Chương 1303: Đại kết cục (43)
Chương 1303: Đại kết cục (43)
Editor:Thanh Vũ
“Lạc Hoành ——————” Tiêu Đồng nghênh đón mưa gió chạy tới, nửa quỳ ở trước mặt Tô Lạc Hoành, nhìn về phía anh xác thực lần này ngã đau, lập tức đau lòng nâng thân thể anh dậy, vừa khẩn trương quan tâm săn sóc nói: “Cẩn thận một chút, thế nào ngã đau như vậy?”
Tô Lạc Hoành lại đau đến một trận gần như muốn chết, mạnh tay chống bên hông, thân thể dựa vào trên người Tiêu Đồng, ôi ôi kêu: “Đau chết lão tử ! Lần này eo thật không còn nữa !”
Tiêu Đồng nghe lời này, lập tức nghiêng mặt liếc mắt nhìn Tô Lạc Hoành một cái, lại đau lòng kéo thân thể anh đi xuống tầng.
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt làm bộ quan tâm bổ nhào tới, cũng muốn nâng một chút.
“Tránh ra!” Tô Lạc Hoành một phen đem Lâm Sở Nhai đẩy ra, lại một trận đau đến chết đi sống lại theo Tiêu Đồng cùng nhau đi xuống lầu dưới.
“Ai, Tiêu Đồng, cô phải cẩn thận đỡ Lạc Hoành về nhà a, cậu ta lần này xác thực ngã nặng!” Trang Hạo Nhiên đứng ở trên tầng cao, nhìn về phía bóng lưng Tiêu Đồng, cũng hết sức khẩn trương quan tâm bồi thêm một câu, nhìn cô quan tâm dìu Tô Lạc Hoành đi vào bên trong thang máy như vậy, hai tròng mắt anh lóe lên tia sáng, mặt hơi bộc lộ một điểm biểu tình tự tiếu phi tiếu.
Lâm Sở Nhai trong nháy mắt xoay người, mắt trừng to nhìn về phía mấy người trước mặt nói: “Mẹ a! ! Điệp Y thật đem người treo ngược lên a? Vạn nhất thực sự là mùa hè, bị sét đánh chết thì làm sao bây giờ? Diễn kịch cũng không cần diễn thật như thế đi?”
Tào Anh Kiệt lại trực tiếp một bộ dáng thật thật kinh kinh, thập phần thần bí hạ giọng nói: “Đương nhiên cần phải diễn thật! Không ăn một chút vị đắng, thì làm sao có thể tìm được lão bà a? Cậu xem một chút đi thời gian khi Lạc Hoành vừa ngã xuống, ánh mắt đau lòng kia của Tiêu Đồng a! Đặc biệt hợp với diễn suất của Mặc Hàn và Điệp Y, thật con mẹ nó thiên y vô phùng!”
Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng bung dù nhìn về phía hai người này, nói thẳng; “Tôi diễn xuất cái gì? Tôi không có gạt người, tôi đúng là không nhìn tới Lạc Hoành, phối hợp một chút nói ra mà thôi, lừa Tiêu Đồng chính là các cậu.”
“Cậu giết người nhiều như vậy, cho rằng chết có thể lên thiên đường sao? Nhanh như vậy đã cùng chúng ta phân rõ quan hệ!” Tào Anh Kiệt chỉ vào Lãnh Mặc Hàn thẳng nói.
“Người nhiều như vậy, lợi hại nhất chính là lão đại!” Lúc này Lâm Sở Nhai mới thật bội phục nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kìm lòng không được bật cười nói: “Diễn xuất của lão đại quả thực chính là lô hỏa thuần thanh a! Vốn tính toán đem Lạc Hoành treo ngược ở bên ngoài nóc nhà, có thể tưởng tượng nghĩ còn là sợ tai nạn chết người, đã nhanh chóng bảo người đem cột thu lôi cấp chen vào đi, kỹ sư quản lý hỏi bây giờ là cuối thu đầu mùa đông, trang cột thu lôi làm cái gì!”
Phốc!
Mấy người cùng nhau đắc ý cười rộ lên.
Trang Hạo Nhiên trên mặt cũng không khỏi bộc lộ tiếu ý, nhưng vẫn là chững chạc đàng hoàng nhìn về phía này mấy người này, nói: “Được rồi, tôi chính tâm điểm chính, đây chính là liên quan đến hạnh phúc của Tiêu Đồng, tôi là rất nghiêm túc giải quyết vấn đề được không? !”
“Lão đại, làm sao anh biết Lạc Hoành thích Tiêu Đồng ?” Lâm Sở Nhai kỳ quái nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Tiểu tử này giấu kỹ như vậy, không phải huynh đệ a! Cậu ta sao có thể thích Tiêu Đồng? Chúng ta một điểm cảm giác cũng không có!”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không lên tiếng, mặt lại bộc lộ thần tình nghiêm túc, nhìn về phía trước hồi tưởng lại hôm qua ở “Thúy Trúc hiên” lúc chuẩn bị từ phòng ăn chí tôn đi về phía lưu hoa uyển, đột nhiên nghe thấy một trận thanh âm nức nức nở nở, anh lập tức cảm thấy thật kỳ quái, liền hơi xoay người, theo tiếng khóc từ từ đi tới một con đường nhỏ, ai biết nhìn thấy có một bóng lưng màu đen, đang ngồi xổm dưới mái đình, đối mưa rơi cùng cây chuối tây khóc rất đáng thương, cảm nhận được mùi rượu dày đặc bay tới, đoán chừng là say, anh lập tức cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, liền cất bước đi qua, hơi nghiêng mặt nhìn người này, lại là Tô Lạc Hoành đang ngồi xổm dưới mái hiên, men say chính nồng, lại khóc rất đáng thương, anh liền kinh ngạc nhíu mày, kỳ quái kêu lên: “Ai! Một mình đại nam nhân cậu ngồi xổm ở đây khóc cái gì a?”
Hôm nay Tô Lạc Hoành có rất nhiều tâm sự, nhìn lão đại ra tù, không khỏi uống thêm mấy chén, lại lập tức một trận cảm xúc, chạy đến dưới mái đình này, một phen nước mắt một phen nước mũi chảy xuống!
“Ai, cậu nói chuyện a! Đừng để tôi khẩn trương, thu thập cậu a!” Trang Hạo Nhiên đưa chân hướng trên mông của Tô Lạc Hoành đạp một cước, hỏi lại.
“Ô ô ô ô...” Tô Lạc Hoành nghe lời này của lão đại, mùi rượu lại xông lên, rốt cuộc thập phần thương tâm khổ sở nói: “Tôi thích Tiêu Đồng, đã thích cô lâu rồi!”
Trang Hạo Nhiên một trận thất thần nhìn người này, dừng lại một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại nói: “Cậu thích liền theo đuổi a! Cậu trốn ở chỗ này khóc cái gì a?”
“Ô ô ô ô...” Tô Lạc Hoành cảm giác say khó tỉnh, lại khóc một trận như muốn chết, mới thương tâm khổ sở nói: “Thế nhưng anh nói, thỏ không có thể ăn cỏ gần hang, nên tôi vẫn không dám động thủ.”
Trang Hạo Nhiên lập tức mở to mắt, không nói gì nhìn về phía người này, nguyên lai người gần gũi bên cạnh mình nhất, người luôn trung thành bên cạnh mình, còn là thân ái Lạc Hoành a, mấy huynh đệ bao gồm cả chính bản thân mình, đều đem cỏ gần hang ăn hết, chỉ có người này còn sống trong mộng, hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn kia, so với cậu ta, bao gồm chính mình và đám người Lâm Sở Nhai, mới hẳn là muốn đi chết a... Nghĩ tới đây, anh liền nhịn không được lại đưa chân, hướng mông người nọ đạp thẳng, trực tiếp đạp cậu ta vào trong làn mưa, mới hung hăng nói: “Đồ vô dụng!”
Mưa, vẫn như cũ rầm rập rơi xuống đất .
“Chẳng trách! !” Tào Anh Kiệt lập tức cảm giác mình bị lừa, anh lập tức mở to mắt, thật đau lòng nhìn về phía lão đại, nói: “Lúc đó còn nói chuyện bò lên trên nóc nhà mở loại khóa nguy hiểm, cậu ta trốn còn không kịp, thế nào lần này so với thỏ còn chạy nhanh hơn, giống như thằn lằn tứ chi lủi đi lên, tôi lúc đó còn tưởng rằng cậu ta có gien biến dị! Nguyên lai sớm chuẩn bị ngã xuống, đem mình eo cấp lộng đoạn! Mẹ nó! Làm hại lão tử lúc đó một phen cảm động! Còn tưởng rằng cậu ta làm tất cả, đều là vì tôi! ! !”
Phốc!
Đám người Lâm Sở Nhai nhịn không được cười rộ lên, Trang Hạo Nhiên cũng không khỏi bật cười, nhớ tới bóng dáng đau đớn kia của Tô Lạc Hoành, hai tròng mắt anh lóe lên tia sáng, hơi trầm tư một chút, lập tức cảm nhận được trận mưa to gió lớn này, mới nói thẳng: “Được rồi được rồi, mưa to gió lớn như thế này, ở đây trò chuyện cái gì nữa! ? Đều đi thôi!”
Nói cho hết lời, mọi người liền cũng trầm mặc xoay người rời đi.
Lâm Sở Nhai ở lúc xoay người, mở to mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn phảng tựa má trái như bị thương, liền trực tiếp nói: “Tôi nói! Cậu trang hóa thật không tệ a! Cư nhiên thoạt nhìn giống là thật!”
“Thực sự?” Lâm Sở Nhai nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn lập tức không khỏi cười rộ lên, nghĩ thân thủ nhéo nhéo, nhìn có hay không rụng màu sắc, vừa niết vừa nói: “Vừa cùng một chỗ, người đánh thắng được cậu không phải là Điệp Y và Lạc Hoành, cậu đây là có chuyện gì?”
Lãnh Mặc Hàn tình không khỏi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhớ tới vừa cùng đi đến hội quán SPA, lão đại nhìn lén Đường Khả Hinh, bị Tịnh Kỳ phát hiện, theo một cánh cửa khác xông tới, hướng vị trí má trái của mình, nặng đánh một quyền, lúc đó chính mình còn không kịp đánh trả, thiếu chút nữa ngất đi! !
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn người đáng thương này!
“Đúng rồi, lão đại!” Lâm Sở Nhai này mới phát hiện vấn đề, lập tức xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Chúng ta sau khi họp xong, không phải còn có cái hội nghị nhỏ sao? Anh khi đó đã đi đâu ?”
Trang Hạo Nhiên hơi ho khan một tiếng, lúc này mới trực tiếp cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Được rồi, lúc này là lúc nào, còn nói chuyện buồn chán này làm gì! Đi một chút đi!”
Anh nói cho hết lời, nhanh chóng bước cất bước đi về phía trước.
Điệp Y nghe lời này, tức khắc nhanh chóng thu hồi dây thừng, quyển thành một đoàn, cũng theo bóng dáng đẹp trai của Trang Hạo Nhiên đi về phía trước, cô phải mất một lúc lâu, mới hiểu rõ Trang Hạo Nhiên cùng mình giải thích cái gọi là diễn kịch, cũng không phải là thực sự muốn động thủ, nhưng muốn động thủ thực sự, ánh mắt phải ngoan độc, phải lợi hại, phải rất thật, đao pháp muốn trở tay không kịp, cô nghe lời này, liền lập tức hiểu, gật gật đầu nói, hiểu, liền hiểu rõ ý tứ... Đừng giết chết là được! !
“Ôi ———— ôi ——————” Tô Lạc Hoành được Tiêu Đồng nâng thân thể xác thực rơi đau thắt lưng, loạng choạng bước đi ra khỏi thang máy, trực tiếp đi về phía bên ngoài đại sảnh…
Tất cả nhân viên phục vụ trước sân khấu, mặt đều bộc lộ nghi hoặc, nhìn về phía bộ dáng đau đớn kia của Tô Lạc Hoành, nghĩ anh bị làm sao vậy?
Tiêu Đồng quả thật có điểm áy náy, nâng Tô Lạc Hoành cất bước đi về phía trước, nghiêng mặt nhìn về phía bộ dáng thống khổ kia, nhớ tới chính mình mỗi lần có chuyện gì, anh luôn luôn là người đầu tiên xuất hiện ở trước mặt của mình, nhớ tới thời gian thất tình lần thứ ba, hình như anh một chút khí lực cũng không có , làm bạn ở bên trong quầy rượu, hai mắt dừng ở ca sĩ hát giọng Mỹ, trên mặt bộc lộ thần tình bất đắc dĩ bi thương, chậm rãi làm bạn ở bên cạnh mình, nói: “Nếu như thực sự không được, nhìn cô thương tâm khổ sở như vậy... Tôi và cô cùng một chỗ thế nào? Tôi nhất định sẽ hảo hảo thương cô...”
Thời gian khi đó chính mình say rượu khó chịu, vươn hai tay ôm lấy mặt anh, thương tâm khổ sở nói: “Dù cho người toàn thế giới chết sạch, tôi cũng sẽ không cùng một chỗ với anh...”
Nói cho hết lời, cô hình như ngất đi... Thời gian dường như cũng say, lại kỳ thực ai cũng nghe không được cô nằm bò trên mặt bàn, câu nói sau cùng là: Nếu như tôi và anh cùng một chỗ, vạn nhất chúng ta lại chia tay thì làm sao bây giờ? Tôi có thể mất đi bọn họ, nhưng tôi không muốn mất đi anh...
Đúng vậy, ai cũng nghe không được những lời này, bao gồm cái nam tử kia, hai tròng mắt anh lóe ra tia sáng thất vọng, tay lập tức cầm chai bia, một hơi đem uống cạn! !
Hai tròng mắt Tiêu Đồng lóe lên ánh lệ, lúc nâng Tô Lạc Hoành đi về phía trước, nhớ tới chuyện cũ này, hai tròng mắt cô nhanh chóng nặng trát, hít mũi một cái, nhìn xe chuyên dụng của khách sạn chậm rãi lái tới, cô liền đem người này nhẹ nhàng đỡ tới trước cửa xe, mới đau lòng mềm mại chậm thanh nói: “Anh lên xe đi, tôi đã gọi cho thư ký của anh chạy tới hầu hạ anh ! Đầu tiên tới bệnh viện xem qua một chút...”
Bộ dáng Tô Lạc Hoành đau đến muốn chết đi sống lại, nghe thấy lời này của Tiêu Đồng, anh lập tức thẳng eo , mở to mắt, nhìn về phía cô kêu lên: “A? Cô không đi cùng tôi sao?”
Tiêu Đồng nhàn nhạt nhìn về phía người này, nói thẳng: “Tôi không thể đi cùng anh!”
“... ... ...” Tô Lạc Hành tâm phanh tê rần, hai tròng mắt lóe ra tia đau đớn, nhìn về phía người trước mặt.
Lúc này mưa to bay tán loạn, lại vô luận bay như lung tung như thế nào, lại cũng phác không được trên người hai người này, kỳ thực luyến ái giữa hai người a, hai người cùng nhau đi giữa dông tố, mới là hạnh phúc nhất , chỉ có khó đi, mới có thể làm cho ý chí càng kiên quyết...