại vô ý nghe được, thực sự là tiếng cười của Khả Hinh, anh tức khắc khẩn trương nắm chặt chìa khóa trong tay, hướng rừng vải nhỏ bên cạnh chạy tới...
Bóng cây lay động, quả lớn liền nhau, vô số cây vải cùng nhãn song song ở trong rừng.
Đường Khả Hinh mặc váy dài ren trắng, bím tóc thả sau, đôi mắt đẹp thần thái sáng lạn, ý cười ngọt ngào, đã hưng phấn kích thích ngồi trên "Truy Phong", tay nắm chắc yên ngựa, tùy ý để mã sư** trẻ tuổi, mỉm cười kéo ngựa đưa cô đi về phía trước...
** Mã sư: người huấn luyện ngựa.
"Bên kia bên kia! !" Đường Khả Hinh chỉ vào cây vải bên kia, quả vải to tròn đỏ hồng , nhất định tươi mới mọng nước.
Mã sư nghe , lập tức kéo cương ngựa, đi qua..
Ai biết, con ngựa vừa mới đi được mấy bước, trong nháy mắt một con ong độc, theo gió lao thẳng đến, khiến cho con ngựa đau đến tê dại, hí lên một tiếng, giật dây, xông thẳng về phía trước! !
Mã sư phịch một tiếng, khó lòng phòng bị,bị quăng xuống đất, dây cương trong tay buông lỏng! ! !
"A ——————" Đường Khả Hinh mắt thấy tay sắp hái được quả vải kia, ai biết bị tập kích bất ngờ như vậy,cô cả người khiếp sợ quát to một tiếng, thân thể xông thẳng về phía trước, hoảng sợ gọi: "Cứu mạng a! !"
Mã sư tức khắc nhanh chóng sốt ruột chạy theo! !
Truy Phong giống như nổi cơn điên , hí vang trời, xông thẳng vào trong rừng cây, mắt thấy sẽ phải đâm thẳng vào chân núi phía trước, Đường Khả Hinh trừng mắt, cả người khiếp sợ thất hồn lạc phách, khủng hoảng khóc lóc hô to: "Cứu mạng a ——————" tia nắng ban mai như xé toang không gian yên bình.
Truy Phong cuối cùng cũng chi một tiếng, đá cao hai chân trước, đứng thẳng lên! !
Một thân ảnh màu trắng, trong nháy mắt mạnh mẽ hữu lực bay vọt lên, hai tay ôm chặt cô gái sắp rơi xuống đất, cùng nhau điên cuồng lăn trên mặt cỏ, thiếu chút nữa thì lăn luôn vào trong hồ! ! !
Truy Phong cũng đã bình tĩnh trở lại, chân trái chảy máu run rẩy, nhẹ cất bước , có chút bất ổn.
Mã sư lúc này, mới đi tới giữ chặt con ngựa, khiếp sợ đến đổ mồ hôi hột, trừng mắt nhìn về phía hai người bên hồ.
Đường Khả Hinh nằm ngã vào trên lá trúc xốp, mở to mắt, vẫn như cũ kinh hồn chưa định hình được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng khẩn trương thở dốc cưỡng chế ở trên người Đường Khả Hinh, cúi đầu xuống phía dưới, tùy ý mồ hôi lạnh rơi xuống, đôi mắt vẫn như cũ nóng bỏng dán chặt vào cô.
"Thiếu gia! !" Mã sư một trận khẩn trương sợ bị mắng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vừa muốn giải thích...
"Xem trước một chút Truy Phong có sao không?" Trang Hạo Nhiên lại thở dốc nhìn về phía Đường Khả Hinh khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến đỏ bừng, hai mắt hoảng loạng, cũng hồng hồng.
"Vâng! !" Mã sư tức khắc xoay người, quan sát Truy Phong bên người, phát hiện ra chân trái của nó, sưng đỏ một mảnh, lập tức có kinh nghiệm nói; "Hình như là trúng nọc ong rồi!"
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt, đôi mắt lóe sáng, hơi thở trầm trọng nói: "Lập tức mang nó đi xem! ! Nếu như bác sỹ thú y không chữa được, lập tức gọi điện thoại cho Bác Dịch tiên sinh!"
"Vâng! !" Mã sư đầu tiên là nhìn bọn họ liếc mắt một cái, liền nhanh chóng kéo dây cương, kéo con ngựa đi về phía trước.
Rừng trúc một mảnh u tĩnh, ánh nắng len lỏi qua tán lá.
"Anh không phải đã bảo em là đừng rời khỏi anh hay sao? Mỗi lần tỉnh lại đều không nhìn thấy người! ! Vừa nãy nếu không phải anh chạy nhanh qua đây, em còn không phải đã xảy ra chuyện hay sao?" Trang Hạo Nhiên khẩn trương cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh, tức giận nói! !
Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, trong lòng chấn động, hai mắt ánh lệ, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên lại phủ đầu nhìn về phía dung nhan Đường Khả Hinh như vậy, khẩn trương, lộ ra đau lòng cùng trách cứ.
"Xin lỗi... Em chỉ là..." Đường Khả Hinh vừa muốn mở miệng nói chuyện.
Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, liền trong nháy mắt nhanh chóng đứng dậy ôm lấy Đường Khả Hinh chạy nhanh vào trong rừng trúc, hai mắt khiếp sợ, vô cùng khẩn trương.
Đường Khả Hinh ôm cổ của anh, vẫn như cũ mở to hai mắt, chăm chú nhìn anh.
"Em còn nhìn anh như vậy! ! Anh sẽ ăn sạch em ngay trong rừng trúc này! !" Trang Hạo Nhiên lại một trận tức giận quay mặt sang, nhìn cô! !
Đường Khả Hinh hạ thấp mi mắt, ôn nhu cười.
Trang Hạo Nhiên thở dốc, nghiêng mặt nhìn cô e thẹn như vậy, kìm lòng không được, buông cô xuống, đè lên trên thân trúc, cúi xuống, nhiệt tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô...
"Uhm..." Đường Khả Hinh hơi ngửa đầu, đón nhận cái hôn của anh, trong nháy mắt nhớ tới cảnh người đàn ông này đêm qua, mạnh mẽ như vậy, mãnh liệt như vậy tiến vào, cảm xúc trong khoảnh khắc trào dâng.
Trang Hạo Nhiên rất sợ cô gặp phải chuyện không may, sợ đến mức trái tim lúc này còn đang đập thình thịch, kìm lòng không được vươn tay kéo khóa váy đằng sau lưng cô, kéo xuống qua vai...Anh để lại trên làn da tuyết trắng từng nụ hôn, cái tay còn lại cũng không nhàn nhã đã nhanh chóng vén làn váy dài , lần mò tới đôi chân của cô, đi lên! !
"A... ..." Đường Khả Hinh đứng ở trong rừng trúc, âm thanh mê người.
Trang Hạo Nhiên vừa cháy bỏng hôn lên cánh môi ướt át của cô, tay đã mò vào trong quần lót của cô, đi vào nơi ấm áp căng chặt kia, cưng chiều hỏi cô: "Nói! ! Sau này còn dám tự ý một mình bỏ đi nữa hay không?”
Đường Khả Hinh bị kích thích, vọt thẳng lên đại não, nhìn về phía người đàn ông kiên nghị tràn đầy mị lực này, nháy mắt mơ màng, nhìn anh nói: "Không dám..."
Trang Hạo Nhiên lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía cô như vậy, lại kìm lòng không được hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, tay đã tháo thắt lưng của cô ra, nhanh chóng kéo quần trong màu trắng của cô xuống, nhấc đôi chân thon dài lên, trong lúc vừa hôn cô nồng nhiệt, vừa đưa vật nam tính nóng bỏng vào giữa hai chân cô, nắm chặt bờ mông căng tròn của cô, mạnh mẽ đi tới ,...Kia... sáng sớm trong rừng trúc...từng đợt thanh âm rung động.
"A, a, a..." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đón lấy kích thích, phấn khởi mà anh mang đến, từng trận lại từng trận thở dốc.
"Sau này nếu không có mệnh lệnh của anh, không được tự ý rời khỏi anh! ! !" Trang Hạo Nhiên nói xong, lại cấp tốc, dũng mãnh tiến vào nơi tư mật ấm áp khít chặt của cô, một trận co rút đánh thẳng vào đại não cô! !
"A ————" Đường Khả Hinh kìm lòng không được ôm chặt lấy cổ của anh, nhẹ cong ngón chân, làm cho mình càng tiến sát vào người anh hơn, thở gấp liên tục, gọi: "Trang Hạo Nhiên..."
"Uhm?" Anh thở dốc liên tục tiến vào, lại một trận dũng mãnh gọi: "Thế nào? Không thích?"
"Thích..." Đường Khả Hinh trong nháy mắt ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời lấp lánh, cái loại cảm giác say mê chết người đó, làm cho cô hơi lộ ra ý cười, không được lâu sau lại rơi vào thở dốc thật sâu.......! !