Chương 181: Kỷ niệm một cái [2401 chữ]
Yêu một người sẽ là trạng thái như thế nào nhỉ?
Hạ Trú luôn cảm thấy đó có lẽ sẽ là một trải nghiệm cực kỳ tuyệt vời, khi giữa cuộc đời dài đằng đẵng vẫn luôn xoay vần này được tô vẽ thêm chút màu sắc. Những người yêu nhau sẽ nắm tay bước đi trong đêm dài u tịch, sự ấm áp của chàng trai và nụ cười của cô gái đều chìm vào ánh đèn đường xa xôi diệu vợi. Hoặc có thể giữa một bữa tiệc pháo hoa rực rỡ, chàng trai hôn nhẹ lên lọn tóc của cô gái. Cô gái ngẩng đầu là có thể nhìn thấy dòng sông sao vạn dặm trong mắt người tình, bao la vậy nhưng chỉ bùng nổ vì cô ấy.
Cô chưa từng nghĩ rằng nó còn có thể là một trận hỏa hoạn, hừng hực bốc cháy, hồi sinh trong mãnh liệt. Thứ được tái sinh là tình cảm, là tình yêu nam nữ được tạo thành sau những màn cọ sát, hòa hợp vào cơ thể của nhau. Kể từ giây phút đó, cô và anh đã có nhau, thấm đẫm hương thơm của nhau, quen thuộc những tư thế bản năng nhất của đối phương.
Trận hỏa hoạn này đi tới đâu là cỏ không thể mọc lên tới đó.
Hạ Trú nghĩ tới con thỏ từng bị Lục Đông Thâm tận tay sát bắt đồng thời xử lý lúc đang ở trên núi.
Cô không khác gì con thỏ đó cả.
Bị người ta tuốt lớp lông bên ngoài. Sau cơn đau đớn, Lục Đông Thâm đã trở thành đầu bếp chính.
Trước kia cô từng hỏi Lục Đông Thâm: Vì sao không đốt lửa lớn hẳn để nướng bùng lên? Lục Đông Thâm trả lời: Nướng bằng lửa nhỏ trước rồi mới sang lửa lớn, như vậy món ăn được nướng ra mới chín đều, cảm giác khi ăn mới là ngon nhất.
Tối qua, cô đã nghiến răng hỏi Lục Đông Thâm: Anh coi em giống như con thỏ đó, mặc sức giày vò đấy à?”
Lục Đông Thâm cười thầm, khẽ cắn lên môi cô rồi nói: Dư vị của em còn tuyệt vời hơn thỏ nhiều, thế nên, phải giày vò từ từ.
Đầu tiên sẽ là nướng bằng lửa riu riu.
Ngọn lửa dịu dàng sẽ mơn man da thịt, mùi thơm quấn quýt từng tấc từng phân. Người đầu bếp phối hợp độ lửa một cách hoàn hảo, xoay tròn con mồi, để lửa thiêu được đều khắp mọi chỗ. Ngọn lửa như đầu lưỡi, cùng với sự gia tăng của củi lửa, độ nóng cũng càng lúc càng tăng cao, cuối cùng trở thành trận đại họa dữ dội không thể kiểm soát.
Cuối cùng cô đã trở thành một con thỏ cả người bị dìm xuống nước, hoàn toàn bị luộc chín sạch sẽ, bị nướng đến nỗi da thịt tan nát, xương cốt đứt đoạn.
Ai nói Lục Đông Thâm không phải là một đầu bếp cừ khôi?
Ở trên núi Thiên Chu, cô đã được ăn món thịt thỏ ngon nhất trên đời.
Cũng giống như đêm qua vậy.
Cô cam tâm tình nguyện trở thành con mồi, khi tình đến nơi sâu thẳm nhất cũng tình nguyện sống, tình nguyện chết. Lý trí đã chết chìm và tan biến sạch sẽ trong hơi thở của anh.
Đến mức mà sáng hôm sau khi tỉnh lại, Hạ Trú cảm thấy xương cốt của mình vẫn còn rã rời, không thể cử động được, nhúc nhích một chút là cũng đau như bị nghiến.
Mở mắt ra, cô không hề nhìn thấy Lục Đông Thâm.
Trên đầu giường chèn một mảnh giấy. Cô quấn quá nửa chiếc chăn, gắng gượng thò tay ra với lấy. Vừa cử động, xương cốt khắp người đã răng rắc kêu lên.
Là mảnh giấy nhớ Lục Đông Thâm để lại: Em ngủ quá lâu, thật sự không đành lòng làm ồn đánh thức em dậy. Chiều nay anh tham gia một event, sẽ nhanh chóng quay về, ở trong phòng đợi anh.
Ngủ lâu lắm rồi sao?
Hạ Trú xem giờ, hóa ra đã hơn hai giờ chiều rồi, cũng may là cuối tuần.
Cô lại nằm bò ra giường.
Vẫn còn mùi hương của anh, thấm đẫm vào gối, vào vỏ chăn, hòa vào mùi hương của cô, tạo ra một cảm giác triền miên không dứt. Hạ Trú ôm gối, không nhịn được cười, mùi hương của người này thật là kỳ lạ, hóa ra có thể biến hóa không lường.
Cô thích mùi hương của Lục Đông Thâm, nhất là mùi hương khi ở trên giường.
So với sự thanh nhã lãnh đạm, thì mùi hương nam tính cuồng dã này càng khiến cô mê mẩn trong lòng hơn.
Trong phòng khách, quản gia đã mang đồ ăn tới. Đặt trong xe đẩy, yên lặng bày dưới ánh nắng. Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp, đẹp tới mức tắm rửa xong Hạ Trú vẫn có đầy đủ tâm trạng để ăn hết một nửa xe đồ ăn. Nhưng cô cảm thấy nguyên nhân phần nhiều là vì đói. Lục Đông Thâm đã rút cạn sức lực của cô, cô cần ăn một lượng lớn đồ ăn mới bù đắp lại được.
Cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân Lục Đông Thâm bảo cô ở trong phòng đợi anh.
Không có quần áo để thay giặt, chỉ có đúng bộ lễ phục tối qua từng mặc. Khóa kéo và dây đai thắt eo của chiếc váy còn bị Lục Đông Thâm tối qua xé hỏng.
Trong tủ có quần áo, toàn là đồ nam giới, của Lục Đông Thâm.
Cô tức đến nỗi mắng thẳng: Cụ nhà anh, anh rắp tâm cố ý phải không? Bảo Cảnh Ninh lừa em tới phòng này, là không để Cảnh Ninh mang thêm bộ quần áo tới cho em?
Cô rút di động ra định tố cáo, ai dè lại nhìn thấy Dương Viễn đăng một dòng trạng thái lên vòng tròn bạn bè. Là bức ảnh Lục Đông Thâm xuất hiện trong buổi event chiều này, áo vest quần Âu, thần thái ngời ngời, từng cử chỉ hành động đều thành thục ổn trọng, cùng với một câu bình luận: Thể lực và tinh lực của tổng giám đốc Lục vĩ đại quả nhiên vượt trên người thường.
Đằng sau câu nói này lại thêm vào một biểu cảm cười đểu.
Hạ Trú vẫn luôn cảm thấy Dương Viễn là một kẻ đê tiện, hôm nay lại càng chứng thực cho suy nghĩ của cô. Có thể gõ ra được một câu khiến người ta vừa đọc đã hiểu ngay như vậy, cũng chỉ có đồ tiện nhân Dương Viễn có thể làm được. Tối qua, cô cao ngạo thể hiện tình yêu, chuyện này dĩ nhiên sẽ bị mọi người trên dưới trong công ty đồn ra tán vào rôm rả. Trong wechat của Lục Đông Thâm không có mấy người, nhưng Dương Viễn thì kết bạn với vô khối nhân viên trong công ty. Câu này có nghĩa là gì, ma cũng biết!
Nhưng mà.
Hạ Trú lại cảm thấy trong lòng rất sung sướng, thấm đẫm hương vị ngọt ngào, giống như có được một thứ tốt đẹp nhất trên đời vậy.
Hoặc có thể nói rằng, cơ thể được biết bao cô gái nhung nhớ và mê mẩn, tối qua lại đã mặc sức nhấp nhô, rong ruổi trên người cô.
Đã không làm thì thôi, đằng nào Dương tiện nhân cũng đã mở đường cho cô, cô không đáp lại chút đỉnh sao có thể ngăn chặn đám tiểu yêu tinh về sau đây? Suy đi tính lại, cô chụp một bức ảnh với phông nền có chút ánh nắng từ khe hẹp hắt vào, rồi đăng lên vòng tròn bạn bè với dòng bình luận: Kỷ niệm một chút.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ chính là phong cảnh được chụp từ phòng 3601, là phong cảnh Lục Đông Thâm mang đến cho cô.
Vất vả một lúc, cô lại nằm rạp ra giường như động vật không xương, nhìn chằm chằm bức ảnh Lục Đông Thâm mà Dương Viễn đăng lên, càng ngắm càng ưng. Lục Đông Thâm càng tỏ ra đĩnh đạc, nghiêm túc trước mặt mọi người, cô càng nghĩ tới dáng vẻ xấu xa của anh tối qua.
Vừa đăng lên đã có người bình luận, đua nhau mà nói, lời nào cũng có.
Còn có một bình luận của Lục Đông Thâm, thế mà anh cũng có thời gian bình luận cho cô: Dậy rồi à?
Chỉ ba chữ như vậy lại khiến trái tim Hạ Trú co rụt lại, sau đó đập thình thịch thình thịch. Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh tối qua. Rõ ràng chỉ là ba chữ hết sức bình thường, cô lại tựa hồ nghe thấy tiếng Lục Đông Thâm đang thì thầm câu đó bên tai mình, trầm khan, miên man.
Cô quăng điện thoại đi, kéo chăn trùm kín mặt, nhưng vừa quay đầu nhìn xuống ga trải giường đã tru lên một tiếng ai oán.
…
Khi Lục Đông Thâm quay về khách sạn cũng đã hơn ba giờ chiều.
Xe đồ ăn trong phòng khách vẫn còn đó, cả một khung cảnh thê lương. Anh thở dài, gọi điện thoại cho quản gia lên dọn dẹp. Sau khi quản gia đi khỏi, Lục Đông Thâm đi tới trước cửa phòng nhà vệ sinh, giơ tay lên gõ cửa: “Đồ lừa đảo kia, em đang làm gì trong đó mà lâu la vậy?”
Trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, từ lúc vào cửa anh đã nghe thấy rồi. Ban đầu anh tưởng cô vừa dậy, đang tắm rửa. Nhưng quản gia đi rồi mà tiếng nước bên trong vẫn chưa dứt, đây quả thực là điều khiến Lục Đông Thâm rất kinh ngạc.
“Anh đừng vào đây.” Bên trong vang lên tiếng của Hạ Trú.
Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ, bảo anh đừng vào là anh không được vào chắc? Người cũng đã là của anh rồi, còn có gì không thể nhìn chứ. Nghĩ vậy, anh thẳng thừng mở cửa ra.
Hoàn toàn không có cảnh tượng hơi nước nghi ngút, cô nằm ườn trong bồn tắm như anh tưởng tượng. Hạ Trú đang mặc bộ áo ngủ của khách sạn, ngồi bên cạnh bồn tắm, nước vẫn chảy róc rách, trong bồn ngâm một chiếc ga giường trắng. Thấy Lục Đông Thâm đi vào, cô đỏ mặt: “Ai cho anh vào đây hả? Mau ra ngoài!”
Lục Đông Thâm càng thêm hứng thú. Anh đứng nhìn cô từ trên xuống: “Em cũng không cần đảm đang tiết kiệm tiền hộ anh như vậy đâu. Các nhân viên từ trên xuống dưới trong khách sạn đều do anh bỏ tiền thuê về để làm việc. Em làm hết công việc của họ rồi, họ còn biết làm gì?”
Hạ Trú trừng mắt với anh, con ngươi như sắp bắn cả ra ngoài.
Lục Đông Thâm phì cười, cúi người xuống, giơ tay vén một góc ga giường lên. Dấu vết vẫn còn chưa giặt sạch hoàn toàn lọt vào tầm mắt anh. Anh cười càng đắc ý và lộng hành hơn.
“Đừng nhìn nữa.” Hạ Trú ngượng ngùng, giật lấy rồi dìm xuống nước: “Còn không phải tại anh?”
Lục Đông Thâm kéo cô đứng dậy, nét mặt trêu chọc: “Trách ai? Tối qua ai là người nói mình đã kinh qua trăm trận đánh?” Anh ôm chặt cô từ phía sau, cười khẽ: “Tem là do anh bóc, máu là do em lưu lại, hòa nhau.”
“Được hời còn giả đò hả?” Hạ Trú đẩy anh một cái nhưng không đẩy ra được.
Lục Đông Thâm bật cười, càng ôm chặt cô hơn: “Được rồi, để anh bảo quản gia lấy đi giặt giũ. Em có giặt sạch cũng không dùng được, ga giường trong khách sạn phải được giặt giũ và khử trùng theo đúng quy trình.”
“Không được, để người ta nhìn thấy là lập tức hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.” Hạ Trú cự nự.
Lục Đông Thâm phá lên cười: “Ở trong vòng tròn bạn bè em đăng bài rần rần như thế, còn sợ người khác biết à?”
“Có thể giống nhau được sao?” Hạ Trú ầm ĩ, quệt cả bàn tay đầy nước lên chiếc áo vest của anh.
Lục Đông Thâm mặc kệ cô tàn phá chiếc áo làm bằng thủ công của mình, cười càng ngạo mạn hơn: “Giống nhau. Em ở trong phòng 3601 suốt cả đêm, mọi người đều hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.”
~Hết chương 181~