Chương 1115: Bo bo giòn

Chương 1114: Bo bo giòn

Editor: Minh Thư

“Mẹ! !” hai mẹ con Trang Ngải Lâm không có biện pháp nào, thế là cùng nhìn đông tây buồn nôn như nhau, cô trực tiếp ngẩng đầu, nhìn rồi nói với mẹ: “Đó là con chó! !”

“Chó? ?” Ân Nguyệt Dung khiếp sợ nhảy lên, khó tin chạy đến phòng khách trước cửa lớn, mở to mắt nhìn phía trên sân cỏ xanh, quả nhiên có mấy con chó lớn đi qua đi lại, thân mình chúng rất to, lưng kia lúc nào cũng rung động xương cốt cùng thân thể cường tráng đầy ụ bắp thịt, màu lông rám kia như tóc dưới ánh nắng mặt trời, chiếu lấp lánh, đầu chúng nó trông rất dữ tợn, cúi mình ngửi đóa hoa mẫu đơn kia...

Bà tức khắc nhíu mày lại, lộ ra vẻ khó tin, kích động nói: “Mấy con chó này đẹp quá! Thật so với OSCAR còn soái hơn!”

Phốc!

Trang Hạo Nhiên ngồi uống canh nóng ở chỗ kia, nghe lời này của mẹ, liền không nhịn được phá lên cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở một bên, tức giận liếc Trang Hạo Nhiên một cái, rồi mới nhìn Ân Nguyệt Dung cười gượng.

“Thế nhưng!” Ân Nguyệt Dung thoáng một cái trở về bên bàn cơm, ngồi ở bên chồng mình, nghiêng đầu kỳ quái nhìn ông nói: “Chúng nó là giống gì ? Sao lại cao to như vậy! Ông tại sao lại muốn đem ba con chó này cho tôi mang về nhà! Ông thật phiền phức a! Con chó kia chỉ cần cắn một cái là có thể ăn hết một người!”

Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm không lên tiếng, Trang Tĩnh Vũ ngồi ở trên bàn cơm, mặt bộc lộ mấy phần do dự, dừng một chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía bà tràn đầy cưng chiều, ông cười nói: “Không có lý do gì, chính là vừa vặn đi ngang qua trại ngựa, nhìn mấy con chó kia khá đáng yêu, tôi liền dắt chúng về đây...”

Ân Nguyệt Dung tròn mắt nhìn về phía chồng mình, không thể tin nổi kêu lên: “Ông... Ông... Ông đến trại ngựa dắt ba con chó về? Ông cảm thấy chúng nó đáng yêu?”

“Hừm... Đúng vậy...” Trang Tĩnh Vũ lập tức nhìn về phía vợ mình, chỉ ngẩng đầu, nói qua loa.

Ân Nguyệt Dung liền yên lặng nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, lâu sau đó hai mắt mới bộc lộ một điểm đồng tình cùng thương cảm, đến cuối cùng, bà lại dấy lên xót xa trong lòng, lấy khăn tay ra, làm một trận khóc nức nở, khóc được như vậy một hồi lại run lên một cái ...

Cả Tưởng Vĩ Quốc và Bác Dịch cũng không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, Trang Ngải Lâm càng bất đắc dĩ thở dài, buông thìa xuống...

“Bà...” Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ vươn tay, muốn an ủi vợ mình...Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

“Nhà của chúng ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra a?” Ân Nguyệt Dung tiếp tục khóc như lê hoa đái vũ(*), thương tâm muốn chết nói: “Từ lần trước Khả Hinh đi bệnh viện kiểm tra không có mang thai, nhà của chúng ta sau này đến cây chuối tiêu cũng sẽ không có một cây sống quá! ! Ô ô ô ô ô!”

(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

Trang Hạo Nhiên chợt biến sắc, ngồi ở một bên, toàn thân đau đớn như bị châm kim vào! !

Tưởng Thiên Lỗi nhịn không được cười rộ lên, Bác Dịch cũng hơi ho một tiếng, cúi đầu lấy cái thìa uống canh...

“Anh cười cái gì mà cười?” Trang Ngải Lâm trong nháy mắt vung lên nắm tay muốn đánh Bác Dịch, vẻ mặt tàn bạo nói: “Anh cho là nhà anh là loại chuối tiêu thẳng sao! ?”Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

“Nhà anh không phải loại chuối tiêu!” Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn về phía cô.

“Ô ô ô ô...” Ân Nguyệt Dung tiếp tục cầm khăn tay khóc lên nói: “Tôi cũng không mong đợi gì ở đứa súc sinh này sinh cho tôi bao nhiêu cháu! ! Thế nhưng nó chính là một đứa con bất hiếu mà! Tôi hôm qua có trời mới biết chị bạn của Khả Hinh sinh đứa nhỏ, tôi thực sự nhịn không được, liền giả trang trang điểm đi liếc mắt nhìn! Không nhìn có khi còn tốt hơn, nhưng khi tôi đứng cách cửa sổ thủy tinh kia, nhìn thấy đứa bé bảy cân oa oa khóc, “bo bo” giòn!”bo bo” giòn nằm ở trên giường nhỏ kia, trái bĩu môi, phải chu mỏ, đáng yêu vô cùng! Tôi khi đó tâm can thật đang rỉ máu! ! Ô ô ô ô!”

“bo bo giòn...” Trang Ngải Lâm nhất thời không hiểu niệm ba chữ này...

“Chính là loại kẹo đáng yêu như nhau!Nha đầu chết tiệt này! Con hồi bé cũng có bộ dạng bo bo giòn! ! Lớn lên theo thời gian, liền như thịt bò khô, vừa cứng lại khó ăn! Thảo nào Bác Dịch coi thường con! !” Ân Nguyệt Dung một trận tức giận mắng con gái.

Trang Ngải Lâm nhíu mi tâm lại, không muốn nói chuyện...

“Ô ô ô ô ô...” Ân Nguyệt Dung tiếp tục ngửa khuôn mặt nhà họ Mạnh kia lên khóc dai dẳng như vậy, nói: “Chồng tôi thật đáng thương, cũng bởi vì không có cháu, trong lòng bất bình, sống không có ý nghĩa, đáng thương thay ... Thấy bọn chó chán ghét như vậy mà ông cảm thấy đáng yêu! ! Ô ô ô ô ô ô ô ———————— làm khó ông vì hai đứa con này mỗi ngày ra sức làm việc, bọn nó ngay cả quả trứng cũng không cho chúng ta! ! !”

Muốn chết ...Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ , Trang Hạo Nhiên cũng nặng nề thở dài một hơi, Trang Tĩnh Vũ lúc này không nhịn được, nhìn về phía vợ, khó xử cười nói: “Bà... Tôi... Chúng ta tạm thời không vội có cháu... Bà suy nghĩ một chút... Khả Hinh...”

“Các người nghe một chút! Vừa nghe lời này, liền biết ông ấy muốn có! Chỉ bất quá... Chỉ bất quá...” Ân Nguyệt Dung nói nói , vừa khóc nói: “Con trai tôi không tốt! Tôi nào có biện pháp! ! Ô ô ô ô ô ô ô! Cây chuối tiêu này chém một gốc cây lại có một gốc cây khác, nó chính là không muốn sống!”

Dì Lý dẫn người hầu lớn nhỏ, đứng ở một bên, cúi đầu nhịn không được cười rộ lên.

“Mẹ! ! Cho con một chút mặt mũi được không?” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía bà! !

“Ta tại sao phải cho con mặt mũi! Con cũng có cho ta mặt mũi đâu! Nữ hoàng Anh cũng cần có cháu! Cháu của ta đâu!” Ân Nguyệt Dung tức giận hướng phía Trang Hạo Nhiên đứng dậy kêu gào: “Như vậy ta thế nào trở về Anh quốc đây? Ngải Lâm nha đầu chết tiệt kia hôm nay đã là sinh nhật ba mươi lăm tuổi, đến bây giờ vẫn còn độc thân! Mặt mũi của ta vì các con mất hết! Bọn họ đang nói ta sinh đứa nhỏ nào cũng đều là quái vật, cho nên mới không ai muốn lấy! ! !”

“Hôm nay sinh nhật em?” Bác Dịch lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm, có vẻ mấy phần ôn nhu hỏi.Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

Trang Ngải Lâm lập tức một trận nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Đừng ở trước mặt chị đây nói đến sinh nhật! Tôi sau năm mười tám tuổi, ai dám tặng tôi quà sinh nhật, tôi liền đem hắn một trận đánh chết!”

“... ...” Bác Dịch lập tức không nói lời nào, mặt bộc lộ mấy phần tươi cười, cầm cái thìa lên uống canh...

“Bác Dịch!” Ân Nguyệt Dung thoáng cái ngẩng đầu, nhìn về phía Bác Dịch nhanh chóng nói: “Nghe nói thi đấu kết thúc, con phải trở về vườn nho, con trước hết mang Ngải Lâm cùng trở về đi!”

Phốc! !

Bác Dịch uống canh lập tức phun thẳng ra, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Ân Nguyệt Dung...

“Mẹ! !” Trang Ngải Lâm bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ, bực bội kêu lên: “Con thật chịu đựng đủ rồi! ! Con không muốn cũng không việc gì phải có con! Hình như con và anh ấy cũng không phải là người sinh người nuôi dưỡng giống nhau! Tại sao muốn con và anh ấy sinh con! ? Con tìm người đàn ông khác sinh không được sao? Con tối hôm nay tìm người đàn ông khác để mang thai! Có thể chứ?”

Bác Dịch nghe lời này, trong lòng lập tức căng thẳng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm.

Ân Nguyệt Dung nghe lời này, cũng không khách khí, vươn tay nhắm thẳng vào con gái nói: “Tốt tốt tốt! Con tìm người đàn ông khác sinh đi! ! Trừ Bác Dịch ra ta xem con dám hay không tìm đàn ông khác sinh con! ! Con đi đi a! Lập tức đi ngay!”

Lời của bà vừa nói xong, lập tức Điệp Y đã ngăn ở cửa, lạnh lùng nhìn biểu tình như muốn quạt bạt tai! !

“Con không ăn ! Thật là một ngụm canh cũng không cho con nuốt xuống!” Trang Ngải Lâm ngẩng đầu nhìn Điệp Y liếc mắt một cái, không nói hai lời trực tiếp ném cái thìa đứng lên, xoay người đi vào gian phòng của mình, Trang Tĩnh Vũ lập tức đứng lên, nhìn về phía con gái như vậy, cũng không không tiếc trách cứ cô không có lễ phép, chỉ hỏi: “Có muốn dì Lý đem canh vô phòng cho con không? Không uống canh, đến lúc đó làn da lại không tốt ...”

“Không ăn! ! ! !” Trang Ngải Lâm nói lời truyền đến từ bên kia, cửa đóng sầm lại phanh một trận rung trời vang lên! !

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên vẫn như trước ngồi đó, ông tức khắc muốn dương tay đánh biểu tình, tàn bạo nói: “Con còn ngồi lì ở đây làm cái gì? Chị con thương tâm, con còn muốn ăn cơm! ? Đi qua xem chị con đi!”

“A...” Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chỉ phải đứng lên, liếc mắt xin lỗi Tưởng Vĩ Quốc rồi nói với Diệp Mạn Nghi: “Chú Tưởng, con đi trước, con vào xem chị...”

Anh nói cho hết lời, tức khắc xoay người đi vào trong...

“Này! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên, nói: “Lâm phó tổng của cậu hôm nay hướng Nhã Tuệ cầu hôn, khiến cho khách sạn Á Châu ta một phen náo loạn, giấy màu bay khắp nơi, còn trưng dụng của tôi hơn mười giá phi cơ trực thăng, hoa cho cậu ta lấy hết! Món nợ này, tính cho cậu nhé!”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi dương mặt cười, nói: “Thế nào lại tính cho tôi? Đây chính là Á Châu của anh gả con gái! Cũng không phải do tôi cưới! Nếu như là người tôi cưới tôi liền đưa sính lễ ra! Anh nếu như không hài lòng, có thể không gả cô ấy đi, tôi không có vấn đề gì cả!”

“Cậu...” Tưởng Thiên Lỗi một trận tức giận nhìn chằm chằm anh, hơi híp mắt, nói: “Cậu đừng trách tôi không khách khí mang OSCAR đến chỗ cậu!”

Ngụ ý chính là cậu tuyệt đối chạy không thoát ! !Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

Trang Hạo Nhiên lại dừng dừng một chút, mới nhún vai đi vào trong..

Trang Tĩnh Vũ nhìn con trai đi vào, lúc này mới ngẩng đầu lên bày vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía vẻ mặt yên lặng của vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc, xin lỗi: “Thực sự rất xin lỗi... Qua đây ăn bữa cơm, lại để cho các người chê cười...”

“Thấy cả mấy chục năm, coi như không thấy rồi ... Các người cũng không phải người bình thường, chúng tôi không có gì phải kinh ngạc...” Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp uống canh, chậm chạm yếu ớt nói.

Trang Tĩnh Vũ nhất thời bất đắc dĩ nhìn về phía ông, cười.

Tiếng đập cửa vang lên.

Trang Ngải Lâm vẻ mặt phẫn nộ ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe Trang Hạo Nhiên tiếp tục đập quả cầu hơi nước bên kia, vui mừng khi làm cho người ta chán ghét, cô nặng thở một cái, mới đưa lưng về trước cửa sổ, một trận giận ra mặt nói: “Ai dám tiến vào, ta liền đánh người đó!”

“Mắc kẹt...”

Cửa lặng yên mở ra...

Bóng dáng Bác Dịch chậm rãi xuất hiện ở cạnh cửa, mặt bộc lộ mấy phần bộ dạng ôn nhu khó có được, nhìn về phía Trang Ngải Lâm...

******************************

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện